三十八

CHUYỆN CỦA EM VÀ ĐIỀN HỦ NINH  LÀ THẬT À?
_____________________________________________________

Chuyện ngày hôm qua thật sự khiến Tử Du đau đầu. Nếu hai người họ là anh em thì sao có thể thành đôi?! Rồi mấy tình tiết ngược cẩu sẽ đi về đâu đây?!

Tử Du xụ mặt trầm ngâm.

Thôi để nói chuyện ngày hôm nay đi, họ lại bị chụp ảnh. Họ là ai ấy à? Còn ai khác ngoài cậu và Điền Hủ Ninh.

Có lẽ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên khi thấy bài viết nay, Tử Du đã không còn kinh ngạc như lần đầu. Thấy bình luận lên đến ba chữ số, Tử Du bật giác "chậc" một tiếng.

Học sinh bây giờ không chịu học hành đàng hoàng, trong đầu toàn nghĩ gì vậy không biết? Toàn bộ việc ngày hôm qua... đều bị chụp lại cả.

Tử Du bất lực: "Đám người này nếu thi đậu vào khoa Truyền thông khẳng định sẽ rạng danh nước nhà."

"..." Thẩm Chúc thở dài: "Hết cách, thời buổi bây giờ chuộng hai thằng con trai với nhau."

Tử Du "..."

Cậu không thèm để ý cậu ta, quay đầu nhìn lại tấm ảnh.

"Cậu ấy cao hơn tôi nhiều vậy à? Có phải họ kéo chân cậu ấy mà không kéo chân cho tôi không?" Tử Du soi từng chút một.

Thẩm Chúc thành thật: "Này thì không, Điền Hủ Ninh cao hơn cậu thật."

Nghĩ nghĩ ra điều gì đó, y nhìn ngó xung quanh, hỏi nhỏ: "Mà sao thấy hai người dạo này dính lấy nhau suốt vậy, gọi nhau ngọt sớt. Rồi sao? Tới chưa?"

Tử Du đẩy mặt y cách ra xa mình một khoảng chống: "Tới gì mà tới. Cút."

-----

Thứ Bảy, Tử Du theo thường lệ phải đến sân bóng rổ để tập luyện với đội. Trước đó, Trương lão sư có kêu cậu về lại lớp học. Thấy cậu, cô hơi ngẩng đầu.

"Đến rồi à?"

Tử Du định đi về phía bọn Thẩm Chúc, Lạc Dư, nghe thế buộc phải chuyển hướng.

Cậu cười đến là thật thà. "Dạ Trương lão sư, buổi chiều tối lành."

"Được rồi." Chẳng biết nghĩ đến điều gì, Trương lão sư cho cậu một ánh mắt phức tạp.

"Em theo cô sang đây một lát."

Hai người đi đến cạnh cửa sân bóng.

"Trương lão sư, chúng ta định đi đây vậy?"

Trương lão sư dừng bước, nhìn quanh. Sau khi chắc chắn không bị ai nghe thấy đoạn đối thoại tiếp theo của hai người, bây giờ cô mới yên tâm.

"Em..." Đây là lần đầu tiên Trương Hạ Hạ gặp chuyện này, không biết phải mở miệng nói thế nào. "...Em hẹn hò rồi à?"

Tử Du nhíu mày, sao lại là cậu hỏi đó.

"Trương lão sư, ý cô là..."

Trương Hạ Hạ thẳng thừng: "Chuyện của em và Điền Hủ Ninh... là thật à?"

Tử Du suýt phun kẹo cao xu trong miệng ra. "Dạ không. Hai chúng em sao có thể chứ."

"Cô có đọc mấy bài phân tích cp trên diễn đàn trường."

Bất kỳ ai đọc nó, cũng cảm thấy hai người họ chắc phải yêu đương từ hồi cởi chuồng tắm mưa.

"Trương lão sư, cô đừng đọc mấy thứ đó, chúng em... không có gì đâu." Tự nhiên cậu cảm thấy lời nói ra có chút líu lưỡi.

Trương Hạ Hạ tinh ý lập tức nhận ra, tiếu ý nhìn cậu. Tuy rằng cô biết Tử Du thích Điền Hủ Ninh, cũng biết hai người rất thân thiết. Cô cũng không phải cổ hủ, chỉ là thân là giáo viên chủ nhiệm của hai người họ, vẫn nên có sự nhắc nhở.

"Bất kể có thật hay không, em và Điền Hủ Ninh đều là học sinh của tôi, thì tôi phải nhắc nhở một chút." Trương Hạ Hạ nói với vẻ nghiêm túc. "Cô không phải người khó tính và cổ hủ. Hẹn hò cũng được, nhưng phải chú ý không ảnh hưởng học tập. Cũng không được vượt quá giới hạn. Phải chú ý an toàn... ở nhiều phương diện. Hiểu chưa?"

Chưa để Tử Du kịp phản bác, Trương Hạ Hạ đã lảng sang chủ đề khác.

"Được rồi, vào chủ đề chính. Đầu tháng sau ta có tiệc tối, chắc em biết rồi nhỉ?"

Tử Du khuôn mặt ngơ ngác "Không biết ạ."

Trương Hạ Hạ "..." Cô hắng giọng: "Là cô quên chưa thông báo đó. Mà thật ra, hôm nay cô rút thăm, lớp chúng ta chúng một tiết mục sân khấu, em cũng tham gia đi."

Tử Du "..."

Tử Du cười hề hề, xua tay từ chối.

"Em chưa làm mấy thứ đó bao giờ, ảnh hưởng kết quả mọi người mất, cô hỏi mấy bạn khác xem sao nhé."

"Em là diễn viên đầu tiên tôi quyết định, không cần em biết gì hết, cứ lên đó đứng im không nhúc nhích là được. Nhưng cô nghe Thẩm Chúc nói em hát cũng hay lắm nhỉ?" Trương Hạ Hạ nhất định không bỏ qua.

Tử Du bĩu bĩu môi: "Cô tin mấy lời quỷ quái của cậu ta làm gì, ngày nào cậu ta cũng bảo mình ít nói kia kìa."

Trương Hạ Hạ "..."

Cô nhẹ nhàng gõ đầu cậu một cái: "Không được nói xấu bạn cùng lớp. Em là bộ mặt của lớp chúng ta, nhất định phải diễn. Và lại có em, các bạn học khác trong lớp cũng tích cực kỳ hơn."

Tử Du thắc mắc: "Điền Hủ Ninh không phải mới là bộ mặt của lớp chúng ta sao? Cậu ấy được nữ sinh yêu quý như vậy, chẳng lẽ..."

Trương Hạ Hạ xua tay: "Sắp tới, Điền Hủ Ninh có kỳ thi Olympic vật lý cần chuẩn bị. Cô không muốn làm mất thời gian của em ấy."

Tử Du "..." Vậy cô liền quay sang làm mất thời gian của em đúng không?

Hai người trò chuyện với nhau về đề tài này hơn nửa tiếng, cuối cùng Tử Du bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

Thấy Tử Du trở về, Thẩm Chúc tò mò hỏi: "Tiểu Du, Trương lão sư nói gì với cậu vậy?"

Tử Du đáp qua loa: "Bảo tôi... chuẩn bị tiết mục sân khấu. Cũng nhờ cái miệng rộng của cậu, tôi được mời một chân rồi đây."

Nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi, cậu đâu thể nói với Điền Hủ Ninh là Trương lão sư tưởng cậu và hắn ở bên nhau thật, còn dặn họ chú ý an toàn.

Chậc. Cậu nâng tay sờ ót mình. Cái tình tiết quái quỷ gì thế này...






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro