Chương 10: Năm mới vui vẻ
Lúc ban đầu, nếu không phải cô gái nắm lấy vạt áo của nàng, Kim Minjeong căn bản sẽ không bao giờ để cô gái lên xe.
Nếu cô gái không lên xe, thì nàng và Yu Jimin cũng sẽ không có giao thoa, tiếp theo cũng sẽ không có nhiều chuyện phát sinh.
Nắm lấy vạt áo, là mấu chốt rất quan trọng, và cô gái đã nắm bắt được cơ hội.
Cũng không biết cô gái đã suy nghĩ về nàng bao lâu, mà chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Kim Minjeong cảm thấy có một chút bực bội nhỏ, quay đầu lại, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
"Hả?" Kim Samuel vốn nghĩ rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng không ngờ chị gái mình lại bắt đầu truy vấn.
"Không chỉ có như vậy đi, em còn nói cái gì nữa?"
Kim Minjeong một bên hỏi, một bên nhìn chăm chú vào vẻ mặt của Kim Samuel, trong lòng ngập ngừng.
"Ách..." Kim Samuel nhấp nháy đôi mắt, liên tục xoa đầu, ngẩng đầu dùng khoé mắt nhìn Kim Minjeong.
Nó cho rằng chị gái và Yu Jimin chắc là có xung đột, lần này chị gái tự thân đến chất vấn mình.
Vì thế giọng nói của Kim Samuel càng thêm chột dạ.
"Cái kia... Em còn nói một số chuyện, chính là... chính là em than thở một chút, nói chị tương đối cường thế, chán ghét mất kiểm soát, thích người khác tỏ ra yếu thế, thích người biết nghe lời, yên tĩnh, vân vân... Chính là như vậy..."
Kim Samuel xoa xoa đầu, một bên nỗ lực cố gắng tìm những từ dễ nghe nhất có thể, một bên trong lòng bồn chồn.
Kim Minjeong nheo lại mắt.
Kim Samuel suýt chút nữa khóc kêu lên: "Chị, chị là tốt nhất, em thật sự không có nói cái gì nữa..."
Kim Minjeong còn chưa kịp nổi giận với em trai, có một chút mắc cười, liền nhìn đi chỗ khác, sau đó lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, cũng không có tức giận, nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng hiểu rất rõ ràng về bản thân của mình, thói quen làm việc của nàng đôi khi sẽ được đưa vào cuộc sống hàng ngày một cách vô thức, em trai nàng nói không sai, tính cách của nàng có chút cường thế, chán ghét mất kiểm soát, thích nghe lời.
Những tâm cơ của cô gái, chỉ cần còn nằm trong giới hạn cho phép, không khiến cho người ta chán ghét, thậm chí có chút mới mẻ thú vị.
Nhưng chỉ cần vượt qua giới hạn, điều đó khiến cho nàng không thoải mái.
Giống như hiện tại.
Rất lâu trước khi nàng và cô gái gặp nhau, cô gái đã đem tâm tư tính kế đến trên người nhà của nàng, thâm nhập đến quá mức.
Nàng cảm thấy có chút khó thích ứng.
.........
"Vâng vâng, nghỉ nghơi đến đây được rồi, mời tất cả phụ huynh quay trở lại chỗ ngồi của mình, đừng bàn tán nữa, các bạn học sinh cũng im lặng, chúng ta tiếp tục cuộc họp phụ huynh, bắt đầu sớm rồi nghỉ sớm, xin mọi người vui lòng hợp tác..."
Sau khi cô giáo lên giọng hô vài câu, trong phòng học dần trở nên yên tĩnh, cô giáo bước lên bục giảng, và tiếp tục PPT trước đó.
"... Đề thi lần này nhìn chung là rất tốt, nhưng có một số học sinh đứng đầu rõ ràng là phát huy không bình thường. Tôi nghĩ đó vẫn là vấn đề về thái độ. Ví dụ, một nam sinh họ Kim lần trước cho người khác chép bài tập, lần thi ngữ văn này còn lạc đề, sau khi trở về phụ huynh nhất định phải giáo dục cẩn thận... "
Kim Samuel ngồi bên cạnh cuối thấp đầu xuống phía dưới bàn.
Kim Minjeong khi nghe thấy những lời này, mới hoàn hồn trở lại, ý thức được mình vẫn đang tham gia cuộc họp phụ huynh, cho nên cố gắng hết sức để điều chỉnh trạng thái của mình, đem lực chú ý trở lại, chăm chú nghe phân tích tổng kết của cô giáo.
Về phần cô gái, cứ để đó trước đi.
Dù sao đối với mình cũng không phải là người quá quan trọng, để sau này nghĩ lại cũng không sao.
.......
Vào buổi tối ở Kim gia, sau khi ăn cơm xong, Kim Minjeong dành một chút thời gian để nói chuyện với Kim Samuel về những tình huống gần đây, giáo dục lại một phen.
Còn phải bồi Ning Yizhuo một lát..
Khoảng mười giờ, Kim Minjeong mới trở về nhà của mình.
Sau đó điều chỉnh hệ thống sưởi như quy trình, cởi áo khoác và bật TV.
TV chuyển sang một bộ phim mà lần trước chưa xem xong, các hình ảnh không ngừng chập chờn, hiệu ứng âm thanh và nhạc nền sôi động khiến căn nhà trở nên sống động.
Nhưng trong nhà vẫn là quá quạnh quẽ.
Kim Minjeong đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, thậm chí bắt đầu cân nhắc có nên chuyển về Kim gia hay không, vừa suy nghĩ, vừa tự mình bước ra ban công, cửa kính sát đất ngăn cách âm thanh ồn ào của TV ở bên trong.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào khiến nàng co rúm lại một chút.
Điện thoại trong túi quần rung lên.
Trên màn hình khóa hiển thị ---- có tin nhắn Kakao chưa đọc từ "Karina".
Cảm giác còn sót lại trong lòng vẫn rất rõ ràng, Kim Minjeong phớt lờ tin nhắn và suy nghĩ bắt đầu trôi dạt.
Cô gái rốt cuộc là người như thế nào?
Trăm phương ngàn kế cố tình tiếp cận và lấy lòng nàng, hao hết tâm tư như vậy, chỉ để ở bên cạnh một kim chủ, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt đơn thuần ngoan ngoãn tốt đẹp đó.
Kim Minjeong đã quen với việc này trên thương trường và đã nhìn thấy rất nhiều thứ, không phải là nàng không chịu được bị tính kế, chỉ là nàng không thể chịu được quyền chủ động nằm trong tay đối phương.
Nghĩ tới đó, Kim Minjeong cất điện thoại vào trong túi, lấy ra một điếu thuốc và bật lửa, châm một điếu, ánh sáng ngọn lửa phản chiếu nửa khuôn mặt.
Điện thoại lại rung lên.
Lại là một tin nhắn Kakao khác từ "Karina".
Kim Minjeong vẫn không nhìn nó.
Dù sao cô gái cũng không phải là người quá quan trọng.
Nàng đem những lời này niệm ở trong lòng.
Kim Minjeong hầu như không có nghiện thuốc lá mà chỉ thỉnh thoảng hút một điếu.
Điếu thuốc trong miệng và sau đó di chuyển ra xa, sương khói mù mịt tản ra bên ngoài.
Một điếu thuốc sắp cháy hết, nàng dập tắt điếu thuốc trong chiếc gạt tàn ở trên ban công.
Trên tay trống vắng.
Trong lòng cũng có chút trống vắng.
Lúc này điện thoại lại rung lên.
Kim Minjeong gần như vô thức lấy điện thoại ra bằng tay trái, bật điện thoại lên, rồi sau đó vô thức mà mở Kakao ra.
Sau khi Kim Minjeong có phản ứng lại, giao diện trò chuyện đã hiển thị ở trước mắt nàng.
【Karina】: Năm mới sắp đến.
【Karina】: Kim tổng chuẩn bị cho Tết Âm Lịch như thế nào?
【Karina】: [ lăn lộn.jpg]
Kim Minjeong nặng nề mà nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, ngón tay dừng ở trên ô nhập chữ một lúc lâu, rồi thu trở lại.
Trong lòng kiềm chế lại.
Không muốn trả lời.
Lại có một tin nhắn Kakao mới đến.
【Karina】: Kim tổng ngủ rồi sao?
【Karina】: Ngủ ngon sớm a......[ ủy khuất.jpg]
【Karina】: Ngủ ngon!
【Karina】: [ hình ảnh ]
Hình ảnh rất nhanh được tải xong, nhìn vào ảnh nhỏ, mơ hồ là ảnh chụp tự sướng.
Kim Minjeong liền bấm vào mà không cần suy nghĩ nhiều----
Chỉ thấy trong bức ảnh, cô gái hình như vừa mới tắm xong, ăn mặc rất mỏng manh, nụ cười trên môi rất thuần khiết đến ngọt ngào, trên cổ là một mặt dây chuyền bằng ngọc được buộc với sợi dây tơ hồng.
Ba cúc áo được cởi ra, bờ vai trắng nõn mềm mại lộ ra, bím tóc đen rũ lên trên vai, khiến cho làn da tái nhợt càng thêm chói mắt.
Kim Minjeong "Lạch cạch" một tiếng, khóa màn hình điện thoại lại, nhanh chóng thu vào trong túi, đè nén mi mắt lại.
Dường như trong lòng có một chiếc lông vũ đang chạm vào, khẽ cào vào đỉnh quả tim, có chút hơi ngứa.
Nàng lật tay châm điếu thuốc, trong làn sương khói, những hình ảnh dục niệm cùng với ham muốn trong giấc mơ, dần dần hiện lên rõ ràng, như là đàn cá mắc lưới tìm được kẽ hở của lưới đánh cá để chen chúc chạy ra ngoài.
Cho dù có làm thế nào cũng không thể áp trở về được.
8486468
.........
Giấc mơ đêm đó, không hề ngoài ý muốn, rơi vào hướng ẩm ướt kiều diễm.
Ở trong mơ, cô gái không chỉ cởi ba cúc áo, nơi trắng đến chói mắt không chỉ có mỗi bờ vai nõn nà.
So với những cảnh hỗn độn trong mơ trước đó, giấc mơ này rõ ràng hơn một chút, dục vọng mông lung liên tục kéo dài đến sáng sớm.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng thưa thớt bao trùm cả phòng ngủ, nhưng suy nghĩ nào đó cũng không thể bị ánh mặt trời xua đuổi.
Nhìn vào bức tường trắng, là có thể liên tưởng đến làn da trắng nõn nà.
Là do đã độc thân quá lâu sao?
Kim Minjeong xoa xoa trán đi ra ban công, xuyên qua tấm kính có thể nhìn thấy ông lão đang tập thể dục buổi sáng và đứa trẻ đang ngáp dài đằng xa.
Nhiệt độ hôm nay không cao, sau khi kính ban công được mở ra, liền có gió lạnh cùng hơi ẩm tiến vào trong cổ.
Cơ thể bị làm lạnh một chút
Những suy nghĩ lung tung rối loạn đó cũng dần dần tan sạch sẽ.
Sau khi bản thân đã hoàn toàn tỉnh táo, Kim Minjeong trở lại phòng ngủ, thay quần áo, rửa mặt, trang điểm xong chuẩn bị lái xe đến công ty một chuyến.
.........
Cũng đã hai ngày không đến công ty, đã tích tụ rất nhiều công việc, tuy không gấp nhưng phải làm, trong hộp thư có một bức thư chưa đọc, một chồng văn kiện cần phải ký tên, còn có vài giám sát đang muốn gặp.
Nhưng hiệu suất ngày hôm nay có chút hơi thấp.
Có một số ý nghĩ không liên quan đến công việc xuất hiện từ góc khuất, dẫn nguồn năng lượng có hạn đi đến nơi khác.
Lần thứ hai thất thần.
Kim Minjeong ấn huyệt thái dương và mở Kakao ra, có một tin nhắn chưa đọc từ "Karina" ở bên trong.
【Karina】: Chào buổi sáng! [mặt trời.jpg]
Căn bản trong vài ngày qua, cô gái và nàng vẫn luôn nói "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon" với nhau.
Nhưng lúc sáng nay và tối hôm qua, Kim Minjeong đều không có hồi âm.
Bởi vì sau khi nghe những lời của em trai, trong lòng nàng dường như có một nút thắt.
Chính nàng không quan tâm đến người ta, cũng không biết cô gái sẽ nghĩ như thế nào?
Suy nghĩ trong một lúc đã biến mất.
Kim Minjeong đặt điện thoại sang một bên, hít một hơi thật sâu, để đầu óc thả lỏng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi tập trung chú ý vào văn kiện trên bàn.
Hiệu suất cùng lực chú ý sẽ thay đổi tùy theo tình trạng thể chất và tâm lý của một người, mà Kim Minjeong từ trước đến nay luôn luôn là người rất giỏi tự điều tiết trạng thái.
Nhưng hôm nay, nàng so với ngày thường phải mất nhiều thời gian hơn mới khôi phục hiệu suất làm việc trở lại bình thường.
........
Phần còn lại của công việc diễn ra rất thuận lợi, nhưng chỉ là trong quá trình này có một chuyện.
Ở công ty có một nữ thực tập sinh mới đến, khi nói chuyện phiếm cùng với đồng nghiệp, thì biết được tính hướng của Kim Minjeong.
Cảm thấy chính mình có lẽ có cơ hội, nên tranh thủ lúc hành lang trên tầng không có ai, mang một tách cà phê Starbucks đến gõ cửa văn phòng của Kim Minjeong.
Kim Minjeong cứ nghĩ là trợ lý gõ cửa, nên cho người vào.
Kết quả là một cô gái ăn mặc mát mẻ từ bên ngoài bước vào.
Lúc đó, Kim Minjeong đang ngồi sau chiếc máy tính xách tay ở bàn làm việc, với mái tóc xoăn mềm mại buông xõa tự nhiên, trên người là một bộ âu phục nữ được thiết kế riêng, đơn giản nhưng ưu nhã.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn thực tập sinh một cái: "Ai cho cô vào đây?"
"Là... là trợ lý Park bảo em vào. Đây là cà phê mà trợ lý Park nhờ em mua cho sếp!" Khuôn mặt của thực tập sinh đã đỏ bừng, nói dối trăm ngàn chỗ hở.
Kim Minjeong không có kiên nhẫn: "Đi ra ngoài."
"Vậy em đem cà phê để lên bàn của sếp."
Thực tập sinh cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, vừa nói chuyện vừa cắm đầu đi về phía trước, mặc kệ Kim Minjeong có phản ứng gì, liền đem cà phê đặt lên trên bàn làm việc.
Bởi vì tay không vững nên có vài giọt cà phê rơi lên giấy văn kiện mà Kim Minjeong đang đọc.
Khuôn mặt của Kim Minjeong không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào những giọt cà phê màu nâu trên giấy.
"Kim tổng, cái kia, có một bức thư để ở bên ngoài ống hút. Nếu sếp có thời gian, có thể xem qua một chút, xem một chút thôi cũng được... Em đi trước..." Thực tập sinh đỏ mặt nói.
"Cô tên gì?"
Kim Minjeong đột nhiên đặt câu hỏi.
Thực tập sinh mặt càng đỏ hơn: "Em tên Jo Yuri, là thực tập sinh mới đến của bộ phận tiêu thụ, Kim tổng..."
"Được rồi, đi ra ngoài đi." Kim Minjeong mỉm cười nhẹ đối với thực tập sinh.
Thực tập sinh bị nụ cười này làm cho đầu óc choáng váng, mà đi ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Kim Minjeong thu cười, chậm rãi thong thả đặt bút trên tay xuống.
Sau đó gọi cho người của bộ phận nhân sự.
"Jo Yuri của bộ phận tiêu thụ, bắt đầu từ ngày mai không cần đến đi làm.
Hơn nữa, ai đã đưa người này đến, tôi cần một lời giải thích."
Sau đó nàng lại gọi điện thoại, yêu cầu trợ lý in ra một bản kế hoạch khác và đem lên đây.
Thuận tay ném văn kiện dính cà phê vào máy nghiền giấy.
Về phần ly cà phê đặt ở góc bàn, dù sao nằm ở góc khuất, cũng không đáng ngại, Kim Minjeong chưa từng nghĩ đến việc sẽ cầm lấy nó.
......
Sau đó thời tiết lại bắt đầu ảm đạm, có những hạt mưa nhỏ, độ ẩm không khí sền sệt, làm cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.
Bữa trưa ăn qua loa, buổi chiều thẳng đến 6 giờ tối, công việc vẫn chưa kết thúc.
Kim Minjeong vừa mới ký vào một phần văn kiện, có chút mệt mỏi, liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này di động vang lên.
Màn hình hiện lên "Bé Ngốc".
"Alo, tôi đang làm việc."
Sau khi Kim Minjeong tiếp điện thoại liền nói như thế..
Bên kia có lời thì thầm gì đó.
Nhưng trong lòng Kim Minjeong có vài phần xen lẫn mệt mỏi, còn có những ý niệm trong giấc mơ kia, khiến nàng theo bản năng mà trốn tránh, Kim Minjeong không cẩn thận nghe, nên liền cúp điện thoại.
Khoảng nửa giờ sau, điện thoại lại vang lên, người gọi vẫn là "Bé Ngốc".
Kim Minjeong không tiếp.
Mãi cho đến khi tự động cúp máy, tiếng chuông điện thoại ngừng lại, văn phòng yên tĩnh trở lại.
Ba phút sau, điện thoại rung lên.
Điện thoại di động rung kéo dài từ mặt bàn đến đầu ngón tay, rồi hướng đến chỗ sâu hơn.
Kim Minjeong nhàn nhạt nghĩ rằng, tin nhắn Kakao hoặc SMS vào lúc này, chỉ có thể là về công việc.
Khi lý do cũng đã đầy đủ, Kim Minjeong do dự trong một chút, rồi mở máy ra.
Không phải là tin nhắn SMS, mà là tin nhắn Kakao đến từ "Karina".
Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra, nếu đã mở điện thoại lên, cũng liền thuận tay mở Kakao.
【Karina】: Kim tổng, đã làm việc xong chưa?
【Karina】: Đã ăn cơm chưa?
【Karina】: Em mang cơm đến cho chị, được không? [ mắt lấp lánh.jpg]
【Karina】: Hiện tại, em đang ở dưới lầu của công ty, không vào được... T_T
【Karina】: T_T
Kim Minjeong đang nhíu mày cũng buông lỏng ra, trong lòng cũng mềm đi một chút.
Quả nhiên bụng đang rất đói.
Lại nhìn đến biểu cảm cuối cùng kia, Kim Minjeong trong vô thức tưởng tượng ra bộ dáng uỷ khuất khóc sướt mướt của cô gái, nàng nhịn không được, khoé miệng hơi cong lên một chút.
Cùng một cách cố tình tiếp cận, cùng một tâm cơ tính toán cẩn thận, Kim Minjeong cũng không thể giải thích được, vì sao thực tập sinh kia lại khiến nàng phản cảm như vậy.
Có vẻ như cô gái đã dùng đúng cách, đi đúng đường.
Kim Minjeong chống trán, suy tư một lúc, rồi gọi điện thoại cho thư ký.
"Đem cơm mang vào là được, bảo cô gái kia về đi."
Bên ngoài trời đang mưa.
Mưa lớn rơi trên cửa sổ kiểu Pháp, bầu trời bên ngoài thật sự rất tối.
Kim Minjeong dừng lại một chút, nhìn hạt mưa rơi bên ngoài cửa sổ:
"Quên đi, để cho cô gái vào đi."
Trên bàn cũng không có tài liệu quan trọng, thiết bị theo dõi và máy gây nhiễu trong công ty rất đầy đủ, cũng không đến mức trang bị máy nghe trộm, mang cô gái vào văn phòng làm việc, cũng không phải là quá mạo hiểm.
Kim Minjeong một bên tự hỏi, một bên cúp điện thoại, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu chờ đợi.
Trong lòng có một tia chờ mong mờ mịt không thể giải thích được.
Có ba tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào."
Cửa mở.
Thư ký dẫn cô gái vào văn phòng, rồi sau đó thư ký ý thức được mà rời đi.
"Kim tổng."
Cô gái đứng ở cửa, dùng hai tay vặn vặn hộp giữ nhiệt bằng kim loại kia, cúi thấp đầu, tóc và quần áo có chút ướt, hạt mưa trên má lăn vào cổ áo, lại không dùng ô che mưa nữa phải không?
Làn da trắng nõn trên cổ, làm liên tưởng đến giấc mơ đêm qua.
Kim Minjeong híp mắt, trấn định tinh thần, đứng dậy khỏi bàn làm việc, nâng cằm ra hiệu với cô gái.
"Ngồi đi."
Cô gái ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên, dùng hai tay cầm hộp giữ nhiệt đến trước mặt Kim Minjeong, đôi mắt đen bóng bẩy, giống như một đứa trẻ đang chờ mong được khen ngợi.
Kim Minjeong ở trong lòng cười một tiếng, tia ngăn cách cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Nàng bảo cô gái đặt hộp giữ nhiệt xuống chiếc bàn thấp bên cạnh, nàng thu dọn giấy tờ trên bàn làm việc một chút,
"Cái ly kia, là ly cà phê sao?" Cô gái đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của Kim Minjeong.
Kim Minjeong dừng tay lại, nhìn vào ly cà phê kia, nhíu mày nói:
"Ừm, là do một thực tập sinh đưa, vẫn chưa uống."
"Em có thể uống không?"
"Đã lạnh rồi, nếu muốn uống thì cứ lấy đi."
Cô gái thật sự đứng lên, đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy ly cà phê.
Trên ống hút cà phê có một tờ giấy màu hồng được cuộn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro