三十二
NGẤT XỈU - ĐO HUYẾT ÁP .
____________________________
Lão sư thể chất cũng yêu cầu đơn giản, nam sinh đánh với nhau một trận bóng rổ, nữ sinh tùy ý hoạt động với dụng cụ thể chất, có thể là nhảy dây đá cầu,...
Nam sinh lớp chuyên khoa học tự nhiên rất đông, vừa vặn có hai đội bóng để chơi đối kháng.
Tiếng hò reo trong nhà thi đấu càng lúc càng lớn, các cô gái ngồi trên khán đài lúc đầu cười tươi như hoa. Mới bắt đầu trận đấu, Tử Du đã ghi được một cú 3 điểm.
Nam sinh tóc cắt ngắn gọn, đã ướt đẫm mồ hôi, áo hoodie dính nước khi nãy bị cởi ném sang một bên. Trên người chỉ mặc chiếc áo phông rộng rãi cùng áo đồng phục gọn gàng, khẽ bị kéo lên do động tác nhảy lên ghi điểm. Lộ ra vòng eo thon mềm nhưng hữu lực, hai chân thẳng tắp thon dài.
Ánh sáng mờ nhạt từ đèn trong phòng thể chất phản chiếu với nhau bỗng trở thành bừng sáng cả gian phòng. Biến thiếu niên trở thành trung tâm của sự chú ý và reo hò.
Tử Du đang dẫn bóng, rồi bất ngờ lao sang bên cạnh đội đối thủ, cậu dùng sức bật nhảy mạnh ném bóng vào rổ. Bóng vừa chạm rổ, đúng lúc này một cơn đau dữ dội bất ngờ ập đến đại não. Tử Du căng thẳng không điều khiển được cơ thể ngã xuống sân, vai và đầu gối bị đụng đau khiến cậu hơi choáng váng.
Cả sân bỗng rơi vào tiếng hét kinh hoàng.
Chưa đến ba giây sau, Điền Hủ Ninh đã xuất hiện bên cạnh Tử Du. Trông thấy trán cậu đang túa ra từng lớp mồ hôi, lập tức bế cậu lên trên tay, nói với những người xung quanh. "Tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế trước đã..."
Thẩm Chúc cùng Lạc Dư cũng muốn chạy theo nhưng bị lão sư thể chất cản lại, nói cần một học trò đi là được.
-----
Điền Hủ Ninh lần nữa cõng cậu đi trong mưa từ nhà đa năng đến phòng y tế.
Bác sĩ trực ca nhìn thiếu niên mê man trước mặt, vội vã nói. "Trước tiên phải đo huyết áp đã."
Điền Hủ Ninh gật đầu.
Tình hình khá nguy cấp, bác sĩ trực phòng chỉ có một. Nhưng hiện tại đang có một ca học sinh khác cần y sơ cứu trước khi đến bệnh viện. Bác sĩ có một chút luống cuống, sau khi thấy thiếu niên mặt mũi sáng láng, thông minh liền kéo hắn đến dạy cách dùng máy huyết áp kế điện tử. Dặn hắn phải đo đi đo lại thật cận thận, nếu thấy bất thường lập tức báo cho bác sĩ trực ca.
Điền Hủ Ninh gật đầu, nói hắn đã hiểu. Bác sĩ cũng yên tâm rời đi.
Hắn ngồi vào, đối diện với cậu cười cười. "Kéo áo xuống."
What? Kéo áo? Tử Du đần thối cả mặt.
Đo huyết áp thôi mà? Kéo áo làm gì?
Vẻ âm u trong con ngươi của Điền Hủ Ninh khi nãy hơi tan đi, ánh mắt mang theo sự cưng chiều, hắn lấy ống nghe ở bên cạnh, đeo lên tai, hững hờ nói. "Bác sĩ bảo nghe như thế này chuẩn hơn."
Điền Hủ Ninh đứng dậy, rướn người qua mặt bàn, cúi xuống đã thấy vành tai đỏ bừng của thiếu niên. Đã thẹn thùng còn xông lên, không biết là muốn tranh cái gì nữa.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Điền Hủ Ninh vẫn trở nên rất đỗi dịu dàng.
Ống nghe nhẹ nhàng được ấn lên phần ngực trái dưới xương quai xanh của Tử Du. Cậu cảm thấy vị trí được ống nghe đưa đến có chút lành lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể mình càng ngày càng cao, trái tim cũng theo đó nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Hết một phút, Điền Hủ Ninh gỡ ống nghe xuống, duy trì tư thế cũ, khẽ nói. "Ổn rồi, không sao cả, nhịp tim hơi nhanh một chút thôi. Có lẽ đêm qua cậu nằm sai tư thế nên dẫn đến đầu dễ bị choáng thôi."
Sau đó , Điền Hủ Ninh mỉm cười, nhét ống nghe vào tay Tử Du. "Tôi đột nhiên thấy hơi khó chịu một chút, cậu giúp tôi nghe thử đi."
Tử Du ngơ ngác trong giây lát, sau đó nhanh chóng nhận lấy.
Cậu không quá thuần thục đeo ống nghe lên, Điền Hủ Ninh tự giác xích lại, gần như sắp áp lên mặt đối phương. Tử Du muốn lùi cũng không lùi được.
Dù không có cái ống nghe này Tử Du cũng có thể nghe được nhịp tim của Điền Hủ Ninh, mà dùng ống nghe thì... Cậu không biết dùng, vì đặt lệch vị trí, trong lỗ tai là một mảng tĩnh mịch
"..."
Một phút trôi qua, Tử Du ngửa mặt, hơi xấu hổ nói. "Xin lỗi. Tôi... tôi không biết cách đo rồi."
"..."
Điền Hủ Ninh rũ mắt nhìn cậu một hồi, khẽ cười một tiếng. Hắn tiến lại gần cậu, bao bọc cậu trong một lồng ngực ấm áp.
Trong lúc Tử Du còn đang ngây người, nhịp tim của Điền Hủ Ninh cũng trở nên mạnh mẽ vững vàng và càng lúc càng nhanh giống cậu
"Nghe thấy gì không?" Điền Hủ Ninh cất giọng trầm khàn hỏi cậu. Có lẽ do dính mưa rồi, nên cổ họng hắn cũng trở nên không khoẻ.
Nhịp đập trái tim của hắn mỗi lúc một nhanh. Nhưng vừa vặn cùng một nhịp với trái tim cậu.
Da đầu cậu tê dần. Khoảng cách này quá gần, quá thân mật.
Tử Du sắp bốc cháy rồi.
Tại sao Điền Hủ Ninh cứ thích trêu chọc cậu bằng mấy hành động kỳ quái này nhỉ? Cũng may cậu mặt dày, nếu không có thể ngay tại đây hu hu oa oa.
Có chút bối rối đẩy Điền Hủ Ninh ra, Tử Du dựa lưng vào ghế, ánh mắt không dám đối diện với Điền Hủ Ninh, cậu lắp bắp. "Chẳng... chẳng nghe thấy gì cả."
Ánh mắt Điền Hủ Ninh dừng lại trên đỉnh đầu Tử Du một chút, ngập tràn ý cười nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro