Chương 985: Hoàng Kim Quốc (Hoàn)


Kinh Tuế Tuế và Pháp Sư đều không chủ động nhắc đến chuyện này, Lâm Hữu Chi thực sự dựa vào quan sát mà suy đoán ra.

Ngân Tô đang ở đây, Lâm Hữu Chi không dám buôn chuyện gì, trong lòng chỉ biết kêu mẹ cứu mạng.

Mãi mới chờ được Ngân Tô rời đi, Lâm Hữu Chi mệt mỏi dựa vào người Triền Phong, "Đáng sợ quá."

Triền Phong: "..."

Có gì mà đáng sợ đến thế.

Quá trình đổi tâm lấy kim diễn ra suôn sẻ, không gặp bất kỳ sự cố nào.

Mọi người lấy được tâm kim, rồi lần lượt nằm vào quan tài hoàng kim, lấy chìa khóa thông quan.

Kinh Tuế Tuế đến chỗ Ngân Tô, "Lần sau có phó bản tử vong thì gọi tôi."

Ngân Tô lần đầu thấy người nhiệt tình muốn vào phó bản tử vong như vậy, nhìn Khang lão bản xem, nhắc đến chuyện này là mặt xám mày tro.

"Cô muốn vào phó bản tử vong thế à, không sợ chết sao?" Dù có đi cùng cô ấy, vẫn có khả năng chết.

Kinh Tuế Tuế: "Chúng ta luôn tiến gần đến cái chết."

Ngân Tô thở dài: "Có cơ hội thì tôi sẽ gọi cô."

"Cảm ơn." Kinh Tuế Tuế kéo chặt áo đen: "Gặp lại."

Nói xong, bóng dáng Kinh Tuế Tuế biến mất trước mặt cô.

Y Đồng và hai người kia thì nói chuyện với Độ Hạ, toàn là lời khách sáo, sau đó mọi người từ biệt rồi rời khỏi phó bản.

...

Tầng 6 dưới lòng đất, phòng số 1.

Ngoài đội vào phó bản, còn có hai thành viên phụ trách ở lại canh gác.

Với họ, Độ Hạ và nhóm người chỉ biến mất một lát rồi xuất hiện lại.

"Hạ tỷ."

"Kiểm tra cho Hàm Tân Tri trước." Độ Hạ chỉ vào Hàm Tân Tri bên cạnh.

Hàm Tân Tri ra khỏi phó bản, cơ thể đã trở lại bình thường, nhưng nỗi đau trước đó dường như vẫn còn cảm nhận được.

Hàm Tân Tri không từ chối ý tốt kiểm tra sức khỏe.

Độ Hạ nhìn sang Ngân Tô: "Tô tiểu thư, cô muốn nghỉ ngơi hay làm gì bây giờ?"

Ngân Tô: "Nghỉ nửa tiếng, gọi nhóm tiếp theo."

Sớm chết...... Không phải, sớm làm sớm nghỉ ngơi.

"Được, tôi đi sắp xếp." Độ Hạ gọi người vừa trở về dẫn những người khác ra ngoài kiểm tra và nghỉ ngơi, còn cô đi gọi nhóm tiếp theo.

Ngân Tô xin nghỉ ở trường, dùng hai ngày để dẫn hết các nhóm còn lại đi phó bản.

Tiếp theo là xem họ huấn luyện.

Muốn vào phó bản tử vong, chắc chắn phải rèn luyện thêm trong các phó bản khác.

Sau khi nhóm đầu tiên huấn luyện xong, Ngân Tô tìm Giang Kỳ đòi thù lao giảng dạy – đạo cụ không gian.

Giang Kỳ sảng khoái đưa cho cô.

"Không gian không lớn lắm, khoảng mười mét vuông, nhưng chứa được cả vật sống lẫn vật chết."

Cục điều tra không có đạo cụ không gian dư thừa, cái này là do một thành viên hy sinh trước đó để lại...

"Cô xem, nếu không được, tôi sẽ nghĩ cách kiếm cái lớn hơn."

Ngân Tô không cần không gian quá lớn, rất hài lòng với cái này: "Được, thế này là đủ rồi."

Giang Kỳ hơi khó hiểu: "Tôi nhớ Tô tiểu thư hẳn là có không gian, sao còn cần thêm đạo cụ không gian?"

Cô ấy tùy tay lấy đồ, lần ở phó bản nhặt thi thể cũng biến mất vào hư không.

Chắc chắn cô ấy có không gian.

Chẳng lẽ không gian quá nhỏ?

Ngân Tô cười khà: "Cái không gian rách đó không đáng nhắc tới."

Giang Kỳ: "..."

Dù là không gian nhỏ xíu cũng rất quý giá, sao lại gọi là không gian rách?

Ngân Tô và Giang Kỳ trò chuyện thêm về tình hình thế giới quái vật, Ngân Tô không chắc lần tới mình vào đó là khi nào.

Cô phải chờ lời mời tự nhảy ra...

Nên Ngân Tô nghĩ Giang Kỳ và đồng nghiệp nên tìm cách khác để vào thế giới quái vật.

"Tô tiểu thư nghĩ có cách nào khác để vào thế giới quái vật?"

"Biết đâu có."

Vào được thế giới quái vật thì làm được nhiều thứ.

Thế giới đó có thể nói là hang ổ của 'thần', trực tiếp phá tan nó từ gốc.

...

Sau khi thảo luận với Giang Kỳ, Ngân Tô đến chỗ Khang lão bản tìm Bồ Thính Xuân.

Bồ Thính Xuân đeo kẹp tóc lông xù đáng yêu, mặt hồng hào, bước đi tung tăng, trông rất vui vẻ, mái tóc hồng dài bay sau lưng.

Thấy Ngân Tô, cô nàng vội trở lại bình thường, bước nhỏ đi đến trước mặt Ngân Tô, đôi mắt trong veo nhìn cô, "Tô tiểu thư, sao cô lại đến?"

"Tìm cô tư vấn chút chuyện."

Bồ Thính Xuân đặt hai tay trước ngực, đứng thẳng: "Cô hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói hết."

"Đến chỗ cô nhé?"

"À à, đúng rồi!" Bồ Thính Xuân vội dẫn đường, nhưng không đi về tầng cũ, "Gần đây vì chuyện tinh thạch, lão bản đổi cho tôi phòng lớn hơn, hì hì."

"Khang lão bản không bắt nạt cô chứ?"

"Không có, lão bản tốt với tôi lắm." Bồ Thính Xuân rất cảm kích Khang Mại, lời nói đầy tôn trọng.

Trong lúc trò chuyện, hai người đến tầng có phòng mới của Bồ Thính Xuân.

Căn phòng chiếm gần một phần ba tầng, bao gồm phòng sinh hoạt và phòng làm việc của Bồ Thính Xuân, còn có một người đại diện và hai trợ lý, một người quản phòng làm việc, một người lo sinh hoạt.

Nhờ vậy, Bồ Thính Xuân chỉ cần tập trung rèn đồ, còn giao tiếp, thương lượng với khách hàng thì người đại diện lo.

Lúc này, người đại diện và hai trợ lý đang làm việc, Ngân Tô không gặp họ.

Bồ Thính Xuân dẫn Ngân Tô vào phòng khách nhỏ trong phòng sinh hoạt, như chú sóc bận rộn mang nước và đồ ăn vặt ra.

Chưa kịp nói chuyện chính, Khang Mại gõ cửa bước vào.

Khang lão bản ngồi phịch xuống sofa hồng phấn mà Bồ Thính Xuân tỉ mỉ sắp xếp, thân hình to lớn khiến cái sofa trông nhỏ đi hẳn.

Khang lão bản uống ừng ực hai cốc nước, "Tô tiểu thư dạo này không ở bên cục điều tra sao, sao rảnh đến chỗ tôi, có chuyện lớn gì à?"

"Không có, ghé chơi thôi."

Khang Mại nghi ngờ, "Bên cục điều tra, đội ngũ cô dẫn thế nào? Họ vào được phó bản tử vong chưa?"

Ngân Tô thấy Khang lão bản quá đề cao mình và người cục điều tra: "Tôi là người, không phải thần, càng không tạo được thần."

Khang Mại: "..."

Khang Mại đổi chủ đề: "Cô đến tìm Tiểu Bồ làm gì?"

Bồ Thính Xuân cũng ngoan ngoãn nhìn Ngân Tô, chờ câu hỏi.

Ngân Tô lấy xe cân bằng ra, "Cái này, cô xem có cách nào khiến nó bay cao hơn hoặc tăng tốc độ không."

Bồ Thính Xuân cầm xe cân bằng xem xét, nhanh chóng nói: "Đây là đạo cụ người chơi tự chế."

"Không được à?"

Bồ Thính Xuân nhíu mày, "Đạo cụ tự chế khác với đạo cụ game sản xuất, game thêm Buff cho đạo cụ dễ, nhưng đạo cụ tự chế thì khó lắm."

"Nhưng mà..." Bồ Thính Xuân nghĩ ra một khả năng: "Nếu có tinh thạch hệ phong, phi hành hoặc tốc độ, chắc chắn tăng tốc hoặc bay lên được."

Tinh thạch mang thuộc tính đâu dễ kiếm.

Cô hiện chỉ có hai viên tinh thạch thuộc tính, dù may mắn có một viên phù hợp, dùng để nâng cấp xe cân bằng thì hơi phí.

Ngân Tô cân nhắc: "Vậy nếu cải tạo từ lúc chế tạo thì sao?"

"Ừm..." Bồ Thính Xuân nghĩ một lúc: "Chắc không được đâu? Người chế xe này hẳn đã nghĩ đến chức năng cơ bản, nếu không thêm vào, chứng tỏ không làm được..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro