五十一
TIỆC CHIA TAY.
________________
Hôm nay trường học có liên hoan. Không phải năm nào trường Thực Nghiệm cũng tổ chức liên hoan. Nghe nói trong ba năm cấp 3 chỉ có thể tham dự một lần, dù sao được liên hoan cũng chỉ là để vui vẻ ôn lại kỷ niệm trước khi chia tay.
Hình thức của việc liên hoan cũng hết sức đơn giản. Mọi người trang trí trong lớp và ngoài lớp học, trên bảng đen viết "mừng lễ tốt nghiệp", trên bóng đèn treo mấy dải lụa màu, trên tường treo vài chục bong bóng, bàn ghế xếp thành hai vòng tròn. Mua thêm ít đồ ăn vặt và nước uống, sau đó mọi người thay nhau biểu diễn tiết mục, không có điểm gì mới lạ cả.
Hôm nay Tử Du mặc áo phông trắng đơn giản. Thực ra buổi sáng cũng hơi suy tư về việc "Hôm nay cậu muốn mặc gì"cuối cùng thì chọn bộ đó, mà bộ đó là đồ đôi cậu từng kéo Điền Hủ Ninh đi mua cùng mình để được giảm giá. Vừa vặn hôm nay mặc lần đầu tiên.
Khi Tử Du bước vào lớp học, Điền Hủ Ninh còn chưa có tới. Tử Du cũng không thấy kỳ lạ mấy - Điền Hủ Ninh chuyên môn đến lớp vào phút chót trước khi chuông reo, lúc nào cũng xuất hiện một phút trước khi đến giờ trong các hoạt động.
Thói quen này ba năm cũng không sửa. Làm cậu đi cùng hắn cũng suýt muộn học mấy lần.
Cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nghe Thẩm Chúc đang ríu rít ngồi gần nó trò chuyện trên trời dưới đất
Đúng lúc này Điền Hủ Ninh đang thong thả đi từ hành lang vào cửa lớp. Hắn nhìn thấy Tử Du bèn ngạc nhiên gọi: "Tử Du?"
Tử Du chấn chỉnh tâm tình, vẻ mặt không khác gì so với bình thường, chào hắn.
"Điền Hủ Ninh"
Điền Hủ Ninh chỉ nhìn hai ba giây, liên đột nhiên nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"...Hå?"
"Câu không vui à?"
"Không có gì, hoài niệm một chút thôi."
Điền Hủ Ninh quan sát từ đâu đến chân Tử Du, bỗng nhiên khóe miệng cong lên.
"Hôm nay cậu mặc đồ rất đẹp."
Tử Du kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Điền Hủ Ninh đứng đối diện. Người kia đang mặc cùng một kiểu dáng áo với cậu. Không phải, không phải giống nữa. Là áo đôi.
Không rõ ý đối phương thế nào, nhưng nếu nói không xúc động thì là giả. Trên mạng từng nói, đàn ông không hề chú ý đến người khác đã thay đổi quần áo, trùng hợp cậu và hắn lại cùng mặc một kiểu áo, cùng đi dự một bữa tiệc liên hoan. Tuy đã phát hiện thần sắc mình không đúng, nhưng Tử Du cảm thấy không nhất thiết cần diễn nữa, cũng đến lúc ngả bài với đối phương rồi.
Đủ loại tâm tư tình cảm trào dâng mãnh liệt, cậu biết rõ nó là thứ gì. Dù sao cách đây ba năm trước, nhận ra mình thích đối phương, đối với cậu mà nói, thứ tình cảm này hy vọng nó tự nhiên thì tốt hơn, bởi vì kỳ diệu là có một loại tình cảm rất khó đinh nghĩa, chi cần đúng người, đúng thời điểm, tự khắc nó sẽ xuất hiện,
Cậu đang miên man suy nghĩ thì tiệc liên hoan chính thức bắt đầu.
Hạ Lâm Tinh xung phong lên trước, hát một bài đang hot trên douyin dạo gần đây: Có Thể Hay Không
Một số bạn nam cũng xung phong lên hợp xướng cùng cô, tạo thành một âm điệu loạn đến không thế loạn hơn.
Hát xong, Hạ Lâm Tinh suy nghĩ biện pháp để buổi liên hoan thêm thú vị.
"Hay giờ vậy đi, chúng ta chơi "Đánh trống truyền hoa". Chúng ta thay đổi cách thức chơi một chút, tớ sẽ bật một đoạn nhạc bất kỳ, kết thúc thì..." Cô nhìn trái phải một lúc. "Bông hoa hồng này chuyền tới tay ai thì người đó sẽ lên biểu diễn tiết mục."
Bầu không khí trở nên phấn khích. Hạ Lâm Tinh bật một khúc nhạc bất kỳ, bạn học cầm bông hoa hồng như cầm khoai lang nóng. Vừa tới tay đã nhanh chóng ném sang người bên cạnh, đi tới đâu hú hét đến đó.
Rất nhanh liền tới Tử Du, tiếng nhạc cũng ngừng, Tử Du ngơ ngác bị bắt lên diễn tiết mục đầu tiên. Cậu vò tóc một cái, nghĩ nghĩ gì đó rồi từ từ bước đến bên cạnh máy nước nóng cầm lấy một ly giấy, nhặt lên một cây kéo trước đó được lớp dùng để trang trí, cắt bỏ đáy ly, biến ly giấy thành một lõi giấy không đáy: "Tôi sẽ tặng một tiết mục biểu diễn, dạy mọi người cách làm pháo giấy nổ bùm bùm nhé."
Tử Du đặt trên mặt bàn một lõi giấy, một bóng bay, thối bóng cho co giãn rồi lồngvào một lõi giấy: "... Giống như thế này, như này, như này nữa, vậy là xong."
Tất cả mọi người đêu mở to mắt nhìn. Sau đó cậu lên mặt bàn trên cùng, xé nhỏ một ít giấy trang trí nhỏ bằng móng tay cho vào bên trong lõi giấy.
Cậu vừa nói vừa đi đến một mét trước mặt Điền Hủ Ninh khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay cầm lấy đuôi bóng bay, nhẹ nhàng kéo một phát rồi buông tay. Chỉ nghe "bùm" một tiếng, toàn bộ giấy vụn ở trong ly bắn ra ngoài.
Điền Hủ Ninh bị vụn giấy bay tới liền hơi nheo mắt lại, mở mắt ra liên thấy bụi hoa giấy bay đây trời. Từng vụn giấy nhỏ xíu màu hông nhạt lấp lánh, xinh đẹp bay tản mạn bao phủ xung quanh hai người họ, tựa như đang đứng dưới một cây anh đào đang rơi lả tả.
Xuyên qua những cánh hoa anh đào đang rơi, Tử Du ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đây ánh sao của người trước mặt. Vào giây phút này, Tử Du chân chính cảm nhận được một điều rằng: Đây chính là tình yêu.
Thích là cả một quá trình nhưng yêu chỉ là trong một khoảnh khắc.
Điền Hủ Ninh đẹp nhất không phải là trời mưa, mà là trong cơn mưa, tôi có thể gặp được cậu.
_______
Tử Du quay lại chỗ ngồi, bóc một viên kẹo ra ăn, trò "đánh trống chuyền hoa" tiếp tục tiến hành. Đã có mấy bạn học lục tục lên bục giảng biểu diễn, đến vòng cuối cùng đóa hoa lại trong tay Tử Du lúc này không phải cố y, mà thuân túy là trùng hợp.
Tử Du hơi xụ mặt: "Sao lại là tôi vậy?"
Hạ Lâm Tinh an ủi: "Vậy cậu có thể trao đóa hoa này cho một người khác, Trường hợp người kia đông ý, cậu sẽ được miễn, còn không thì..."
Tử Du hơi chần chừ, mang đóa hoa hồng đến trước mặt Điền Hủ Ninh. Xung quanh hít phải một ngum khí lạnh, có một chút mong chờ.
"Cậu có muốn nhận lấy đóa hoa này không?"
Trong mắt Tử Du ngập tràn ý cười, vốn dĩ ý tứ của cậu, vốn không đơn thuần chỉ có vậy. Hoa hồng là hóa thân của thần sắc đẹp nhưng cũng là một phần máu huyết của thân tình yêu, Hoa hồng đỏ nghĩa là tôi thích cậu, cuông nhiệt và chân thành. Không rõ Điền Hủ Ninh có thật sự hiểu được nội hàm này không, chỉ thấy hắn cười thành tiếng trầm đục:
" Được. Tôi nhận."
Hắn đi lên bục, hát chay một ca khúc thật nhẹ nhàng.
"When the tears are rolling down.
Like a river to the ocean.
And there's no one else around.
You won't question my devotion.
Everybody needs somebody.
And you got me.
You know that I know that you know that.
I'll be there for the highs and lows.
Give you mine if your heart gets broke.
By your side when you're all alone.
I will be there.
When you're down, d-down on your luck.
Things got tough and you had enough .
When your fall down I'mma pick you up.
I will be there.
I'll be there for you."
Tình yêu ấy à, khó miêu tả lắm. Có người nói bông bềnh như trăng, có người nói dịu dàng như một cơn gió, có người nói đắng như một thanh socola nguyên chất, có người lại nói ngọt còn hơn mật đào.
Nhưng suy cho cùng, tình yêu chính là một thứ phép màu, khiến cho hai con người xa lạ trong hơn 7 tỷ người trên trái đất này, có thể vì đối phương mà loạn nhịp. Đây chính là định mệnh an bài, chạy trời không khỏi nắng.
"Đánh trống truyền hoa" kết thúc, chủ trì tiệc liên hoan là lớp trưởng Hạ Lâm Tinh gọi những bạn có đăng ký tiết mục mà chưa được lên biểu diễn nãy giờ lên thể hiện theo thứ tự ghi danh. Tử Du thở phào nhẹ nhõm, cậu chỉ biết hai tiết mục. Một là tiết mục trình diễn kiến thức, hai là tiết mục đánh người. Nhưng mà cái nào cũng không xài được.
Sang phần tiếp theo, cả lớp sẽ tiến hành tương tác với nhau qua một số hoạt động. Đó là khiêu vũ.
Các bạn nam là người mở lời trước, chẳng mấy chốc số nữ sinh trong đã vơi hết. Ban chuyên khoa học tự nhiên luôn là vậy, số lượng nữ sinh luôn yếu thế hơn rất nhiêu.
Chỉ còn lại vỏn vẹn 6 nam sinh, trong đó có Tử Du và Điền Hủ Ninh bị ép làm ba cặp cho đủ bộ. Bốn nam sinh kia rất có phẩm vị, tự động bắt cặp với nhau luôn, không cần ai nhắc nhở.
Tử Du ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm những cặp đôi đối diện, sau đó quay sang, hướng Điền Hủ Ninh giơ tay. "Tôi có thế chứ?"
Điền Hủ Ninh cũng chủ động nắm lấy tay câu: "Vinh hạnh của tôi."
Các bạn học trong lớp hầu hết đều xuất thân từ các gia đình thượng lưu, thường xuyên phải tham gia tiệc tùng cho nên đối với khiêu vũ đều rất chuyên nghiệp. Nhưng hiện tại không phải là những bộ váy áo dạ hội xúng xính hay các bộ tây trang âu phục bảnh bao, họ đều diện trang phục thường nhật thoải mái, nhìn vào vừa đáng yêu, lại có một chút hài hước.
Họ trêu chọc nhau, thậm chí còn giẫm phải chân đối phương mấy lần. Chưa gì đã có cảm giác hoài niệm rồi. Biết bao giờ mới có thể quay lại được giây phút hồn nhiên vô tư này nhỉ?
Phía bên kia, Tử Du và Điền Hủ Ninh đều đã bước ra chính giữa gian phòng.
Tử Du anh tuấn, bừng sáng như ánh mặt trời, còn Điền Hủ Ninh tuấn mỹ, nhưng là kiểu nhu thuận, điềm đạm như ánh trăng. Hai người đứng một chỗ, phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại hoà hợp đến khó tin.
"Hai người họ... hình như mặc đô đôi thì phải?" Hạ Lâm Tinh phía bên kia thì thầm to nhỏ với Thẩm Chúc.
Sau ba năm mập mờ, cũng nhờ sự tác hợp từ nhiều thành viên trong lớp, hai người cũng đã chính thức tiến lên một mối quan hệ chính là yêu đương.
"Cậu nói đúng, tôi cũng đế ý nãy giờ." Thẩm Chúc xoa cằm nghi hoặc. Hai người dừng hẳn lại việc khiêu vũ vốn vô cùng lãng mạn giữa các cặp đôi chỉ để ngồi soi hai thiếu niên trước mặt.
Mặt Tử Du hơi đỏ, ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người thế này khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ, bèn rút tay ra định bỏ đi, lại bị Điền Hủ Ninh tóm chặt. Đành phải vụng về đứng cùng hắn,
Loại lễ nghi xã giao như vậy mà nói không thể làm khó được cả hai người nhưng mà...
"Tôi không nhảy được bước nữ." Tử Du nhìn cánh tay Điền Hủ Ninh đang ôm eo mình, nhíu nhíu mày.
"Tôi cũng không biết." Mặt Điền Hủ Ninh không chút biến sắc mà nói, hắn chỉ biết nhảy bước nam, có điều hai người đều nhảy bước nam, thoạt nhìn vô cùng quái dị.
Tử Du cảm thấy đặc biệt mất mặt, chỉ biết cúi đâu nhìn chân, mặc dù đã nhìn chân, nhưng vẫn không ngừng đạp trúng chân Điền Hủ Ninh.
Hai người, cậu ôm thắt lưng tôi, tôi cũng ôm eo cậu, không cam lòng yếu thế mà tuyên bố quyên sỡ hữu với đối phương, hai thanh niên mét tám, mét chín cứ như vậy cứng nhắc ôm nhau lúc ẩn lúc hiện giữa gian phòng, hình ånh đó bất ngờ lại trông đáng yêu vô cùng.
7 giờ tối, tiệc liên hoan vui vẻ cũng đến hồi kết thúc. Cũng là đến phần xúc động và hoài niệm nhất.
"Phần cuối cùng tới rồi đây. " Hạ Lâm Tinh cầm mic nói: "Chúng ta sắp chia tay rồi, mỗi tấm thiệp coi như những dòng lưu bút dành cho đối phương. Hy vọng rằng, tương lai sau này, dù thời gian có trôi nhanh như một cơn gió, trong tim mọi người vẫn để dành một vị trí cho 12A¹."
Trước đó, cô đã bảo mọi người trong lớp mua sẵn thiệp, viết sẵn những lời chúc. Mặc dù ở thời đại này hoc sinh trung học đã rất ít tặng thiệp cho nhau, nhưng vì nó là tiết mục chót sổ của bữa tiệc tốt nghiệp nên vô cùng ý nghĩa.
Tử Du mua sẵn 39 tẩm thiệp, tất cả y chang nhau, lời chúc cũng giống nhau, đều là "không ngừng nô lực, ngày ngày tiến vê phía trước.". Ai đưa thiệp cho cậu cậu sẽ đưa lại người đó một tấm, không đặc biệt nhiệt tình mà cũng không thất lễ, với ai cũng bình thản, cùng theo đó tặng mỗi người một cái ôm thật nhẹ.
Một tấm thiệp duy nhất tách biệt hoàn toàn với 39 tấm kia, được tự tay làm bằng lọai giấy tốt nhất. Lời chúc đương nhiên cũng khác rất nhiều.
"Đẹp nhất không phải là khi trời mưa, mà là trong lúc trời mưa sẽ gặp được cậu."
Không biết người kia hiểu được bao nhiêu phần tâm ý của cậu, nhưng kể ra mà không thành công đi chăng nữa, với cách nói ẩn ý này, cậu cũng có lí do để bào chữa, đây chỉ là một lời cảm ơn đơn thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro