Chương 890 - Ốc đảo (12)
"Bọn họ chết rồi... không sao chứ? Bên ngoài có rất nhiều người thấy chúng ta vào đây, mà giờ bọn họ chết rồi... liệu chúng ta có gặp nguy hiểm gì không?"
Tường Vi chỉ biết sơ qua về trò chơi, nên mọi suy đoán hiện tại đều dựa vào lối suy nghĩ thường ngày trong đời thực.
"Không sao... đi thôi." Vì đại lão nói là không sao, nên Ổ Bất Kinh cũng gật đầu theo, rất dứt khoát: "Không sao đâu."
"Ừm."
Ổ Bất Kinh nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm: "Mấy NPC trong phó bản này thường chẳng mấy thân thiết với nhau đâu. Phần lớn chẳng để tâm nếu đồng bạn của mình chết, càng không có chuyện trả thù hay gì đâu, trừ khi cốt truyện bắt buộc."
Tường Vi nghe vậy chỉ biết mơ hồ gật đầu.
Cô quay đầu nhìn thân ảnh đang cầm cái rìu mà NPC cung cấp chém loạn không ngừng, đôi mắt tròn sáng rực lên.
Việc kiểm tra căn nhà kết thúc rất nhanh.
Tất cả những vật dụng tìm được đều được đặt trên chiếc bàn giữa phòng.
Bọn họ thậm chí còn phát hiện vài mũi tên cũ và những cây trường mâu từng thấy trong sách sử cổ.
Mấy thứ này dường như chứng minh truyền thuyết về vị tướng quân kia là có thật.
Ổ Bất Kinh vừa đặt mảnh đồng hồ cuối cùng lên bàn thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn về chỗ NPC lúc nãy ngã xuống.
Chỗ đó...
Thi thể đâu rồi?!
Ổ Bất Kinh lập tức hét to về phía phòng bên cạnh: "Đại lão! Đại lão!! Ngươi thu thi thể rồi sao?"
Ngân Tô từ trong phòng bước ra, tay còn xách theo một tiểu tử đang la hét hoảng loạn, mặt mũi hung hăng.
"Không có."
Ổ Bất Kinh vội chỉ xuống sàn: "Không thấy nữa rồi... bọn họ không thấy nữa rồi!!"
Hai thi thể khi nãy nằm trên sàn bây giờ đã hoàn toàn biến mất, đến cả vệt máu cũng không còn.
Cứ như thể bọn họ chưa từng tồn tại ở đây.
Ngân Tô nãy giờ ở trong phòng, không hề nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, rõ ràng hai NPC kia biến mất trong im lặng.
Chắc chắn không có ai mở cửa ra ngoài — tiếng mở chốt cửa gỗ rất lớn.
Mà căn phòng này cũng chẳng có lối thoát nào khác...
Ngân Tô rất chắc chắn: trong phòng hiện tại không có gì bất thường.
Không thể nào là xác chết tự động đứng dậy rồi lẩn trốn...
Vậy rốt cuộc bọn họ biến mất kiểu gì?
Ổ Bất Kinh càng nghĩ càng lạnh sống lưng, xoa cánh tay, căng thẳng nhìn xung quanh: "Chẳng lẽ... họ chưa chết?"
"Đừng tự dọa mình nữa." Ngân Tô trói chặt tiểu tử, nhét giẻ vào miệng hắn rồi quăng xuống đất, giọng điệu vẫn thản nhiên như không có chuyện gì: "Lắm thì thành quái vật thôi, đâu phải chưa từng thấy."
Ngân Tô đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nên hoàn toàn không để tâm đến việc hai cái xác biến mất.
Dù gì đến lúc nên xuất hiện thì chúng cũng sẽ xuất hiện thôi.
Cô luôn tin vào tự nhiên, không cưỡng cầu.
Việc mất hai "phần ăn" khiến Tô đại thiện nhân chỉ thấy bản thân vẫn còn quá mềm lòng. Cô cũng quyết định lần sau nếu muốn nhặt xác, thì phải tranh thủ mà làm sớm.
Dù sao... "người một nhà" thì ở đâu đoàn tụ chẳng được.
Ổ Bất Kinh thì sắp chịu không nổi nữa rồi. Điều hắn sợ là... liệu bọn họ có vẫn còn ở trong phòng này không!
"Đừng căng thẳng, đến lúc nên thấy thì sẽ thấy thôi." Ngân Tô vỗ vai an ủi: "Chạy không thoát đâu, đừng lo."
Ổ Bất Kinh: "..."
Đại lão, nếu ngươi không biết an ủi thì có thể đừng nói gì không?
Ngươi càng nói, ta càng sợ á!
"Đại lão... hay là mình rời khỏi nơi này trước đi?" Ổ Bất Kinh cảm thấy ở lại đây chỉ tổ thêm áp lực.
Ngân Tô thì chẳng vội: "Vội gì, cứ trò chuyện với tiểu bằng hữu này đã. Cha mẹ nó vừa mất, tâm sự chút có khi giúp nó bình tĩnh lại."
Ổ Bất Kinh: "..."
Tường Vi: "???"
Không hiểu, nhưng chị gái này thật sự rất lợi hại.
---
Ngân Tô rút giẻ khỏi miệng tiểu tử, hắn lập tức lại gào lên: "Mấy người là đồ trộm! Ta sẽ méc thành chủ bá bá, bắt ông ấy giết hết các người!"
Ngân Tô bật cười lạnh: "Trộm? Ta trộm gì chứ? Chính ba ngươi mời ta vào đấy. Mấy món đồ này là thành ý của ông ta."
"Xạo! Ngươi giết ba ta!!" Tiểu tử đỏ mặt hét: "Đám trộm đáng chết! Các ngươi sẽ phải chết, sẽ phải chết hết!"
Từ "chết" nghe hoài cũng nhàm, Ngân Tô chẳng buồn để tâm, còn cười nhạt: "Ông ta chỉ chết thôi, nhưng ta thực sự cảm nhận được thành ý. Giờ ta tin ông ấy chân thành chào đón chúng ta."
"..."
Tiểu tử mở to mắt, hình như chưa từng gặp ai mặt dày đến thế. Hắn đỏ mặt tía tai, nhưng không nói được lời nào.
Ngân Tô ngẩng cằm, giọng điệu như ban ơn: "Trả lời đúng câu hỏi của ta, ta có thể suy xét để cho ngươi đi cáo trạng. Nếu ngươi chết ở đây, chẳng còn ai biết chuyện gì đã xảy ra."
Tiểu tử đảo mắt, có lẽ thấy cô nói cũng có lý.
Quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây...
Phải đi tìm thành chủ bá bá đòi lại công bằng cho ba mẹ!
Rồi sau đó giết sạch bọn trộm đáng chết này!
Tiểu tử thầm toan tính trong lòng, giọng cũng dịu xuống: "Ngươi... muốn hỏi gì?"
"Đám đồ vật kia từ đâu mà có?"
Ngân Tô chỉ vào mớ vật phẩm hiện đại trên bàn.
"Thành chủ bá bá đưa."
"Ông ta lấy từ đâu?"
"Trao đổi với khách từ phương xa đến."
Lưu Quang Thành không dùng tiền bạc phổ biến, họ vẫn giữ hình thức trao đổi vật phẩm.
Đây là vùng đất trù phú, khách vãng lai nếu muốn rời khỏi nơi này, phải dùng vật dụng để đổi lấy đồ dùng cần thiết cho chuyến đi.
Đám đồ kia chính là từ việc trao đổi ấy mà có.
Ngân Tô ngạc nhiên: "Các ngươi nhiệt tình đến vậy, sao không cho luôn khách mấy vật dụng ấy đi?"
Tiểu tử trừng cô, hằn học đáp: "Ngươi thật không biết xấu hổ! Người ta không ai như ngươi cả! Mấy món đồ kia đều là khách tình nguyện để lại! Không như đám trộm các ngươi xông vào nhà người ta!"
"Được rồi, ngươi nói sao thì đúng vậy." Ngân Tô thản nhiên gật đầu, "Ở đây có truyền thuyết hay chuyện kỳ lạ gì không?"
Tiểu tử nhe răng, cay nghiệt đáp: "Đồ trộm đều phải chết."
Ngân Tô cười lạnh: "Xem ra ngươi muốn đoàn tụ với cha mẹ sớm rồi."
Tiểu tử: "..."
Đang định đi méc thành chủ mà giờ lại phải nhịn cục tức này.
Tạm nhịn! Rồi sẽ có lúc cho cô ta biết tay!!
Hắn cố nhịn, rồi hỏi lại: "Ngươi muốn biết truyền thuyết gì?"
"Về Lưu Quang Thành."
Tiểu tử hừ một tiếng, như thể cuối cùng cũng nghe được câu hỏi đúng ý, giọng đầy kiêu hãnh: "Người dân Lưu Quang Thành chúng ta đều là con dân của Thần, được Thần phù hộ! Các ngươi dám làm càn ở đây, Thần sẽ trừng phạt!"
"Con dân của Thần? Là thần nào? Nói nghe thử xem, biết đâu ta cũng cúi đầu bái lạy, cầu thần phù hộ."
"...Xì, ngươi cái dạng này không xứng được Thần phù hộ đâu! Đúng là không biết xấu hổ!"
Tiểu tử không giỏi mắng chửi người, chỉ biết lặp đi lặp lại mỗi câu đó.
Ngân Tô chẳng để tâm, dù sao thì rất nhanh hắn cũng chết thôi.
Tiểu tử gào mệt, thấy Ngân Tô không phản ứng gì, mới đành uể oải kể truyền thuyết.
---
— Chào mừng đến địa ngục của ta —
【Danh sách hoạt động của QQ đọc】
Stars
Kính thư ~
Có gan thì kể tiếp đi nào~
(30% chương – còn tiếp)
【Khởi điểm cũng trừu ba cái tiểu khả ái】
Yêu tinh nữ vương ửng đỏ
Lâm Vũ Dao
Lão bản bán tàu hũ thêm tí sữa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro