三十九

NGOẠI TÌNH
______________

"Tử Du."

Nghe tên mình, Tử Du ngước mắt thấy Điền Hủ Ninh đứng trước lan can rào chắn ở chỗ ghế khán giả, trong tay còn đang cầm sách vật lý nâng cao.

Ban đầu cậu sửng sốt, sau đó lập tức tắt ngay trò Pikachu sắp qua ải, sải bước dài lên trước nhìn nhau với Điền Hủ Ninh cách nhau một hàng rào chắn.

"Điền Hủ Ninh..."  Tử Du tựa lên lan can "Cậu vừa đi đâu về à?'

"Mua sách vật lý, hết bài tập làm rồi. Sắp tới có kỳ thi."

Điền Hủ Ninh biết rõ vẫn hỏi: "Còn cậu?"

"Đang xem tập dượt, bên kia là đội bóng rổ của chúng ta. Chúng tôi đang đợi cậu về tập dượt đó."

Điền Hủ Ninh gật đầu: "Đã rõ. Mà cậu có thấy Trương lão sư đâu không? Sáng giờ tôi không có tìm thấy cô ấy."

"Trương lão sư vừa rời khỏi đây một lúc thôi."

"Trương lão sư đến tận đây?"

"Đúng vậy. Cô ấy tìm tôi có chút việc. Phải rồi, cậu có tham gia tiết mục của lớp không?"

"Có sao?"

"Phải đó, tuần tới này. Tôi đã tích cực giới thiệu cậu rồi, nhưng Trương lão sư nói cậu đang tập trung ôn tập."

Hắn gật đầu. "Ừ, vậy tôi sẽ làm khán giả cổ vũ cho cậu."

Sau lưng cảm nhận có một tầm mắt nóng bỏng, Điền Hủ Ninh quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt quen thuộc. Tử Du cũng nhận ra "ày" một tiếng.

"Ai ya, lại là Trương lão sư của chúng ta rồi."

Điền Hủ Ninh rời mắt về: "Hình như Trương lão sư đang nhìn tôi."

"Ừm" Tử Du chống cùi chỏ lên lan can, một tay đỡ cằm, lười nhác nói. "Cô ấy nghi ngờ tôi và cậu đang hẹn hò."

Điền Hủ Ninh "..."

Nhận thấy Điền Hủ Ninh gần đây rất hay ra vào diễn đàn, cũng không biểu hiện thái độ gì, Tử Du nghĩ hắn không quá chán ghét.

"Cũng chẳng biết ai suốt ngày rảnh quá không có gì làm, thích chụp lén người khác. Tôi mà bắt được sẽ đánh chết kẻ đó."

Dứt lời, Tử Du nhìn quyển sách trong tay hắn: "Nhưng mà, sao cậu đến sân bóng làm gì vậy?"

"Tôi..." Điền Hủ Ninh dừng một lát, nhìn lại tập sách trong tay: "...Đi tìm giáo viên hướng dẫn, tiện đường thấy cậu nên chạy tới."

Hai người vừa trò chuyện được một lúc, chợt nghe huấn luyện viên gọi vài tiếng từ xa, gọi Tử Du sang.

Điền Hủ Ninh sau đó cũng lặng lẽ rời đi. Vừa đi được một, đoạn điện thoại đã vang, màn hình hiển thị người gọi là Lâm Hiểu Huệ.

"Anh ơi" giọng nói trong trẻo vang lên.

Điền Hủ Ninh nhàn nhạt "Ừ."

Lâm Hiểu Huệ phấn khởi nói: "Nghe nói cuối tuần sau là lễ kỷ niệm trường phải không anh?"

Điền Hủ Ninh nói dối chẳng hề chớp mắt. "Không phải."

"Anh đừng như vậy mà!" Lâm Hiểu Huệ phụng phịu nói: "ai cũng có đôi có cặp, em không rủ được ai hết, anh không thể để em gái đi một mình trong đêm tối như thế được, Em nói có đúng không?"

Điền Hủ Ninh lạnh lùng không trả lời.

"Hu hu anh ơi, cho em đi đi mà."

Mí mắt Điền Hủ Ninh giật giật: "Tùy tiện. Đừng ảnh hưởng đến tôi."

Dứt lời, Điền Hủ Ninh cúp máy luôn.

Nói thế chứ vào ngày lễ kỷ niệm trường, Lâm Hiểu Huệ vẫn bám dính lấy Điền Hủ Ninh. Tính cách Lâm Hiểu Huệ khá sôi nổi, cả quãng đường cô cứ nhảy nhót ríu rít mãi không ngừng.

Lâm Hiểu Huệ vừa đi vừa nhảy chân sáo, nói: "Điền Hủ Ninh, em nghe nói tối nay có tiết mục diễn, anh dẫn em đến xem nhé."

"Để sau hãy nói." Điền Hủ Ninh liếc nhìn cô không đến một giây.

Vừa đến hội trường, Lâm Hiểu Huệ bảo muốn đi vệ sinh, Điền Hủ Ninh bèn đứng ở ngoài sảnh hội trường chờ cô.

"Á á á á á! Tiểu Du! Bộ đồ này của cậu trông con mẹ nó không còn gì để chê."

"Soái quá! Soái quá! Tôi sẽ làm fan của cậu cả đời này."

"Nữ sinh mà thấy cậu trong bộ dạng này, khẳng định phát điên lên mất."

"Không cần đâu, khen tôi đẹp trai là được rồi."

"..."

Chuỗi tiếng bước chân lộn xộn vọng đến từ ngoài cửa. Điền Hủ Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc, bèn quay đầu lại nhìn.

Trong tay Thẩm Chúc và Lạc Dư mỗi người cầm một cái ghế đẩu gỗ, đang nói chuyện với thiếu niên đi ở giữa.

Hôm nay Tử Du mặc bộ âu phục màu đen. Âu phục vừa người tôn lên vóc dáng ẩn bên trong lớp quần áo rộng rãi ngày thường, nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp.

Thường ngày cậu trông tươi tắn, hoạt bát, hôm nay lại có thêm phần chững chạc nhưng không gây xung đột.

"Đồ thuê tớ mặc không có vừa, đồ này là mượn của ba ba đấy..." Tử Du vừa nói được một nửa thì chạm mặt với Điền Hủ Ninh.

Tử Du đi đến trước mặt Điền Hủ Ninh, đầu tiên là đút hai tay vào túi, sau đó sầm mặt nhướn mày với Điền Hủ Ninh. Gương mặt lạnh lùng của cậu chẳng giữ nổi ba giây đã tự bật cười trước.

"Điền Hủ Ninh" Cậu xoay một vòng, cười thích thú nói: "Cậu nhìn xem. Tôi có đẹp trai không?"

Điền Hủ Ninh rũ mắt nhìn xuống, Tử Du không cài nút âu phục, sơ mi trắng đóng thùng để lộ vòng eo thon gọn. Tuy có cơ bắp nhưng vẫn gầy.

"Ừ. Đẹp trai."

Tử Du rất hài lòng với câu trả lời của hắn. Cậu cười mấy tiếng rồi nhìn quanh. "Cô gái đó đâu rồi?"

Điền Hủ Ninh nghiêng đầu khó hiểu. "Cô gái nào?"

"Chẳng phải Hủ Ninh dẫn theo một cô gái đi thăm quan trường à?"

Điền Hủ Ninh nhìn cậu một lúc mới nói: "Cậu biết?"

Tử Du vừa cúi đầu chỉnh trang phục vừa giải thích. "À... Thẩm Chúc nói đó. Cậu ấy nói trên diễn đàn có người tận mắt thấy cậu ngoại tình." Dừng một hơi cậu chỉnh nốt trang phục, xong xuôi nhìn vào khuôn mặt hắn nói tiếp. "Còn có người nói cậu ngoại tình rồi."

Lời vừa nói ra chính bản thân cậu đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ. Hình như cậu có chút hơi nhiều lời rồi.

Điền Hủ Ninh "!!!.... Cậu không cần phải nghe..."

Tử Du chưa nghe rõ lời hắn nói thì điện thoại trong túi chợt vang lên. Cậu cầm ra xem hiện thị cuộc gọi đến, không nhận. Cậu "chậc" một tiếng: "Vậy tôi vào trước đây, Trương lão sư đang tìm tôi. Cậu nhớ tới xem tiết mục của tôi nhé!"

"Ừ, sẽ xem."

"Nhớ tìm tôi đó nhé. Tôi lên sân khấu vào tiết mục cuôi cùng, đứng ở góc trong cùng bên tay phải đó."

Tử Du vừa xoay người lại nói thêm. "nhưng mà không được cười đâu đó."

Lúc Lâm Hiểu Huệ ra chỉ thấy bóng lưng của một chàng trai đang vội vã rời đi.

"Điền Hủ Ninh, em xong rồi." Cô vung vẩy mấy giọt nước trên tay. "Chúng ta vào nhé?"

Điền Hủ Ninh rời mắt, trầm giọng đáp: "Ừ."




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro