五十八

CHẤP NIỆM.
______________

"Tử Du, tôi yêu em."

Tử Du im lặng, trong hốc mắt đã bắt đầu tràn ra thứ chất lỏng mặn chát, nhưng cậu biết, đây là thời khắc hạnh phúc nhất. Tuy rằng hai người họ đã yêu đương ngọt ngào lãng mạn như vậy được nửa năm rồi, nhưng tỏ tình chính thức thì chính là lần đầu tiên.

"Điền Hủ Ninh, em cũng yêu anh. Anh là chấp niệm không thể nào quên của em." 

Tử Du vòng tay ôm lấy hắn, Nói thực lòng, thời khắc này cậu cực kỳ muốn khóc, tất cả dồn nén của đời trước và đời này. Nhưng mà giây phút hạnh phúc như này, khóc thì thật là hoài phí.

Điền Hủ Ninh tuy không thể hiểu toàn bộ những lời cậu vừa nói, nhưng hắn biết, quan trọng là thực tại, họ đã thuộc về nhau rồi.

Hắn cầm lấy tay Tử Du, từ từ chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu. Chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo, trên tay cậu chính là sự xinh đẹp nhất.

"Em có biết, chiếc nhần này có ý nghĩa gì không?"

Tử Du lắc đầu.

"Đây là chiếc nhẫn DR - Darry Ring, mang ý nghĩa 'Một đời chỉ yêu một người.' Tử Du, tôi muốn giành cả cuộc đời còn lại ở bên cạnh, chăm sóc cho em."

"Đây không phải quyết định bồng bột, tôi không thể xác định rõ ràng giữa chúng ta có mối liên kết vô hình nào, nhưng tôi cảm nhận được em cũng là chấp niệm mãi mãi không thể nào quên của tôi."

............
"Cho dù Điền Hủ Ninh của đời trước dùng chấp niệm của cậu ấy kéo cậu trở về với thế giới này bắt đầu lại." 

"Điền Hủ Ninh với cậu có một chấp niệm mãi mãi không thế nào quên." 
..........

Từng lời của người lạ mặt lần lượt nhấn chìm suy nghĩ của cậu.

Điền Hủ Ninh nói đúng, hắn không bồng bột, mối tình kéo dài từ đời trước đến đời này, sao có thể coi là bồng bột?

Vòng tay ôm hắn của Tử Du càng thêm siết chặt. Suy cho cùng, hai người họ đều là chấp niệm mãi không thể nào quên của nhau.

Bầu không khí dần dần nóng lên, Điền Hủ Ninh lại gần gương mặt cậu trong gang tấc. Tử Du nhắm mắt chờ đợi. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nhẹ. Cậu mở to mắt, phát hiện hắn đang nhìn cậu nhíu mày, sắc mặt không mấy dễ coi.

Gì? Nãy giờ hôn mấy lần rồi mà? Không lẽ chê cậu hôi miệng hả?

Điền Hủ Ninh nhíu mày, mắt không rời khỏi Tử Du, nói: "Ra đi, không cần trốn nữa."

Không cần trốn nữa? Có người theo dõi bọn họ?

Phản ứng đầu tiên của Tử Du là nhìn về bốn phía xung quanh. Từ trong bóng tối, một bóng đen bước ra, vẻ mặt tràn đây sự sửng sốt và kinh hoàng.

Tử Du nhăn mày lại: "Là cậu?"

Điền Minh gỡ chiếc mũ ngụy trang vướng víu xuống, lau đi những giọt mồ hôi lạnh: "Hai người... hai người mẹ nó vậy mà yêu đương."

Điền Hủ Ninh không có lấy một tia nao núng, nhún vai: "Như cậu đã thấy."

"Vây anh phát hiện ra em từ khi nào?" Điền Minh thở dài. 

"Từ khi bắt đầu rời khỏi nhà. Tôi vốn cũng muốn để cậu rõ ràng. Em ấy là người của ai?" Điền Hủ Ninh vừa nói vừa ôm Tử Du vào lòng, đánh dấu chủ quyền.

Điền Minh xua xua tay: "Em đã biết đó là người của anh, chắc chắn sẽ không đứng ra tranh gianh. Em tự biết lượng sức mình, đừng nhìn em với ánh mắt thù địch như vậy."

Điền Hủ Ninh vẫn không yên tâm: "Ngày mai lập tức làm hồ sơ du học." 

"Gì?" Điền Minh hét toáng lên: "Anh đừng có mà quá đáng, bây giờ em đã có trong tay điểm yếu của anh. Anh nghĩ anh có thể sao?"

Điền Hủ Ninh không đáp lại ngay, hắn nắm lấy bàn tay của Tử Du, ngay trước mặt Điền Minh hôn một cái tại vi trí ngón đeo nhẫn. Hắn lần nữa ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện: "Tôi chưa từng coi tình yêu với Tử Du là yếu điểm cần che giấu với bất kỳ ai. Tôi coi nó là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời này.''

Tử Du ngước mắt nhìn hắn, trong mắt đều là ngập tràn ánh sao...

Điền Minh nhìn đôi tình lữ ân ân ái ái trước mặt, vội mỉm cười cầu hòa; "Được, được, nhưng anh cũng đừng bắt em lại du học tiếp chứ? Em vừa về quê hương còn chưa được mấy ngày nữa." 

Lúc này, Điền Hủ Ninh lại chẳng thèm để ý lời nói của y trong tâm trí nữa, hắn nắm tay Tử Du đi ngang qua vi trí của Điền Minh, để lại một câu nói gây xúc động mạnh: "Cãi lời liền cắt trợ cấp sinh hoạt."

Sau đó lập tức bỏ đi, để lại Điền Minh kêu trời oan đất đằng sau.
 
Điền Hủ Ninh nắm tay kéo Tử Du tới trước cửa xe, để cậu tựa vào cửa xe, còn mình tạo một tư thế vây cậu ở bên trong: "Xin lỗi, muốn để em thưởng thức trọn vẹn buổi hẹn hò ngày hôm nay nhưng bị cậu ta phá đám mất rồi."

"Không sao." Tử Du hơi kiễng chân lên, hôn một cái thật nhẹ: "Hôm nay, em đã chân chính cảm nhận được rất nhiều hạnh phúc rồi."

Điền Hủ Ninh mỉm cười, vốn định kéo cậu vào một nụ hôn sâu, nhưng bị một cơn choáng váng từ nửa sau đầu đánh cho đứng không vững.

Tử Du giật mình, vội ôm chặt hắn: "Điền Hủ Ninh! Hủ Ninh! Anh sao vậy? Điền Hủ Ninh! Đừng làm em sợ..."

Ý thức của hắn mờ dần, rồi lịm hẳn đi.











Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro