十二

QUÁ KHỨ CỦA ĐIỀN HỦ NINH.
_________________________________

Sau khi tổ chức sinh nhật, đám trẻ cũng thấm mệt. Điền Hủ Ninh cũng nhân lúc tiệc đã tàn đưa Tử Du đi tham quan cô nhi viện một vòng.

"Cậu..." Tử Du mím môi trong lòng đấu tranh tư tưởng có nên dứt khoát một lần hỏi hắn hay không "...có vẻ rất quen thuộc nơi này."

Điền Hủ Ninh có vẻ cũng đã đoán được cậu sẽ hỏi những gì. Hôm nay hắn dẫn cậu đến nơi này chính là trong tâm cũng không có ý định giấu diếm.

Chính Điền Hủ Ninh cũng ngạc nhiên với quyết định trong phút chốc của bản thân. Không ngờ rằng hắn lại muốn tin tưởng, muốn tâm sự và muốn chia sẻ với Tử Du. Nhưng trong thâm tâm, Điền Hủ Ninh có cảm giác hai người họ... vốn dĩ không chỉ là mối quan hệ đơn thuần của hiện tại.

"Thật ra nơi này..." Điền Hủ Ninh dừng lại môi mím chặt sau đó khẽ cắn môi. "... Nơi này là nơi tôi đã lớn lên."
______

12 năm trước.

Đêm khuya, ngoài căn phòng mưa rền gió dữ. Trong phòng, cửa sổ không khỏi chấn động mạnh tạo ra những âm thanh "lách cách leng keng", tưởng chừng như cánh cửa kính có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Điền Hủ Ninh vừa đón sinh nhật 4 tuổi mặt mũi tèm lem nước mắt ôm lấy chân mẹ gào khóc cầu xin.

"Mẹ ơi, đừng mà, đừng bỏ con đi, mẹ đừng bỏ đi có được không?"

Hạ San xoa xoa mái tóc ngắn, mắt đã rơi những giọt nước.

"Tiểu Điền, mẹ xin lỗi, mẹ không thể chịu đựng cuộc sống này thêm nữa. Lê thúc thúc đối với mẹ rất tốt mẹ cũng có tình cảm với chú ấy..." Dừng lại bà ngập ngừng. "...ngày mai, Ba của con sẽ đón con trở về. Chẳng phải con luôn mong muốn được gặp ba hay sao?"

Điền Hủ Ninh lấy ống tay áo lau tèm lem đi nước mắt đang rơi ngày một nhiều, nức nở van nài.

"Mẹ ơi, đừng bỏ con lại con sẽ ngoan mà."

Hạ San nhấc tay giúp hắn lau nước mắt giọng nói dịu dàng nhưng đã hết phần kiên nhẫn. "Nếu là đứa trẻ ngoan thì nhất định phải nghe lời mẹ. Nào buông tay ra đi, dì Triết sẽ ở cùng con đêm nay. Ngày mai ba sẽ đón con về nhà."

Nói rồi bà gỡ tay hắn giao cho dì Triết, rồi một mạch quay về phía người đàn ông tây trang bảnh bao trước mặt không nhìn lại một giây nào khác.

Sáng sớm hôm sau không phải là người ba như lời mẹ đã hứa, mà là một phụ nữ, tầm hơn hai mươi tuổi một thân váy công sở màu đen. Mái tóc được làm xoăn lọn sóng cầu kỳ, nhìn là biết số tiền lắp lên người để tút tát nhan sắc không phải là con số nhỏ. Người phụ nữ ấy tự nhận mình là phu nhân Điền gia. Cô ta giữ nụ cười dịu dàng hứa sẽ đưa cậu tới Điền gia an toàn. Thế nhưng điểm dừng lại là cô nhi viện này.

Tiếp đón từ bên ngoài là Lý viện trưởng, bà cúi đầu trước phụ nữ kia dịu dàng hỏi. "Xin chào Điền phu nhân." Rồi quay về phía đứa trẻ mặt mũi vẫn còn lem nhem nước mắt. "Đây phải chăng là đứa trẻ Điền phu nhân nhắc tới."

Hứa Tình đẩy Điền Hủ Ninh lên phía trước diễn ra bộ dáng thương tâm cùng tự trách. "Đây là con một người họ hàng xa của chồng tôi. Mẹ nó vừa tiến thêm bước nữa không thể tiếp tục mang theo nó, mà hiện tại gia đình chúng tôi cũng đang gặp chút vấn đề không dễ dàng gì lại không thể chăm sóc chu đáo cho đứa trẻ, vẫn là không thể mang nó theo. Chờ một thời gian nữa khá hơn chúng tôi nhất định sẽ tới đón nó về."

Lý viện trưởng xoa mái tóc của hắn đầy tình cảm. "Nếu Điền phu nhân đã khó khăn tới như vậy, cô nhi viện nghèo khó của chúng tôi nhất định sẽ thay nhau và chăm sóc đứa trẻ."

Lý viện trưởng 10 phần trào phúng nhìn chiếc xe Maybach đắt đỏ, đồ hiệu rát đầy người phụ nữ châm chọc một từ "khó khăn" hai từ "nghèo khó" ba từ "chăm sóc thay".

Hứa Tình ít đọc sách chỉ có cái vỏ bọc ngoài rỗng tuếch, cơ bản nghĩ rằng Lý viện trưởng tin lời bịa đặt nực cười của cô ta, giao Điền Hủ Ninh cho cô nhi viện. Hứa Tình lập tức quay về nhà đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Chỉ trong vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ hắn cứ vậy mà bị bỏ rơi hai lần...

Tám năm ở nơi này, Điền Hủ Ninh lầm lì không nói, cũng chẳng đứa trẻ nào dám tới bắt chuyện. Cũng từ đây hắn bắt đầu xuất hiện căn bệnh trầm cảm. Chỉ có Lý viện trưởng chú ý đến hắn, chăm sóc hắn cũng nhẹ nhàng, quan tâm đến hắn nhiều hơn. Đối với Điền Hủ Ninh, Lý viện trưởng cũng chính là một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời hắn.

Mãi tới khi 12 tuổi hắn mới được chính thức bước vào Điền gia. Qua lời của người làm trong biệt thự hắn mới phát hiện về sự thật năm xưa. Người phụ nữ tên Hứa Tình đã một tay xúi giục khiến Điền Khải Phong - cũng là người ba ruột của hắn rằng thầy nói rằng tuổi của hắn không thích hợp để bước vào nhà chính sẽ ảnh hưởng đến vận khí kinh doanh của Điền thị.

Điền Khải Phong khi đó chỉ quan tâm đến sản nghiệp vạn tỷ mình kế nghiệp vốn cũng không quan tâm đến đứa con trai này một tay để cô ta quyết định lo liệu. Cho đến khi ông ta bắt đầu có tuổi nhưng mãi chẳng thể có một đứa con. Điền Khải Phong lo sợ về vị trí thực tế của mình, lo sợ sự nghiệp cả đời của ông ta rơi vào tay kẻ ngoài, liền sai người đón Điền Hủ Ninh trở về, mặc kệ người phụ nữ kia ra sức ngăn cản.

Khi Điền Hủ Ninh được đón chở về biệt thự chính nhà họ, hắn được chăm sóc cung phụng, đời sống dư giả như một tiểu vương tử, nhưng tất cả đối với hắn như một cỗ máy vô cảm, căn bệnh của hắn cũng từ đó mà chở nặng hơn.

Đối với một đứa trẻ yếu ớt bệnh tật, mặt mũi lúc nào cũng buồn bã không muốn mở miệng nói chuyện, Điền Khải Phong không lấy làm gì yêu thương. Ruốt cuộc thứ ông ta cần ở hắn chỉ là một người thừa kế mà thôi.

Ở trong biệt thự cô quạnh lạnh lẽo này ba năm, Điền Hủ Ninh cực lực chống lại bệnh tật, ngày ngày vùi đầu vào sách vở mong muốn thi đỗ vào Trung học Thực Nghiệm Bắc Kinh, lấy dũng cảm xin ba giằng hắn muốn ra ngoài sinh sống tiện cho việc học tập.

Điền Khải Phong là trùm bất động sản ở Bắc Kinh, thay vì cùng hắn tâm sự đôi ba câu ông ta không nói hai lời liền vất cho hắn một căn hộ chung cư hạng sang. Vậy có thể tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.

Thời gian đầu chuyển ra sống tự lập với hắn vô cùng khó khăn, nhưng ít nhất hắn cảm thấy thanh thản yên bình hơn trong tâm hồn. Cuộc sống tự lập, tự do không phải lo lắng về tiền bạc khiến Điền Hủ Ninh cũng dần dần được chữa lành, chỉ là thói lầm lì ít nói của hắn là thật sự không thể thay đổi.

Hắn lúc nào cũng chỉ một mình, thời gian rảnh rỗi thì hắn bắt đầu học lập trình học về mạng máy tính, cũng bắt đầu học một chút về hacker.

Vào cấp 3 rồi hắn gia nhập vào đội bóng rổ. Tuy rằng đối với ai cũng là bộ mặt lạnh lẽo nhưng dao tình đôi bên cũng không tính là quá tẹ nhạt. Hắn cảm thấy cuộc sống như vậy khá hơn trước rất nhiều.
_____

Tử Du nghe hắn kẻ toàn bộ câu chuyện không khỏi trầm mặc tất cả những thứ này căn bản cậu đều không hề thấy trong nguyên tác. "Những Năm Tháng Thanh Xuân Chúng Ta Bỏ Lỡ"đơn giản chỉ đề cập tới cuộc sống vương giả, giàu có vạn kẻ ao ước cùng ánh hào quang lấp lánh tỏa ra từ nam chính tuyệt vời ra sao. Vốn dĩ những bi thương kia chưa từng được nhắc tới.

Bây giờ cậu mới thật sự hiểu ra tại sao nam chính lại cố chấp với nữ chính tới như vậy. Bởi vì cô ấy là người đầu tiên vô tình biết được một phần quá khứ đau khổ kia, cũng là kẻ đầu tiên vươn bàn tay về phía hắn. Tuy rằng là sự thương hại nhưng ít nhất đối với hắn là thật tâm.

Vì một người mà yêu đến điên cuồng rốt cuộc cũng chỉ có một mình Điền Hủ Ninh mà thôi...

Lại nói chuyện hắn học lập trình, chính cậu có thể đoán ra được. Nam chính cũng chỉ thân là một học sinh trung học 17 tuổi là đã có quyền lực gì trong tay, quan hệ của hắn với Điền Khải Phong vốn dĩ đã không êm đẹp chắc chắn chuyện Điền Khải Phong nhúng tay là không thể nào. Lại nói Điền Hủ Ninh không phải một tiểu vương tử chỉ biết cậy vào ra thế. Nên một Tử thị sụp đổ đều là một tay hắn tốn không ít công sức trà trộn ăn cắp các tài liệu mật. Bao gồm những thông tin về hàng giả, những bạn hợp đồng âm dương tỷ lệ chia hoa hồng mập mờ, những khoản ăn chặn tiền lương thưởng khổng lồ của nhân viên...

Có thể nói Điền Hủ Ninh là tài không đợi tuổi, quả nhiên về năng lực hắn chính là con cưng của trời.














Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro