十五
BẢO VỆ.
_________
"TỬ DU, CẨN THẬN!!!"
Điền Hủ Ninh lao ra giúp cậu đỡ lấy, nhưng Tử Du vốn thân thủ nhanh nhẹn vừa vặn tránh được mũi dao sắc nhọn lao tới, còn tặng kèm tên điên đó một cú đá tím mặt, nằm vật xuống đường kêu cha gọi mẹ.
Nhưng mũi dao bén nhọn cũng vô tình làm rách một mảng áo ở cánh tay. Điền Hủ Ninh tiến lên trước quan sát, xác định không có vết thương, khẽ thở phào. "Không sao là tốt rồi."
Tử Du nhấc nhấc miếng vải áo nơi cánh tay đã muốn rơi lả tả , thở dài phụng phịu. "Áo đồng phục... xem chừng tiêu rồi."
Điền Hủ Ninh nhìn cậu một cái, lục lọi ra một chiếc áo khoác, khoác tạm lên người cậu. "Mặc tạm cái này của tôi đi, chúng ta cứ tới trường đã, thầy cô chắc chắn sẽ hiểu thôi."
_____
Trong gian phòng học yên tĩnh. Giọng nói của cô giáo dạy toán vẫn vang đều đều, bị một tiếng "báo cáo" ngắt lời.
Tập thể 10A¹ đồng loạt hít một hơi khí lạnh, toát cả mồ hôi. "Trời ạ! Sao lại tới đúng tiết của bà cô này chứ. Lằn này, hai người gặp chuyện lớn rồi."
Hạ Linh Linh từ trường cũ đã nổi tiếng là ác ma, vừa chuyển tới đây chưa bao lâu, lần đầu tiên cô được nhận dậy lớp chuyên tự nhiên. Một lớp học toàn học bá toàn năng, gia thế không tầm thường.
Từ khi mới được nhận lớp 10A¹, cô đã "Quan mới nhận chức đốt ba ngọn lửa". Vừa bước vào lớp đã liền thị uy ráo riết, cái miệng lại độc không kém, không tiếc lời để chì chiết học trò.
Đám học trò 10A¹ cũng vì vậy mà không quá yêu thích, thậm chí sinh ra ác cảm, sợ hãi đối với Hạ Linh Linh.
Điền Hủ Ninh và Tử Du vẫn đứng ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi sự cho phép của cô trước khi bước vào lớp.
Hạ Linh Linh nhíu mày, coi như không nhìn thấy hai người họ, quay lại phía bục giảng miệng mở to dữ tợn, bắt đầu mắng nhiếc các học trò.
"Ngay cả tiết của tôi cũng có kẻ dám đi muộn. Được lắm, trên đời này tôi ghét nhất mấy loại sâu mọi này. Thành tích tốt một chút đã bắt đầu không coi chúng tôi ra gì, lớp học muốn tới thì tới muốn đi thì đi."
"Em này nữa..." Hạ Linh Linh chỉ vào Tử Du "Đã đi học muộn còn không mặc đồng phục. Đừng tưởng nhà em có chút tiền liền bắt đầu coi mình là tiểu vương tử thích gì làm nấy. Em nghĩ thực lực của em có đủ tư cách để ngôi tại đây hay không? Hay gia đình em biết căn bản em chỉ là phế vật, cố nhét em vào đây để lấy cái danh gia vọng tộc?"
Hạ Linh Linh càng mắng càng ác miệng, Điền Hủ Ninh nghe đầy lỗ tai đã bắt đầu không chịu nổi.
"Bây giờ có chút tiền cho em, vậy mai sau thì sao? Em dám cam đoan đảm bảo gia đình đủ tiền bạc cho em ăn chơi cả một đời không lo nghĩ hay không? Đừng dựa dẫm vào gia đình, đến khi không có để xài liền làm mấy chuyện thất đức." Hạ Linh Linh gằn từng tiếng một, càng nghe càng đáng giận.
Điền Hủ Ninh nâng mí mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp như phát ra từ địa ngục. "Thưa cô, là chúng em bị chặn đánh, cậu ấy bảo vệ em nên áo đồng phục đã hỏng không kịp thời gian thay đã vội chạy đến đây."
Hạ Linh Linh bị khí chất của Điền Hủ Ninh đánh bật, giọng run run vô cớ nổi nóng. "Nhìn gì mà nhìn? Tôi nói sai à? Hơn nữa còn can tội đánh nhau, tội gì có thể tha nhưng đánh nhau nhất định không thể."
"Hai em đi theo tôi." Hạ Linh Linh đi đến trước mặt hai người họ, hất cằm tỏ vẻ dăn đe.
Điền Hủ Ninh cùng Tử Du tuy rằng đã cố nhịn để không làm to chuyện nhưng Hạ Linh Linh thì hận không thể làm to chuyện hơn. Xem chừng mục đích khá rõ ràng.
Năng lực không đủ, sợ bản thân bị yếu thế trước đám học trò quá tài năng và giàu có nên lôi hắn - người có thành tích tốt nhất và Tử Du - kẻ có gia thế hiển hách bậc nhất ngôi trường này ra làm tấm bia đỡ đạn. Hòng thị uy cho tất cả những người còn lại.
Quá sức nhàm chán. Cũng quá sức đáng thương.
Hạ Linh Linh tím mặt đưa hai người họ đến trước mặt Trương lão sư. "Hai em đây là học trò lớp cô đúng không?"
Trương lão sư nhíu mày, liếc nhìn Hạ Linh Linh một cái. Từ khi cô ta chuyển tới đây, mối quan hệ giao hảo giữa hai người đã tính là không được êm đẹp. Chủ yếu bên phía Hạ Linh Linh quá sức đa đoan và ác nghiệt với học trò, Trương lão sư nhìn không được nhiều lần xen vào khuyên can nên dẫn đến nổ ra tranh cãi giữa hai người.
Đối với Trương lão sư mà nói những kẻ có tố chất đến mấy nhưng nếu không thành thật yêu quý học trò của mình thì tốt nhất đừng chọn nghề giáo, tránh làm hỏng một thế hệ.
Cô đứng dậy, ngang nhiên đối mặt cùng Hạ Linh Linh, nhìn sang hai người. "Đúng, đây đều là học trò của tôi."
Hạ Linh Linh khoanh tay lại, dựa vào mặt bàn. "Thì ra đây là cách dạy dỗ của cô à? Dạy ra một đám ngu ngốc và tự phụ, coi thường giáo viên còn rủ nhau đàn đúm đánh nhau. Quả nhiên thầy nào trò nấy."
Lần này, đến Tử Du nghe ù ù lỗ tai đã muốn bùng nổ. "Thưa Hạ lão sư, xin cô cẩn trọng lòi nói của mình. Từ nãy đến giờ chúng em chưa mở miệng đến một câu xúc phạm cô. Hơn nữa chúng em là bị chặn đánh để vòi tiền, không phải đánh lại là cách phản kháng tốt nhất hay sao?"
Hạ Linh Linh bị chặn miệng, xấu hổ liền lên giọng dạy dỗ. "Gia đình em cho ăn học đàng hoàng, để lên đây trả treo với tôi? Em nghĩ mình là ai? Đây không phải nơi cho em quyền lên tiếng. Nhìn em đi từ trước khi chuyển đến đây tôi đã nghe cái tiếng xấu của em rồi đấy. Quả nhiên được chiều chuộng đều đâm ra hư hỏng, nói nhăng nói cuội."
Tử Du nâng mí mắt lạnh thấu xương, chầm chầm liếc nhìn Hạ Linh Linh, thấp giọng cảnh cáo. "Xin cô tự trọng, Hạ lão sư."
"Em..." Hạ Linh Linh bị chọc tức đỏ gay cả mặt, suýt xỉu tại chỗ.
Trương lão sư lén quay sang phía bên kia cười một cái, sau đó hắng giọng, lấy uy nghiêm 'cảnh cáo' Điền Hủ Ninh. "Được rồi, lần sau chú ý ngôn từ. Em đưa Tử Du về lớp học đi. Tôi sẽ giải quyết chuyện này với Hạ lão sư."
Hạ Linh Linh cực kỳ không hài lòng với thái độ dơ cao đánh khẽ của Trương Hạ Hạ. Định kéo hai người họ lại tiếp tục ba mặt một lời nhưng Điền Hủ Ninh dường như đoán được ý định của cô ta, một tay nắm lấy Tử Du nhanh chóng kéo cậu trở về lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro