7. Gà hầm nấm
Trời ngoài kia vẫn âm u, mặt đất còn vương chút ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Những tán cây trong khuôn viên bệnh viện khẽ rung rinh dưới làn gió nhẹ đầu ngày.
Yên Chiđứng trước cửa phòng 280, tay gõ nhẹ ba cái lên cánh cửa gỗ như thường lệ, rồi đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong vẫn như mọi khi — tĩnh lặng, sạch sẽ, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng và trà nhài.
Lập Dựcđang ngồi tựa vào đầu giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc. Khi nghe tiếng mở cửa, hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu lắng, tối tăm nhưng có chút gì đó mềm lại khi thấy gương mặt quen thuộc ấy.
Cô cười dịu dàng:
"Viện trưởng dặn tôi đưa anh đi dạo. Hôm nay thời tiết mát, đi ra ngoài một chút cho đầu óc thư giãn nhé."
Lập Dực không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô . Đôi mắt ấy không còn sắc lạnh như lần đầu cô gặp hắn, mà là sự dè chừng, xen lẫn bất an... như thể hắn đang nghĩ: "Em có đi rồi về không?"
Thấy hắn im lặng, cô nhẹ bước tới, đặt tay lên thành giường, nói nhỏ:
"Tôi không ép đâu, nhưng nếu không thử bước ra ngoài... thì anh sẽ mãi bị nhốt trong những thứ đang khiến anh mệt mỏi."
Lập Dực nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu, rồi lặng lẽ gật đầu.
Cô mỉm cười, lấy chiếc áo khoác bệnh viện khoác lên vai hắn, rồi đưa tay ra trước:
"Đi thôi, tôi sẽ đi cùng anh"
Bàn tay lạnh của hắn đặt lên tay cô. Trong một khoảnh khắc, Yên Chi cảm nhận rõ sự run rẩy nhỏ nơi đầu ngón tay hắn — như thể mỗi bước chân cùng cô đi hôm nay là một trận chiến, nhưng hắn vẫn chọn tiến về phía ánh sáng, nơi có cô đứng chờ.
Cả hai rời phòng. Bóng hai người — một cao, một nhỏ — in lên nền gạch sáng, lặng lẽ rẽ lối đến khu vườn phía Nam bệnh viện.
Bầu trời phủ một lớp sương nhẹ, gió buổi sớm mơn man thổi qua những hàng cây cao, làm lá khẽ rung như muốn trò chuyện cùng người đi ngang. Bên lối đi trải đá trong khuôn viên bệnh viện, bước chân Yên Chi nhẹ nhàng vang lên bên cạnh tiếng bước chậm rãi của Lập Dực.
Cô cẩn thận đẩy nhẹ tay vịn xe lăn, dù hắn có thể tự đi, nhưng sau cơn suy kiệt mấy ngày trước, cô vẫn cẩn trọng hơn là nuối tiếc. Lập Dực không phản đối, chỉ ngồi im, mắt dõi theo từng chuyển động của cành cây, từng giọt nước còn đọng lại trên lá như thể lần đầu hắn nhìn thấy thế giới.
"Anh có thấy... trời hôm nay đẹp không?"cô hỏi, giọng khe khẽ, không phá vỡ sự yên bình.
Lập Dực không đáp ngay. Một lúc sau, hắn mới trầm giọng:
"Tôi không nhớ lần cuối cùng mình đi dạo là khi nào."
Yên Chi mỉm cười, mắt cong lên:
"Không sao. Chúng ta bắt đầu lại từ hôm nay cũng được."
Đi dọc theo con đường trong khuôn viên bệnh viện, Yên Chi hướng mắt về phía xa, nơi những cành cây đang lắc lư dưới làn gió nhẹ.
Cảnh vật như đang mời gọi một cảm giác bình yên nào đó, nhưng tâm trí cô lại không thể tách rời khỏi những suy nghĩ về Lập Dực. Mỗi bước đi của hắn, từng động tác của cô đều nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm vỡ tan không gian yên tĩnh này.
Họ đi qua những hàng cây, im lặng giữa không gian rộng lớn.
Lập Dực vẫn chỉ lặng lẽ đi theo cô, ánh mắt không rời khỏi đôi tay cô nâng niu, đỡ lấy từng bước chân của hắn.
Không gian vẫn yên bình như vậy, nhưng trái tim cô lại đập nhanh hơn.
Cô không thể nói ra những cảm xúc mình đang giữ trong lòng, nhưng biết rằng, ngay lúc này, điều duy nhất cô có thể làm là ở đây, bên cạnh hắn.
Lúc cả hai chậm rãi đi dưới tán cây, cơn gió đầu chiều thổi qua khiến hàng loạt chiếc lá khô nhẹ rơi xuống, vài chiếc vương trên tóc cô.
Không gian lúc đó lặng lẽ như một bức tranh mùa thu dịu dàng. Lập Dực đột ngột vươn tay, gạt nhẹ một chiếc lá khỏi mái tóc cô, động tác không vội vàng, cũng chẳng có lời nào thốt ra.
Yên Chi thoáng bất ngờ. Cô không nói gì ngay, chỉ giữ ánh mắt xuống đất, ngăn bản thân khỏi phản ứng quá mức. Một nhịp thở trôi qua, cô mới khẽ nói, giọng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp nhưng dịu dàng hơn bình thường, "Cảm ơn anh."
Hắn không đáp, chỉ tiếp tục bước đi bên cô, như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng cô biết, chính cái im lặng ấy lại khiến trái tim cô rung lên một tiếng mơ hồ.
Họ đi thêm vài vòng quanh khuôn viên rồi cùng trở lại khu phòng điều trị. Ánh nắng đã nhạt dần, hoàng hôn le lói trên tán cây. Trước khi rẽ lối, cô nhẹ nhàng hỏi như mọi ngày, "Hôm nay anh muốn ăn gì?"
Lập Dực không trả lời ngay. Hắn đứng im nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt như soi vào tận sâu trong tâm trí cô, rồi khẽ chuyển hướng nhìn lên bầu trời đang nhạt dần sắc vàng, trầm giọng đáp, "Gà hầm nấm."
Yên Chi khựng nhẹ trong một giây, rồi môi cô cong lên thành nụ cười kín đáo, "Trùng hợp thật. Hôm nay tôi cũng muốn ăn món đó."
Dù không nên để lộ cảm xúc, nhưng cô cũng muốn chia sẻ phần nhỏ cuộc sống của mình với bệnh nhân này, như một người bạn đường lặng lẽ.
Dặn hắn quay về phòng nghỉ ngơi, cô quay gót đi lấy đồ ăn. Trên đường đến phòng chuẩn bị, cô bắt gặp chị Đoàn Trang đang ngồi bên bàn, hí hoáy viết gì đó vào một tờ giấy.
Yên Chi bước lại, giọng nhẹ như thường, "Chị làm gì vậy ạ?"
Vừa hỏi dứt câu, Đoàn Trang vẫn chăm chú viết, chưa trả lời ngay. Đến khi đặt bút xuống, chị mới ngẩng lên, cười nhạt mỏi mệt.
"Chị viết đơn xin nghỉ phép tạm vài buổi. Mẹ chị ở quê bị ốm, sáng nay gọi điện nói mệt mỏi không ăn uống gì, chị muốn về xem sao."
Nghe vậy, Yên Chi khẽ gật đầu, vẻ mặt thoáng lo lắng. "Vâng, vậy chị về đi ạ. Em trực giúp cũng được mà."
Đoàn Trang như trút được gánh nặng, vội lấy tay vuốt tóc ra sau tai, "Chị cảm ơn nhiều nhé. À, nếu được thì nhờ em trông hộ bệnh nhân phòng 325 giúp chị. Hôm qua anh ấy hơi sốt, sáng nay đỡ rồi nhưng vẫn cần theo dõi sát."
Yên Chi không chần chừ, mỉm cười nhẹ đáp, "Dạ được ạ. Chị yên tâm về lo cho bác đi, nhớ giữ gìn sức khỏe nữa nhé."
Cô ngừng một lát, rồi dịu dàng nói thêm, "Cho em gửi lời thăm đến bác gái. Mong bác mau khỏe lại."
Đoàn Trang xúc động, gật đầu cảm kích. "Cảm ơn em. Vậy chị đi trước nhé."
Khi bóng người đồng nghiệp khuất sau hành lang, Yên Chi quay đầu nhìn dãy phòng lặng lẽ. Gió nhẹ vẫn chưa ngừng thổi, lá cây rơi lác đác như muốn giữ lại chút bình yên trong lòng người.
Cô khẽ siết lại tờ ghi chú y lệnh, rồi nhanh chóng quay về phòng chuẩn bị bữa tối—trong lòng vẫn giữ lời dặn của Lập Dực về món gà hầm nấm.
Hắn hôm nay, có điều gì đó... đặc biệt lạ thường. Nhưng cô không được phép để tâm quá nhiều.
Cô là điều dưỡng. Và công việc vẫn đang chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro