三十五
CHƠI GAME.
______________
Sau khi qua loa dùng bữa, Tử Du lên lầu tắm rửa, gột rửa mệt mỏi sau một ngày dài học tập.
Ngay khi cậu vừa mở cánh của phòng tắm bước ra, điện thoại lập tức đã có tiếng chuông thông báo.
Mở tin nhắn ra, là tin nhắn của Thẩm Chúc vồ vập báo tới.
Thẩm soái ca: [Hey hey Tiểu Du , mưa tạnh rồi đi đánh ván game không? Giải trí một chút nè.]
Cá xanh nhỏ: [Được, vừa lúc tớ đang rảnh.]
Lạc đại soái ca: [Vậy nhanh một chút nha, sắp đánh phó bản rồi. Phải rồi, cậu rủ thêm Điền Hủ Ninh tới đây luôn đi, đang thiếu một chân, chúng tớ gấp đến chết rồi.]
Cá xanh nhỏ: [Được rồi.]
Tử Du vừa lau tóc, vừa ngồi xuống ghế của mình, vừa bấm số điện thoại của Điền Hủ Ninh.
[Tôi đây.] Thanh âm lành lạnh không che giấu được tia dịu dàng.
Tử Du không quên nhiệm vụ lau khô tia nước trên tóc đang nhỏ giọt. "Cậu có rảnh không?"
Đầu giây bên kia im lặng, sau đó cười cười. [Rảnh.]
"Vậy cậu muốn đi đánh vài ván game với bọn Thẩm Chúc, Lạc Dư không? Bọn họ đang gấp muốn chết rồi."
Không mất hai giây suy nghĩ, Điền Hủ Ninh lập tức đồng ý.
[Được. Tôi tới đón cậu.]
Quán net nằm sâu trong hẻm nhỏ ẩm ướt, trở thành nơi tụ tập cho bè lũ học sinh muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ. Đèn đường đều hỏng hết, hiên cũng bị dột.
Hai người bước vào con hẻm nhỏ, đèn hôm nay xem chừng đã hỏng không còn một chiếc, con đường phía trước tối đen như mực.
Mắt Tử Du không tốt, sờ soạng một lúc rồi mới tiến lên phía trước một bước.
"Đưa tay cho tôi."
Điền Hủ Ninh thấp giọng đưa ra yêu cầu. Chưa nhận được sự đồng ý từ đối phương, hắn đã vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ, dẫn cậu đi.
Bàn tay hắn so với cậu không lớn hơn quá nhiều, song lại mang cảm giác vô cùng ấm áp và đáng tin cậy.
Lòng bàn tay chạm nhau, tựa như một dòng điện tê dần xoẹt qua, khiến hai người trong phút chốc đều cảm thấy ngại ngùng không nói lên lời. Dẫu sao hai người họ đều là nam sinh, nắm tay như vậy bị người khác phát hiện thì thật sự không biết phải giải thích thế nào. Cảm giác ngượng ngùng cứ vậy cho đến khi hai người đang chân vào quán.
Tối thứ bảy, quán có chút đông, chủ yếu là học sinh cao trung. May mắn có một ngày nghỉ, chắc chắn sẽ tụ tập ra tiệm net cày game kéo ranh cho đến tối chủ nhật mới trở về.
Thẩm Chúc cùng Lạc Dư ngồi chơi được một lúc lâu, nhìn thấy hai người họ bước vào, dứt khoát nuốt xuống miếng que cay còn đang nhai dở, gọi í ới.
"Tử Du! Điền Hủ Ninh! Ở đây, ở đây."
Quán net này đa phần đều là học sinh của trường Trung học Thực Nghiệm. Nghe thấy có người gọi một tiếng "Tử Du" lại thêm tiếng "Điền Hủ Ninh" dù đang tập trung cày phó bản cũng không nhịn được mà ngước nhìn một cái.
Đậu! Quá mức đẹp trai. Hai học thần của Trung học Thực Nghiệm xuất hiện ở nơi này làm gì vậy?
Nhưng đột nhiên cả gian phòng phát giác có gì đó sai sai. Nhìn một cái, quả nhiên chói mắt nhất chính là hai bàn tay còn đang nắm chặt kia.
Quan hệ thật quá tối. Lời đồn trên diễn đàn quả nhiên là đáng tin.
Thẩm Chúc cũng dừng lại hoạt động gặm gặm cắn cắn của mình, nuốt một cái ực, nhỏ giọng hỏi. "Này, sao hai người lại nắm tay nhau chặt vậy?"
Tử Du lúc này mới cảm thấy thất thố, vội vàng buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình giải thích. "Đường tối, cậu ấy dẫn tôi đi."
"Nhưng cậu có thể dùng đèn flash từ điện thoại mà." Thẩm Chúc bĩu bĩu môi phản bác.
Tử Du vò đầu một cái, trong lòng đem Thẩm Chúc băm qua băm lại ngàn lần. Có điều y nói cũng không sai, cậu đã quên mất là có thể dùng flash trên điện thoại. Giờ thì sao, bao con mắt đều nhìn thấy hai người họ nắm tay, ngày mai toàn trường không biết được tin tức này, cậu chính là đi bằng đầu.
Couple của hai người họ hot như vậy, ai mà không biết.
Tử Du đấu mắt một hồi cùng Thẩm Chúc, sau đó dứt khoát mặc kệ cậu ta, tùy tiện tìm một máy ngồi vào.
Điền Hủ Ninh cũng không chần chừ ngồi vào máy bên cạnh.
Ông chủ tiệm net vừa nhìn thấy hai người họ, hai mắt liền sáng như sao, rất tự nhiên và nhiệt tình tới bắt chuyện, vỗ vai, tay bắt mặt mừng như thể người quen.
"Ôi chao! Hai bạn nhỏ hình như là lần đầu tới đây? Có muốn giới thiệu một vài trò chơi hay kho không?"
Tử Du bên cạnh nghe được không khỏi có chút hứng thú, cười cười. "Ồ. Vậy phiền chú chỉ dạy rồi."
Ông chủ hai mắt phát sáng, Không giấu được nụ cười tràn đầy phấn khởi. "Bạn nhỏ, cháu đã từng nghe đến game có tựa là "Tranh Thiên Hạ" chưa? Nghe thôi đã thấy hào hùng tráng lệ rồi có phải không?"
"..." Ở thế giới thực, cậu từng chơi qua tựa game này, nhưng phương thức nhàm chán, đồ họa tệ hại, không đáng chơi cho lắm.
Ông chủ không nhận ra cậu đã mất hứng, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. "Chơi thử "Tranh Thiên Hạ" một lần rồi các cháu sẽ nhận ra game trước giờ các cháu chơi đều là trò chơi trẻ con."còn hào hùng bổ sung "Người lớn là phải chơi mấy game có kỹ xảo sắc nét, chân thực, thiết kế tinh tế đạt được hiệu ứng cao như thế này."
Tử Du "..." Chủ yếu thì cậu cũng không hứng thú cho lắm.
"Ai da, đứa nhỏ lanh lợi này, thử nghe gợi ý của thúc thúc một chút xem, trò chơi này thật sự rất hay đấy." Lê thúc thúc vỗ vai cậu mấy cái. Già đầu cả rồi như ông, ngày ngày phải đùa đùa bỡn bỡn với mấy thằng nhóc con để tăng doanh số cho sản phẩm, thật sự là vô cùng đau đầu.
Lê thúc thúc vừa nhìn biểu hiện mờ mịt của Tử Du, tận lực bổ sung thêm một câu nữa. "Nếu cháu muốn chơi thử thì còn không mau lẹ tay lên. Lên trang web gõ tên tìm kiếm là "Tranh Thiên Hạ" sau đó click tải xuống lập tài khoản và thử trải nghiệm đi. Chắc chắn là một trải nghiệm cực kỳ thích tay vui mắt. Lúc đó đừng hối tiếc, đừng kêu gào với thúc thúc rằng không sớm giới thiệu."
Thấy không có động tính gì, ông bắt đầu chuyển tầm mắt qua những người khác, nhìn thấy giao diện "Tranh Thiên Hạ"trước màn hình máy tính của Thẩm Chúc, hai mắt sáng lên. "Bạn nhỏ Thẩm nói gì đó đi."
Thẩm Chúc "..." Nói cái gì mới được?
Ông chủ Lê tiếp tục chèo kéo, còn xoa xoa vai thử chút để thân tình. "Đây đây, nhân trứng sống. Già cả như thúc thúc nói đám thanh niên các cháu lại không tin. Haizz các cháu xem, làm nghề này nhiều khi cũng khổ tâm với tuổi tác của bản thân lắm. Bản thân già cả không chơi liền bị đám trẻ các cháu coi thường."
Sau đó liều mạng nháy mắt ra hiệu.
"Đây, vậy để thằng bé này nói, gần đây thằng bé vẫn luôn chơi trò này, ký sổ không biết bao nhiêu lần đủ để cho các cháu thấy trò chơi này có sức hút đến mức nào. Nào nào, mau nói với bọn họ xem trò này có bao phần hấp dẫn đi."
Thẩm Chúc cầm quả táo gặm gặm, nhìn ánh mắt của đám người đổ dồn về phía mình, y lăn lộn ở đây bao nhiêu năm cũng biết điều không tiện làm ông ấy mất mặt, chỉ có thể qua loa tằng hắng một cái. "A ha ha, đúng đúng đúng. Lê thúc thúc nhà tôi sao có thể quảng cáo sai, một chữ cũng đều là từ tâm muốn mang đến chất lượng tốt nhất. Mọi người nên tải xuống để trải nghiệm thử, nhất định không phải thất vọng đâu."
Ông chủ điên cuồng gật đầu. "Đúng! đúng! Hơn thế nữa, bên trong còn có hệ thống kết hôn, nam nam - nữ nữ - nam nữ đều có thể kết đôi diệt quái. Tổ đội đánh phó bản trước đây mấy bữa bọn bác được vinh dự ra ngoài tuyên truyền. Có rất nhiều nữ sinh trường Thực Nghiệm, Nhất Trung, Tam Trung đều tải xuống chơi. Các cháu xem..."
"Ồ" một đám học sinh bắt đầu có hứng thú.
Ông chủ đã nắm được điểm mấu chốt, càng thêm phấn khởi.
"Ưu điểm mỗi đó thôi đã là gì. Game này phi thường vượt trội so với game thông thường. Không chỉ có thể chơi trên máy tính, còn thăng cấp có phiên bản trên điện thoại, ở đâu cũng có thể trải nghiệm hoàn toàn giống nhau. Nhân vật được xây dựng cực kỳ công phu, trang phục cực kỳ bắt mắt. Nhạc nền thì khỏi nói, khí thế hùng tráng, tạo cảm giác chân thực cùng sống động, như lạc vào bầu không khí huyền huyễn. Đặc biệt là giao diện game sau khi đăng nhập đơn giản rõ ràng hết sức thuận tiện, nhà sản xuất game thật sự là vô cùng chu đáo đối với các game thủ."
Tử Du bị ông lải nhải mãi cũng đau đầu, lười biếng gật đầu mấy cái, quay đầu nói. " Thẩm Chúc, cậu cũng đang đánh bản này đúng không? Vậy thử đi."
Chủ yếu cậu cũng không muốn gây mất hứng của mọi người. Đến đây chủ yếu là để hỗ trợ cho Thẩm Chúc và Lạc Dư thôi, họ chơi gì cậu chơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro