三十
ĂN XONG CHÙI MÉP.
______________________
Sáng ngày hôm sau, đang trên đường đến trường, Tử Du nhận được video Thẩm Chúc gửi cậu.
[Tiểu Thẩm]: Lâm cẩu bảo tôi gửi cho ông.
[Tiểu Du]: Lâm cẩu?
Tử Du đoán là Lâm Y Nhiên, nhưng từ lúc nào mà y đã thành Lâm cẩu rồi?
[Tiểu Thẩm]: Bởi vì thằng đó là cẩu thành tinh, hôm qua tôi với Lạc Dư đánh nhau. Hắn giả vờ trượng nghĩa chạy tới ngăn cản, cản không thấy đâu, húc vào bụng tôi mấy lần.
Tử Du mở video xem.
Lúc mới bắt đầu còn hơi nhoè, ống kính rung lắc, hai giây sau thì đỡ hơn nhiều. Tử Du thấy nhân vật chính trong video chính là mình và Điền Hủ Ninh.
Cậu chỉ vảo Điền Hủ Ninh, chậm rãi gọi người yêu. Gọi một tiếng rồi lại một tiếng. Còn áp hai tay hắn lên má mình, làm nũng. Mắt ửng hồng giọng nghèn nghẹn, hoàn toàn khác với bộ dạng lúc thường. Ngay cả chính Tử Du cũng cảm thấy quá xấu hổ. Nhưng Điền Hủ Ninh thì nghe hết.
Tử Du hiểu Điền Hủ Ninh, ánh mắt của hắn trong video này giống như con sư tử kiêu hùng khoan thai quan sát con mồi tự chui đầu vào lưới. Có thể thấy được ham muốn độc chiếm cũng như sự cảnh giác với sự rình rập từ bốn phía.
Tử Du chỉ muốn che mặt.
Chắc chắn là do uống bia của Lâm Y Nhiên, chẳng trách cậu hoàn toàn không có kí ức gì từ chiều tới đêm hôm qua. Trong phút chốc cũng muốn lên tiếng chửi hai tiếng "Lâm cẩu."
Chịu đựng cảm giác muốn bùng nổ cố gắng xem hết video, Tử Du cảm thấy nhịp tim mình cũng đập nhanh hơn mấy phần. Hồi cậu học ở đại học Thanh Hoa, cậu đã từng uống say một lần. Bạn cùng phòng nói cậu say rồi thì rất ngoan, cứ ngồi một mình khe khẽ hát thôi.
Cậu khi say thật ra không khác lắm với Tử Du ngày xưa, luôn vô thức bám lấy người mình thích nhất. Tử Du xem xong video không dám xem lần hai, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng tai mình đang nóng lên.
Tử Du đang xấu hổ chết đi được.
Nhìn thấy Điền Hủ Ninh từ từ tiến lại vị trí bên cạnh cậu, Tử Du hắng giọng một cái. "Gì? Cậu tới đây làm gì?"
Điền Hủ Ninh mặc một chiếc áo len màu trắng, gương mặt vẫn lạnh nhạt thanh cao. Hắn chống cằm gương mắt nhìn cậu chầm chậm nói. "Người yêu muốn ngồi cạnh cậu."
"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa." Tử Du ôm đầu gào thét.
"Gì, người yêu định... ăn xong chùi mép à?" Điền Hủ Ninh nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
Tử Du bị sự đùa giỡn trắng trợn của Điền Hủ Ninh làm cho ngây người. Cậu sau khi làm chuyện xấu hổ còn sẽ cảm thấy chột dạ, điểm này chắc chắn khác hoàn toàn Điền Hủ Ninh, hắn còn có thể khiến cho đối phương cảm thấy chột dạ thay.
Tử Du không biết giấu mặt đi đâu hết, nhìn về phía Điền Hủ Ninh hậm hực đòi hỏi. ''Hủ Ninh tránh ra đi, tôi muốn ra ngoài."
Điền Hủ Ninh ngước lên, để sách xuống, chân dịch sang bên cạnh chừa ra một lối đi nhỏ, ra hiệu cậu có thể ra ngoài.
Tử Du phải đi sát vào người Điền Hủ Ninh mới đi được. Con ngươi Điền Hủ Ninh tối lại, đưa tay vòng qua eo Tử Du kéo lại, kéo vào lòng hắn.
"Á á á á á."
"Đậu má! Điền thần trâu bò!"
"Má, đứa nào cãi với tôi không phải Ninh Du đi. Đậu, Điền Hủ Ninh có thể, Điền Hủ Ninh trâu bò."
Tử Du nhíu mày, cảm nhận vành tai mẫn cảm đang nóng dần lên.
"Điền Hủ Ninh" Tử Du gọi thẳng tên, giọng nói cực kỳ đàng hoàng máy móc.
Chủ yếu là mỗi lần cậu nhìn Điền Hủ Ninh là lại nghĩ đến chuyện mình gọi người ta là người yêu. Có trời mới biết cậu đã ngại ngùng đến mức nào, chỉ có thể dùng cái giọng cứng nhắc khô cằn này mới có thểch giấu đi sự mất tự nhiên nơi đáy lòng. Chỉ trong chớp mắt, mùi bạc hà thoang thoảng tràn vào khoang mũi cậu.
Tử Du ngồi trong lòng hắn, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn thấy phần cổ áo hơi rộng mở, cùng yết hầu trượt lên trượt xuống. Cậu nuốt một ngụm nước bọt ép bản thân dời mắt, sau đó dùng dằng muốn đứng dậy. Nhưng Điền Hủ Ninh dường như không có ý định để cậu rời đi, vòng tay càng lúc càng có xu hướng chặt thêm.
Tử Du "..."
"Hủ Ninh, cậu buông tôi ra."
Tử Du cảm thấy Điền Hủ Ninh là cố ý. Cậu nhéo vào tay hắn, nhân lúc hắn không để ý vội đứng dậy.
Điền Hủ Ninh nghiêng người tới gần, nắm chắt lấy bàn tay đang buông xuôi bên người của Tử Du, nhẹ nhàng dỗ ngọt.
"Xin lỗi Tiểu Du, tôi bị mất tập trung."
Tử Du phỉ nhổ, cảm thấy lý do thiếu IQ như vậy cũng có thể được nói ra.
"Được rồi, dù sao tôi cũng không phải nữ sinh." Tử Du buồn bực nói.
Chỉ là một cái ôm mà thôi, cậu không phải nữ sinh, không cần suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Điền Hủ Ninh nhìn thiếu niên đang hậm hực trước mặt nhưng vẫn tỏ ra mình ổn, khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro