五十九
GIẤC MƠ KHÔNG MUỐN TỈNH LẠI.
_______________________________________
Điền Hủ Ninh ngủ một giấc thật say, giống như vừa trải qua một đời dài đằng đẵng đầy đau buồn, cho đến khi một ánh nắng diu dàng chiếu lên mí mắt, hắn mới hoảng loạn bất ngờ tỉnh lại.
Lại một giấc ngủ không an yên trong hơn 20 năm nay.
Điền Hủ Ninh nhíu mày, mí mắt rung động, vô thức giật giật tay, lập tức cảm nhận được cánh tay đang được một thứ gì nhỏ xíu đâm chọc xuyên qua làn da và thứ gì đó ấm áp chạm vào đầu ngón tay.
Hắn bừng tỉnh.
Xung quanh đều là một màu trắng toát, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chưa đóng, tràn đầy cả phòng.
Từ khi Tử Du mất đi, hắn chưa từng cảm nhận thứ ánh sáng, sáng ngời như thế.
Hay nói đúng hơn là, từ sau khi cậu ra đi hắn chưa từng muốn tiếp xúc với thứ ánh sáng bên ngoài.
Ánh mặt trời của hắn mất rồi, những thứ ánh sáng khắc chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Điền Hủ Ninh nhìn người đang dựa vào một góc giường, thiu thiu ngủ, mái tóc đen mềm rũ xuống che một nửa gương mặt, bàn tay đặt trong lòng bàn tay hắn.
Điền Hủ Ninh giật mình đến tê người, hắn bật dậy, lập tức rút bàn tay của mình ra, trong mắt tràn đầy sự hung ác.
Không ai trên đời này ngoài Tử Du có tư cách chạm vào hắn hết. Mà người duy nhất ấy... đã không còn nữa. Là bị hắn dùng phương thức cực đoan nhất ép đến chết.
Sắc mặt Điền Hủ Ninh căng cứng, trên mặt mơ hồ hiện ra một tia sát ý, đưa tay muốn trừng phạt người kia. Người nãy giờ gục đầu trên giường bị đẩy ra bỗng nhúc nhích tỉnh lại, ngẩng đầu lên.
Đang ngủ say bị dãy ra, suýt nữa lăn xuống đất, Tử Du khó chịu tỉnh dậy, vẫn buồn ngủ rên rỉ lên tiếng trách móc: "Điền Hủ Ninh! Anh làm gì vậy?"
Đêm qua sau khi Điền Hủ Ninh đau đến ngất đi, Tử Du vừa lo lắng đến phát điên vừa cõng người m9 trên vai, đưa hắn đến bện5h viện.
Đứng bên ngoài chờ đợi cấp cứu suốt một đêm, giờ mới ngả lưng một chút thì bị đẩy đến suýt ngã.
Cả người Điền Hủ Ninh cứng đờ, hình như ngay cả máu cũng ngừng chảy, hắn trợn to mắt nhìn gương mặt của người đối diện, biểu hiện không thế tin nổi.
Không nghe thấy đáp lại, Tử Du chống người đứng dây, nhìn về phía Điền Hủ Ninh biểu cảm đờ đần, ánh mắt mờ mịt nhìn cậu, dự cảm không lành, hỏi: "Điền Hủ Ninh, anh sao vậy?"
Nói đoạn, cậu vươn tay muốn sờ trán Điền Hủ Ninh. Hắn vô thức rụt người lại, tránh đi.
Tử Du nhướng mày: "Anh mất trí nhớ rồi à? Sao lại không cho em chạm vào?"
Điền Hủ Ninh cảm thấy mình thực sự bị ảo giác rồi. Gương mặt này quá quen thuộc, là dáng vẻ hắn khắc sâu vào tận xương tủy, là gương mặt trong mơ hắn cũng không thể nào quên được, là bạch nguyệt quang hắn không thể nào chạm tới.
Giờ khắc này, cho dù là giọng nói hay nụ cười, đều chân thật quá đối. Tử Du vậy mà lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn đầy chân thực và hạnh phúc đến như vậy.
Điền Hủ Ninh toàn thân mờ mịt, phản ứng đầu tiên là run rẩy, sau đó cứng đờ như khúc gỗ, động cũng không dám động, càng không dám đụng đến Tử Du. Hắn cảm thấy mình không đủ sạch sẽ để chạm vào cậu, chỉ tham lam ngắm nhìn, đem dáng vẻ hạnh phúc này của cậu thu trọn trong tầm mắt.
Tốt quá, nếu đây là một giấc mơ, hắn nguyện mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Tử Du nhíu mày: "Sao đây, tỏ tình xong liền không nhận người nữa? Anh muốn em tức chết đúng không?"
Hầu kết Điền Hủ Ninh trượt lên xuống một cái, ánh mắt không có cách nào rời khỏi gương mặt Tử Du, hắn vô thức lặp lại "Tỏ tình? Tôi? Em?"
Tử Du nhìn hắn, ngay lập tức phát hiện có điểm là lạ, ánh mặt Điền Hủ Ninh không đúng làm, mặc dù vẫn là bộ dáng ôn nhu, nhưng ẩn sâu trong đó là sự kìm nén đến ẩn nhẫn, không dám chạm vào cậu, cứ như sợ cậu sẽ thật sự tan biến đi mất.
"Anh làm sao vậy?" Tử Du nghiêm mặt, sờ trán và mặt Điền Hủ Ninh một cái, xác nhận nhiệt độ cơ thể hắn bình thường, không có gì khác thường: "Anh thật sự không nhớ em là ai sao ?"
Điền Hủ Ninh không chớp mắt nhìn Tử Du. Hốc mắt ân ẩn phiếm hồng, âm thanh khàn đặc đầy xúc động, nói: "Tử Du, tôi nhớ."
Sao có thể quên được, người kia chính là toàn bộ cuộc đời của hắn, là ánh sáng, là toàn bộ ước muốn hắn vĩnh viễn không thể chạm tới. Nhưng hiện tại, hắn vậy mà có thể chạm vào cậu... xúc cảm lại còn chân thực đến mức này.
"Ổn rồi. Chưa có bị mất trí nhớ." Tử Du híp mắt cười thành tiếng, cúi đầu hôn một cái, hôn chào buối sáng như thường lệ, cũng không để ý khác thường của hắn: "Quá giờ ăn sáng rồi, anh đói chưa? Muốn ăn gì? Em đi mua cho anh."
Bờ môi mềm mại chạm vào hắn, tim Điền Hủ Ninh đập nhanh một hồi, đồng tử co lại, cả người như thể linh hồn xuất khỏi cơ thể, ngây ra thất thần.
Điền Hủ Ninh cảm thấy sợ hãi, sợ bản thân không đủ sạch sẽ, sẽ khiến cậu ghê tởm, tay chân cũng không dám động đây. Tay chân trở lên tê rần, thừa thãi. Sau cùng, bị khát khao như dòng máu sôi trào trong cơ thể đánh gục, thúc ép hắn, khiến hắn vội vã không nén nổi hôn Tử Du giống như muốn đòi hỏi cho thỏa mãn tâm tư đơn phương suốt hơn 20 năm trời.
Tuy rằng không phải Điền Hủ Ninh chưa từng hôn sâu như vậy, nhưng thứ cảm xúc lúc này thật nồng đậm. Tử Du muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua nữa, mặc dù hơi đau, nhưng Tử Du vẫn ôm lấy hắn, tân hưởng trọn vẹn cám giác mãnh liệt này.
Một lúc sau, Tử Du nhìn dáng vẻ loang loáng xúc động của hắn, không chịu được quay đầu sang chỗ khác, nhắc nhỏ: "Anh hiện tại vẫn còn đang là bệnh nhân đó. Nghỉ ngơi một chút đi.
Điền Hủ Ninh hít thở dôn dập, hôn một cái thật nhẹ lên trán Tử Du. Xúc cảm chân thật khiến hắn trở thành một kẻ tham lam. Tử Du đeo túi balo lên vai, chỉnh trang đồ đạc, chuẩn bi bước ra ngoài.
Điền Hủ Ninh đã lập tức níu tay cậu, chặn lai: "Tử Du em định đi đầu? Đừng đi... đừng đi. Tôi sai rồi, đừng đi mà, có được không?"
"Anh sao vậy?" Tử Du nhíu mày: "Em chỉ định đi ra ngoài mua chút đồ ăn sáng thôi, sau đó sẽ trở lại."
Người kia có hơi chột dạ cúi đầu, sau đó im lặng không nói gì nữa.
Tử Du thở dài, xoa xoa mái tóc hắn, thơm nhẹ một cái rồi nói mình sẽ trở về thật nhanh.
Bước ra bên ngoài cánh cửa phòng, cậu không giữ được bình tĩnh, dựa hẳn vào cánh cửa phòng bệnh, thở 1 hơi dài.
Người kia... trở lại rồi.
**************
(Cho bạn đọc chưa hiểu về ND đoạn này: Điền Hủ Ninh của đời trước đã trọng sinh trở lại. Tình tiết này sẽ phá vỡ quỹ đạo ban đầu, nhưng Tử Du đã nhớ ra rồi, thì cũng nên để hai người giải quyết những gì còn tiếc nuối ở đời trước.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro