五十七

CÔNG VIÊN GIẢI TRÍ

Tử Du từ trong giấc mơ nặng nề tỉnh lại. Cậu biết đây không phải giấc mơ, từng dòng tin nhắn kia tuy đã biến mất sạch sau một đêm, nhưng dấu vết nó để lại vẫn còn.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu mệt mỏi lê người tơi điện thoại, chưa kịp nhìn tên, liền bật loa: "Xin chào, Tử Du xin nghe." 

"Tôi đây." Đâu giây bên kia có một chút lo lắng: "Nghe giọng em không khỏe, em sao vậy?" 

"Em ổn, qua làm luận án quá giờ một chút, cơ thể liền hơi mệt mỏi."
 
"Vậy giờ tôi liền qua chỗ em."
 
"Không cần đâu, chẳng phải hôm nay anh có buổi thuyết trình bên khoa sao? Đừng vì em mà lỡ chuyện quan trọng chứ?"

"Buổi thuyết trình đã được đẩy sang tuần sau rồi, ngày hôm nay, tôi sẽ là của riêng em." 

"Ây, ai dạy anh nói sến súa như vậy?"

"Không ai cả. Không chỉ ngày hôm hay, tương lai của tôi đều nắm trọn trong tay em rồi."

"Được rồi, được rồi, anh muốn tới thì tới đi. Đừng nói mấy lời sến súa như vậy, em nổi hết da gà rồi.''

"Vậy sao, vậy em quay đầu lại đi."

"...."

"Tôi ở đằng sau em nãy giờ rồi."

Tử Du chưa kịp quay đầu, một vòng tay ôm mạnh mẽ từ phía sau đã bất ngờ lao tới, Điền Hủ Ninh ôm chặt lấy cậu, dụi dụi vào hõm cổ. "Nhớ em."

"Chúng ta mới không gặp nhau chưa đến 10 tiếng đồng hồ đâu."

"Ừm, nhưng vẫn nhớ."

"...." Tên cún bự ngốc nghếch này có thật sự là Điền Hủ Ninh không vậy? Ai đó mau trả lại bạn trai lạnh lùng của cậu đi. 

"Nghỉ thêm một chút đi, tôi có một chỗ muốn dẫn em đi."

Tử Du vẫn chưa thoát khỏi đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc nói chuyện ngày hôm qua, nghe Điền Hủ Ninh nói câu này, lập tức dậy lên hứng thú. "Đi đâu vậy?"

"Tạm thời bí mật, trước sau như một."

Tử Du cảm thấy hắn cứ giả thần giả quỷ, thế nên phủi mông bỏ hắn nằm đó, chạy đi vê sinh cá nhân buổi sáng.

Điền Hủ Ninh nhìn bóng dáng của cậu, mỉm cười lắc đầu.

Mãi cho tới buổi chiều, Tử Du không nhịn được hỏi Điền Hủ Ninh muốn dẫn cậu đi đâu.

Điền Hủ Ninh giữ bí mật cả nửa ngày, cuối cùng mới khởi hành, đi về phía trung tâm thành phố.

Xe chạy được 45 phút, sau khi đi qua cầu vượt, càng đi trời càng tối, phố xá cũng trở nên tối đen.

Tử Du xoa xoa cánh tay: "U ám quá vậy, anh trai à, chắc anh không định đưa tôi tới một nơi vắng vẻ rồi thủ tiêu tôi đó chứ!"

Điền Hủ Ninh nhéo mặt cậu; "Nói nhảm gì vậy?" 

Tử Du dụi dụi lên bàn tay hắn hai cái, lập tức nhận sai;  "A a a a a. là em nói bậy." 

Xe ngừng lại.

Điền Hủ Ninh mở cửa xe cho cậu: "Tiểu Du, xuống đi."

Tử Du khịt mũi một cái, híp mắt nhìn xung quanh: "Đây là... công viên giải trí?"

"Đi thôi." Điền Hủ Ninh nắm lấy tay

"Em từng hy vọng chúng ta sẽ có một ngày hẹn hò tại công viên giải trí, đây là lúc ước nguyện được thực hiện."

Tử Du ngẩng đầu nhìn hắn "Anh vẫn còn nhớ à?"

Điền Hủ Ninh gật đầu, thản nhiên nói: "Mọi thứ về em, tôi đều ghi nhớ."

Tử Du đập tay lên vai hắn: "Điền Hủ Ninh, đừng có sến súa như vậy!"

Điền Hủ Ninh nhân cơ hội nắm lấy tay cậu, đưa lên hôn nhẹ một cái: "Công viên giải trí này được tôi bao trọn rồi. Tiểu Du, có vẻ như em... đã quên mất ngày sinh nhật của chính mình luôn rồi."

Tử Du sững sờ hồi lâu mới nói: "Hôm nay... sinh nhật của em?"

Điền Hủ Ninh gật đầu: "Được rồi, thời gian vẫn còn. Giờ hãy đi tìm quà của em đi, tận 3 món đó. Tôi đã chuẩn bị không dễ dàng, cho nên em cũng không thể dễ dàng tìm được."

Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, thắc mắc; "Sao lại tận 3 món?"

Điền Hủ Ninh phì cười: "kỷ niệm 3 năm chúng ta ở bên cạnh nhau. Lần thứ 3 đón sinh nhật cùng nhau."

Hắn nắm tay cậu, đẩy nhẹ lên phía trước, bản thân đứng ở phía sau: "Chúc em trước 12 giờ tìm ra được hết tất cả món quà của tôi."

Vừa bắt đầu, Tử Du đã rất thông minh, cậu cảm thấy bản thân rất hiểu Điền Hủ Ninh, nhanh chóng tìm được một món quà bên trong xe điện đụng.

Điền Hủ Ninh đi theo phía sau cậu, nhìn qua, giả vờ hỏi: "Quà gì vậy?"

"Sữa dâu" Tử Du cầm trên tay hộp sữa dâu quen thuộc, bóc vỏ, hút một hơi: "Hương vị của nó vẫn không thay đổi chút nào." 
 
"Nó có vị như thế nào?" Điền Hủ Ninh tò mò hỏi, gương mặt đã sát lại gần cậu trong gang tấc.

"Vị của mối tình đầu." Tử Du thơm nhẹ lên môi hắn, thuận thế đưa hai đôi môi quấn quýt lấy nhau.

Tử Du bị hôn đến choáng váng, liều mạng dùng tay chống lên ngực Điền Hủ Ninh, đẩy đẩy người hắn thoát ra ngoài, trước khi bị móng vuốt sói bắt lấy. Tiếp đó, cậu nhảy lên vòng đu quay, vừa vặn phát hiện trong xe ngựa gỗ tìm được món quà thứ hai. 

Một tấm chứng nhận sở hữu nhà đất. 

Tử Du lật qua lật lại tấm sổ đỏ: "Trực tiếp ghê ha, anh lấy đâu ra tiền để mua nhà đất vậy?"

"Từ khi lên năm nhất, tôi đã bắt đầu lập một quỹ cho vay tín dụng. Cho dù không có gia sản thừa kế nhà họ Điền, vẫn đủ sức nuôi em."

Tử Du bĩu môi; "Em cũng có thể nuôi anh."

Điền Hủ Ninh cười cười: "Vậy thì là em nuôi tôi" 
 
Vẫn còn một món quà nữa, lần này thật sự khó, cậu tìm mãi không ra. Trên đường đi tới thuyền hải tặc, có đi ngang qua một vườn hoa hồng rộng lớn.

Tử Du kỳ lạ hỏi: "Hoa hồng sao lại nở sớm quá vậy, bây giờ đang tháng một mà nhỉ?" 

Cậu ôm bả vai, tiếp tục lẫm bẩm: "Lạnh muốn chết, chúng nó còn nở hoa được nữa!" 

Điền Hủ Ninh xoa xoa đầu cậu; "Đương nhiên không nở ở đây, nó được trông trong nhà kính rồi vận chuyển đến đây, mới được chuyến vào trong công viên giải trí này vào sáng hôm nay thôi." 

Tử Du kinh ngạc sững sờ: "Nhiều hoa hồng như vậy?" 

Điền Hủ Ninh gật đầu: "Bởi vì tôi nghĩ em sẽ thích." 

"Vậy đây... là món quà thứ ba sao?"

Hắc lắc đầu, chìa tay ra, nắm lấy tay câu: "Món quà thứ ba, đang ở chỗ tôi." Nói đoạn, Điền Hủ Ninh lôi từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ sang trọng được bọc bên ngoài bằng nhung.

Tim Tử Du cũng theo đó mà hẫng lên một nhịp. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Điền Hủ Ninh lúng túng đến như vậy. 

Hắn quỳ xuống, mở ra một chiếc nhẫn trắng tinh đơn giản mà đẹp mắt: "Có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng vẫn luôn không tìm được cách mở lời. Tôi đã tập dượt cho ngày hôm nay rất nhiều lần, nhưng không biết nói bao nhiêu là đủ, Rốt cuộc, ngay khi bản thân đứng trước mặt em, trong đầu chỉ cuổn quanh có ba chữ. Tôi yêu em."













Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro