四十

THÍCH HẮN
_____________

Đêm hội kỷ niệm trường có hai mươi tiết mục rất đa dạng. Xét về tổng thể, đêm hội sẽ rất đặc sắc. Vả lại văn hoá của trường rất cởi mở, cũng toàn mấy người nhảy múa xinh xắn, đẹp trai lên hâm nóng khiến bầu không khí trở nên sôi động hẳn.

Có nhóm nam nữ kết hợp nhảy Bang Bang Bang cực cháy, sau đó còn có tiết mục nhảy theo cặp, cực kỳ sexy và ám muội. Khán đài hò hét không ngừng. Tiếp đó còn có những tiết mục diện cổ phục nhảy múa cực đã tai đã mắt.

Tuy các nghệ sĩ ngày hôm nay đều chỉ là học sinh cao trung, xong tiết mục đều là rèn rũa, đầu tư chỉn chu và công phu khiến người xem cực kỳ mãn nhãn.

Mười chín tiết mục trước đã kết thúc, cuối cùng cũng đến tiết mục đầu tiên của nhóm lớp.

Lâm Hiểu Huệ nhìn tờ giới thiệu, là một vở kịch ngắn đề tài cuộc sống. Cô không hứng thú dựa lưng lên đệm. Lúc này đây, người anh trai Điền Hủ Ninh nãy giờ không thèm để ý sự đời liền cất điện thoại đi. Hai tay khoanh trước ngực một cách tùy ý, bắt đầu nghiêm túc xem tiết mục.

Cô nhìn ra biểu hiện khác lạ của hắn, không nhịn được khinh bỉ. Một tên con trai nhàm chán và cổ hủ. Gái đẹp nhảy vũ điệu nóng bỏng thì không xem, người ta bưng vài cái bàn cái ghế lên diễn kịch mà lại ngồi thẳng lưng nghiêm túc.

Nhưng lúc này đây Lâm Hiểu Huệ chợt phát hiện mấy cô gái ngồi cả trái lẫn phải phía trước mình đều bắt đầu rục rịch. Là con gái, cô quá hiểu bầu không khí như này. Đây là thấy thần tượng, hoặc là đang ngắm anh đẹp trai.

Quả nhiên, cô vừa ngước đầu nhìn đã bắt gặp ngay một thiếu niên mặc âu phục đang đứng trong góc sân khấu, nhanh chóng hòa nhịp cùng đám người ở khán đài.

"Á á á á á! Anh chàng đứng góc kia, người mặc âu phục đó! Anh ấy đẹp trai quá!!!"

Lâm Hiểu Huệ đã từng gặp Tử Du một lần, nhưng hôm nay trong bộ âu phục tinh xảo xinh đẹp. Tử Du như toả sáng dưới ánh đèn, toát lên khí chất anh tuấn, khác hẳn với đàn anh láo nháo ở hẻm ngày trước, khiến Lâm Hiểu Huệ thật sự không nhận ra.

Không ngờ rằng, anh trai nam thần của cô, lại có lúc truy nam thần khác. Anh trai trên sân khấu đẹp hết sảy.

Điền Hủ Ninhkéo tay áo của mình về, mặc kệ cô, gương mặt vẫn một biểu tình lạnh nhạt, nhưng tròng mắt không giấu được nhìn chằm chằm người ta.

Vai diễn của Tử Du từ đầu đến cuối đều là im lặng, diễn một vai "câm" đúng chất. Tuy không có nhiều lời thoại xong biểu cảm của cậu rất tròn, không gây ảnh hưởng đến tiến độ vở kịch. Thêm vào đó, khuôn mặt là thứ ăn tiền, vở kịch là thứ không đủ đặc sắc để thu hút, nhưng điểm này Trương lão sư lại am hiểu tâm tình học sinh vô cùng. Hai nam thần học đường Thực Nghiệm Bắc Kinh đều trong tay cô rồi, có gì mà không công phá nổi.

Kịch sân khấu rất ngắn chỉ chưa đến mười phút, lúc hạ nàm, khuôn mặt nãy giờ đang nghiêm túc cũng có sự thay đổi. Tử Du tiến lên, cười nhẹ, tầm mắt cũng rời khỏi diễn viên chính nhìn xuống hàng ghế khán giả.

Chẳng biết thấy ai, nụ cười của cậu dần dạng rỡ hơn, còn nháy mắt trái. Cả hội trường đồng loạt hò hét điên cuồng.

Tử Du xuống sân khấu rồi Lâm Hiểu Huệ mới hoàn hồn.

"Anh!!!" Cô túm chặt tay áo Điền Hủ Ninh một lần nữa. "Anh chàng mặc âu phục đó! Hình như hồi nãy anh ấy... anh ấy nháy mắt phóng điện với em!!!"

Hắn không đáp lại, suy nghĩ có chút mơ màng. Dù có phải mình hay không Lâm Hiểu Huệ vẫn thơ thẩn cả buổi tối.

Kết thúc đêm hội, hai anh em sóng vai ra khỏi hội trường.

"Điền Hủ Ninh!" Vừa ra đến cổng Lâm Hiểu Huệ chợt dừng bước. "Em quyết định rồi!"

Điền Hủ Ninh im lặng không đáp lại.

Cô đỏ mặt, hai tay chọt chọt với nhau. "Em nghĩ, em thích người ta rồi, có khi phải xin số điện thoại mới được."

Bước chân của Điền Hủ Ninh chậm đi, chẳng hề nghĩ ngợi. "Không được."

"Tại sao chứ?" Lâm Hiểu Huệ đuổi theo. "Này! Anh quen cậu ấy à?"

Cô kéo lại áo hắn, nhất định không cho hắn cơ hội bỏ đi. "Trả lời em đi chứ. Cậu ấy có bạn gái rồi sao?"

"Không có."

"Vậy sao không được?" Cô liên tục dò hỏi.

Điền Hủ Ninh nhíu mày, bỗng nghĩ không ra lý do để từ chối.

"Anh sao vậy? Sao lại bảo vệ cậu ấy kỹ càng đến vậy chứ? Hay là..."

Điền Hủ Ninh cắt ngang lời cô. "Đừng nhiều lời như vậy."

Biết hắn khó chịu, nhưng Lâm Hiểu Huệ không buông tha. "Vậy rốt cuộc tại sao? Anh phải đưa cho em một lý do chứ?"

Bước chân Điền Hủ Ninh đột nhiên dừng lại, ho nhẹ. "Cậu ấy... nói chung không được, cô cũng không còn cơ hội. Cậu ấy có người mình thích rồi."

"Thật sao?" Lâm Hiểu Huệ sửng sốt, nhưng vẫn không bỏ cuộc. "Không sao cả, chỉ cần cậu ấy chưa có bạn gái thì em vẫn còn hy vọng."

Điền Hủ Ninh nhíu mày. "Mặt cô cũng quá dày rồi đó."

Cô nhún vai. "Vì theo đuổi tình yêu, mất chút mặt mũi là điều bình thường mà."

"Mà anh này, người cậu ấy thích cũng ở Trung học Thực Nghiệm à? Đẹp không? Tên gì? Có ảnh không?"

Thấy Điền Hủ Ninh chẳng thèm bày tỏ, cô gặng hỏi thêm. "Anh! Anh có nghe em nói không?... Anh à, Điền Hủ Ninh ca ca?"

Hắn không đáp, nhưng trong tâm tự động có câu trả lời.

"Thích tôi. Người Tử Du thích là Điền Hủ Ninh... Tốt quá, người cậu ấy thích là tôi."

Bỏ mặc những lời lải nhải của Lâm Hiểu Huệ. Điền Hủ Ninh nghĩ đi nghĩ lại thông tin này trong đầu, không nghĩ đến việc người kia thích hắn lại khiến hắn hạnh phúc cùng vui vẻ đến vậy. Không khỏi có chút thành tựu. Người thích hắn xuất sắc đến như vậy, sao có thể không tự hào kia chứ?

















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro