Chương 32: Xin tha

Cô gái nhỏ như say rượu, cơ thể non mềm liền biến thành giọt nước lênh đênh trên biển.

Lên lên xuống xuống, nương theo từng đợt sóng triều chìm nổi.

Cô cứ như vậy xoắn tới xoắn lui, dần dần mất đi phương hướng.

Phía bên trong hỗn độn, Giang Quân khát vọng mở rộng thêm một chút, giống như những đứa bé nếm được mật ngọt, không biết thỏa mãn quấn lấy người đàn ông muốn nhiều hơn nữa.

Cô nhóc quỳ bò nằm trên giường lớn, hai cánh tay ngó sen chống lên gối đầu.

Mông đào nở nang, eo nhỏ uốn lượn, toàn bộ đường cong cơ thể hấp dẫn phập phồng giống hệt đồi núi.

Mà hai bánh mật đào quyến rũ hạ thân anh cương cứng, động tác cực kì phóng đãng. hoa huyệt phấn nộn ăn côn thịt, không biết xấu hổ mà vặn vẹo phần hông anh, mông nhỏ trắng trẻo nhộn nhạo thành một vòng nhũ sóng.

Thật thoải mái... Thật thoải mái...

Mỗi khi quy đầu nghiền ép huyệt thịt mẫn cảm, tầng tầng lớp lớp khoái cảm không cần dè chừng nhắm thẳng vào anh, có cảm giác lâng lâng như ở trên mây vậy.

"Ân a ~~ a ~~ a ân ~~"

Ánh mắt Giang Quân mê mẩn nhìn về phía đầu giường, cái miệng đỏ hồng rên rỉ ra tiếng, mông nhỏ kiều nộn bắt đầu động đậy giữa chân anh.

Khi thì giận dỗi rút ra, khi thì "òm ọp" nuốt nguyên gậy thịt, hai bên trái phải đều được bé con nuốt trọn.

Cùng với hai tiểu bạch thỏ trước ngực lắc qua lắc lại tạo nên phong cảnh sắc tình.

Trong đầu bỗng dưng xuất hiện tiếng khóc thảm thiết, liều mạng ngăn cản cô không thể làm như vậy. Quá thẹn, quá mất mặt rồi, mau dừng lại! Mau dừng lại đi!

Nhưng mà... Rất vui vẻ.... Rất thoải mái...

Lý trí hò hét cô gái nhỏ, trong khi đó bàn tay to hư đốn lại nâng eo cô, côn thịt chụp đánh nơi tư mật vài vòng, hoặc tự khắc đảo lộng hoa huyệt yếu ớt.

Một dòng điện lưu từ chỗ kết hợp xâm nhập vào tấc da thịt cô nhóc, phá hủy lý trí bạc nhược của cô, đến cả cảm giác xấu hổ cũng biến mất từ lúc nào.

Vì thế, dục vọng trong người Giang Quân ngày càng tăng vọt.

Mông nhỏ ngập ngừng đung đưa cùng với tiếng nức nở bên môi, cứ thế quanh quẩn không dứt trong phòng ngủ.

Viên Soái rũ mắt nhìn chốn đào nguyên cắn nuốt anh, hầu kết lăn lộn nhiều lần, cổ anh căng chặt thấy rõ gân xanh.

Anh đang đấu tranh cho dục vọng điên cuồng của bản thân, cố ý nhường sân nhà để cô gái nhỏ động thủ, cũng vì đạt mục đích được khai phá thân thể cô.

Một lát nữa có thể "ăn" bảo bối rồi, dù anh có làm gì đi nữa, chắc chắn cô sẽ không kêu đau.

Nhìn cô gái nhỏ lắc eo muốn anh yêu thương, người đàn ông vui vẻ hài lòng.

Không ai hiểu cơ thể cô bằng anh, anh biết cách để cô trầm luân vào vực sâu dục vọng, để cô thành thật cầu hoan dưới người anh.

Viên Soái nổi lên tình ý chiếm hữu, anh muốn cô nhóc này yêu anh, cũng khát vọng thân thể mảnh mai không thể thiếu anh.

Trừ bỏ anh, không ai có thể mơ ước cô!

Âm thanh giao hoan "chậc chậc chậc" vang dội, lượng lớn dâm thủy từ miệng huyệt chảy xuống bắp đùi người đàn ông.

Tiểu huyệt trùng trùng điệp điệp đè ép quy đầu cực đại, xoang mũi Viên Soái khẽ rên một tiếng gợi cảm, sướng đến mức da đầu muốn nổ tung.

Cô gái nhỏ sắp cao trào rồi!

Người đàn ông nắm lấy đôi bồng đào, côn thịt ác liệt đâm thọc, thịt huyệt non nớt đều bị anh kéo ra.

"Ô ô... Đừng đi..."

Sâu bên trong hoa huyệt như bị kiến cắn, từng cơn sóng dạt dào dâng lên cảm giác sảng khoái, khe thịt gắt gao bám chặt gậy thịt không rời.

Giang Quân xoay người nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt hạnh mù mịt hơi nước chớp chớp mấy cái, oa oa khóc.

"Viên Soái... Muốn..."

Vừa nói vừa lùi vài bước, vểnh mông hướng về phía anh, hoa huyệt tràn lan mật dịch, tựa như kêu la đòi anh đi vào, mau đi vào...

Người đàn ông mỉm cười, bàn tay to dùng sức.

Hoa phùng chật hẹp bị anh đâm thật mạnh, nguyên gậy thịt đút cô no căng.

"A..."

Mãnh thú xỏ xuyên làm cô gái nhỏ dựng thẳng người, rên rỉ nghe thật êm tai, đồng thời hoa huyệt lại liên tiếp trào ra lượng lớn dâm thủy.

Sau nhiều lần hoan ái, cao trào qua đi, Giang Quân đã không còn sức phản kháng.

Cô nhóc không chịu nhúc nhích nằm liệt trên giường, "ba" một tiếng, côn thịt rút khỏi mật hoa.

Mông nhỏ run rẩy, Giang Quân đang hôn mê không biết rằng, phía sau là côn thịt cương cứng thẳng tắp giữa chân người đàn ông.

Ánh mắt Viên Soái âm u, tĩnh mịch như màn đêm, có lẽ con sói đói đang cân nhắc làm thế nào để xâu xé chú dê non trước mặt này.

Đêm khuya thanh vắng, những ngôi sao lấp lánh ngoài kia dần dần bị màn đêm che phủ.

Toàn bộ thành phố chìm trong một màu đen tối, ánh đèn phát ra từ tòa cao ốc chợt tắt ngúm.

Chỉ có căn phòng ngủ là riêng biệt, đèn tường vẫn chiếu rọi xuống cặp uyên ương điên cuồng quấn quýt nhau.

Trên giường lớn, tư thế truyền thống nam trên nữ dưới, Giang Quân biến thành dây leo bao quanh người đàn ông. Hai chân thon thả vòng lấy eo gầy, hai cánh tay phía trên lại ôm cổ anh, ngẩng đầu đón nhận từng cú va chạm.

"Ân a! Viên Soái. A! Chậm... Ân a!... Chậm một chút... Ách a..."

Cái miệng nhỏ nói không nên lời, bị anh mạnh bạo thọc vào rút ra đánh gãy lời của cô gái nhỏ.

Viên Soái từng cho rằng cô sợ hãi nhất là làm trên tường, cô gái nhỏ rụt rè chống đối không cho anh đi vào, hoa huyệt lập tức bị động phun nuốt cự vật cứng rắn, mỗi lần đều khiến cô nhóc thần hồn điên đảo.

Nhưng không nghĩ tới, tư thế truyền thống lại làm cô phản ứng kịch liệt như vậy.

Nửa người trên Viên Soái căng chặt, phần hông rắn rỏi đưa côn thịt đấu đá lung tung trong cơ thể bé con, nguyên gậy thịt rút ra, sau đó một đường đâm vào.

Tốc độ nhanh đến mức sinh ra ảo giác.

Lực đạo nửa thô bạo nửa hung ác, tựa như một chiếc máy đóng cọc, "bang bang bang" thao đến chỗ sâu nhất.

Chiếc giường lớn vì động tác "trả thù" của anh mà tung lên tung xuống chẳng khác gì giường lo xo cả, còn nơi giao hợp chật hẹp được anh đút no căng lại bị đẩy về mạnh bạo, cứ thế quy đầu khảm chặt chẽ tại miệng huyệt.

Thân thể cô gái nhỏ khai phá không sót một mảnh, mỏng manh như chồi non ngập lụt trong mưa to gió lớn, tầng tầng lớp lớp khoái cảm do người đàn ông mang lại bổ nhào về phía cô.

Giang Quân không chịu nổi lắc đầu, khuôn mặt ửng đỏ đầm đìa mồ hôi.

Khóe mắt cô nhóc tràn lệ, dựa vào cổ người đàn ông khóc nức nở, đôi môi sưng đỏ hôn lên cái cằm kiên nghị của anh, bạc môi mỏng, sóng mũi...

"Ông... Ông xã. Ân a!... Tha em... Ô ô..."

"Quân Quân... Không... dám... Buông tha... Quân  Quân đi... A! A!"

Cô gái nhỏ biết người đàn ông thích cô gọi anh là ông xã, chỉ cần cô ôm anh xin tha, anh sẽ cười cười cho cô lối thoát.

Nhưng đêm nay thì sao, bất kể cô có khóc lóc cầu xin như thế nào, hoa tâm bị xỏ xuyên cũng chưa bao giờ gián đoạn, như thể anh đang muốn lột da róc xương cô vậy.

Trướng quá... Căng quá... Cô bị cắm hỏng rồi!

Giang Quân hoảng hốt, tiếng khóc đứt quãng.

"Sẽ chết... Chết mất thôi... Ô ô..."

Viên Soái rũ mắt nhìn cô gái nhỏ dưới thân, đôi mắt đong đầy hơi nước, hàng mi dài ướt át cùng với tiếng nỉ non bất lực.

Tâm can người đàn ông mềm mại, nhưng cảnh chiều nay lại hiện lên trong đầu anh một lần nữa.

Cô lừa anh trộm đi gặp người khác, nở nụ cười tươi với anh ta, hơn nữa còn dựa vào lồng ngực...

Cô muốn đi theo anh ta, cô không cần anh nữa!

Không, anh không cho phép!

Đôi mắt anh nổi lên gân máu, chấp niệm kiếp trước càng đè nặng lên người anh.

Anh thở dốc nâng đầu cô gái nhỏ, vuốt ve mái tóc hỗn độn của cô.

Môi mỏng khẽ chạm từng giọt nước mắt, sự bá đạo và dục vọng chiếm hữu đã ăn sâu trong tim anh.

"Sao anh có thể bỏ mặc em chết được..."

"Ngoan... đi theo ông xã..."

Viên Soái ôm chặt cô gái nhỏ, tưởng chừng anh đang muốn dung hòa cô vào cơ thể to lớn này. côn thịt bên dưới hung hăng thao làm, mông nhỏ tuyết trắng bị cắm không ngừng, nở rộ thành một đóa hoa rồi nhanh chóng lụi tàn.

"A! A! A! A..."

Vũ khí dùng để phản kháng đều quấn quanh người đàn ông, đến cả sức buông tay buông chân cũng không có, Giang Quân chỉ có thể hừ hừ ngâm nga.

Cẳng chân và eo cô nhóc tê rần, duy nhất ngón tay cào loạn trên lưng anh thành những hình trăng non bỏng rát.

Bóng đêm nặng nề, hạt mưa phiêu bay đập vào cửa sổ, kéo dài theo tiếng hoan ái dâm mỹ bên trong.

Bé con không chịu được cường độ kích thích bên dưới, liền ngất xỉu trong lòng người đàn ông.

Bức màn phòng ngủ của chung cư mấy ngày rồi không được kéo ra.

Ban đêm chỉ có ánh sáng đèn bàn mỏng manh ánh lên trên cửa sổ, nhưng chỉ sáng trong phút chốc lại vụt tắt.

Trong mơ màng choáng váng, Giang Quân không biết chính mình đã ngủ bao lâu, cả cơ thể đều bủn rủn không có cách nào nhúc nhích được, đặc biệt là chỗ phía dưới, cảm giác bị chiếm hữu mãnh liệt đã khắc sâu trong đầu cô gái nhỏ.

Ngay cả ở trong mộng cô cũng lẩm bẩm, nức nở kêu "Ông xã".

Cô nói rằng về sau sẽ không dám nữa, xin ông xã buông tha Quân Quân đi mà.....

Đến khi có người đặt lên môi cô một cái hôn ấm áp, như đang nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói tràn ngập sự kiên nhẫn, một tiếng lại một tiếng, chui vào trong tai của cô gái đang mệt mỏi rã rời.

Thật sự rất ôn nhu... Bàn tay to ấy đang vỗ lưng cô khiến cô có cảm giác an toàn... Là ai thế... Nhất định không phải là người bạn trai hay khi dễ cô...

Giang Quân nỗ lực mở to mắt muốn nhìn người con trai trước mắt, mới mở ra được một khe hở, trong mắt liền một mảnh chua xót.

Cô không tiếng động lấy tay nhỏ xoa xoa đôi mắt còn đang sưng to không mở ra được, còn chưa đụng tới được mắt đã bị một bàn tay to nhẹ nhàng nắm lại.

"Đừng xoa...."

Viên Soái nhẹ giọng trấn an cô gái, bàn tay to vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ, đem cả cơ thể của cô ôm vào lòng.

Một tay khác lại đưa lên che lấy đôi mắt của cô, động tác nhẹ nhàng chậm rãi mát xa đôi mắt đang sưng to lên kia.

Cảm giác thoải mái từ lòng bàn tay ấm áp lan ra toàn thân, đầu óc cô dần dần trống rỗng, còn chưa biết rõ người trước mặt là ai, cảm giác mệt mỏi đã nhanh chóng chiếm lấy suy nghĩ, cô lại lần nữa dựa vào trong lồng ngực người đàn ông ngủ say, hô hấp chậm rãi vững vàng.

Viên Soái cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ mang đầy vẻ mỏi mệt, cổ đầy những vết hôn đỏ rực, lại nhìn xuống dưới thân mỗi một chỗ đều là dấu vết anh để lại.

Đôi mắt anh trở nên sâu kín, lặng lẽ thở dài.

Lần này, thật sự đem cô làm mệt chết rồi, đã nửa tỉnh nửa mê suốt hai ngày rồi vẫn chưa tỉnh hẳn.

Cánh tay thon dài vững vàng ôm lấy cô gái, hàm dưới gác lên trên đầu cô, chóp mũi tràn đầy hương thơm quen thuộc, khóe miệng người đàn ông chậm rãi nở nụ cười.

Khuôn mặt anh tuần không còn vẻ lạnh lẽo như mấy ngày trước, đã hòa hoãn ôn nhu hơn. Hoan ái vĩnh viễn là cách tốt nhất để giảm bớt tranh cãi trong tình yêu, hơn nữa trải qua mấy ngày bình tĩnh, đầu óc bị đố kị làm cho mất lý trí cũng đã dần dần bình tĩnh lại.

Nếu cô đã đáp ứng ở bên anh cả đời, anh chắc chắn nên lựa chọn tin tưởng cô!

Viên Soái cúi đầu hôn lên mái tóc đen mượt mà của cô, nhẹ giọng nỉ non: "Bé ngoan, anh chờ em tỉnh lại giải thích."

Trải qua mấy lần mặt trời lên rồi lại xuống, Giang Quân rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Vừa thức dậy, trong đầu lại hiện lên một màn hôm trước, cô ở dưới thân anh vô thức cầu hoan, nâng cái mông nhỏ chủ động đón nhận côn thịt, miệng không tự chủ nói những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Vừa nhớ lại, khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng lên, đưa mắt nhìn xung quanh liền phát hiện thân ảnh xuất hiện trong mơ kia.

Anh chống cánh tay, tựa đầu vào gối, lẳng lặng nhìn chính mình.

Môi mỏng mím nhẹ, đôi mi khép hờ, con người đen nhánh không nhìn ra cảm xúc, nhìn dáng vẻ của anh có lẽ đã đợi cô rất lâu.

Hai người cứ như vậy bình tĩnh nhìn nhau.

Trong nháy mắt, có quá nhiều quá nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng cô.

Sao anh lại không nghe cô giải thích chứ?

Sao cô có thể không biết xấu hổ mà làm loại chuyện này được? Anh sao có thể không để ý cô xin tha mà vẫn tiếp tục đè lên người cô làm mãnh liệt?

Tâm trạng Giang Quân trở nên phức tạp......

Trải qua đêm đó hoan ái, cô mới hiểu được cho dù đùa giỡn hay là thật, anh đều nhường cô.

Lúc cô tùy tiện véo hay không kiêng nể gì mà giơ nắm đấm nhỏ dọa đánh anh, cô sẽ dễ như trở bàn tay đuổi theo đánh được anh....

Sức lực chân chính của anh thật sự đủ khiến cô không phản kháng được chút nào.

Cô không biết hiện giờ là cảm giác gì, dường như bị sự mạnh mẽ của anh chinh phục, bỗng dưng lại sinh ra cảm giác thẹn thùng.

Vậy mà, cô ở trong trạng thái tỉnh táo lại quấn lấy anh cầu hoan....

Tạm thời không biết đối mặt với anh như thế nào, Giang Quân tính toán trở mình không nhìn anh nữa, mới vừa nhúc nhích thân mình thì liền bị bàn tay to kéo trở về.

Viên Soái thấy dáng vẻ không muốn để ý mình của cô, trong lòng sinh ra vài phần bất an, cho rằng chính mình đêm đó điên cuồng đã chọc giận cô, liền cúi đầu dán sát vào tai, thanh âm có chút hoảng loạn:

"Quân Quân, cho anh xin lỗi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro