Chương 13: Đừng sợ

Không lẽ nào thật sự gọi đến.

Kim Minjeong cúi đầu nhìn xuống "Bé Ngốc" đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng thoáng qua một tia ngạc nhiên khó có thể phát hiện.

"Alo." Kim Minjeong trả lời điện thoại.

"Kim tổng."

Giọng nói của cô gái đã khôi phục trở lại bình thường, hoàn toàn không còn cảm giác yếu ớt như ngày hôm qua.

Thoạt nhìn thật sự rất tốt.

Giọng điệu của Kim Minjeong vẫn lãnh đạm: "Gọi điện thoại đến làm gì?"

"Báo bình an, sợ Kim tổng lo lắng"

Một nụ cười nhợt nhạt được ngâm trong giọng nói: "Kim tổng có lo lắng cho em không?"

Kim Minjeong cau mày lại, trả lời: "Không có."

"Ồ."

Cô gái có vẻ rất sa sút.

"Ngày hôm qua em đi đâu vậy?" Kim Minjeong làm lơ tâm trạng đang suy sút của cô gái, thay đổi tư thế, rồi sau đó hỏi một câu.

"Ban đầu vốn dĩ em ra ngoài mua đường đỏ, nhưng sau đó gặp được bạn cùng lớp trên đường, được bạn học mời đến nhà chơi."

Câu trả lời này khó có thể xác định được vấn đề, điều này có giải thích hoàn hảo cho việc tại sao cô gái bị đau bụng kinh mà vẫn đi ra ngoài.

Cho nên, quả nhiên là ngày hôm qua có người khác chăm sóc.

Không biết là bạn học nào?

Mối quan hệ như thế nào? Ở lại đó bao lâu?

Nhưng nếu hỏi cho rõ thì đã vượt quá giới hạn.

Kim Minjeong luôn cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng.

Sau một lúc nàng nhíu mày lại, không suy nghĩ nữa, tuỳ ý đáp lại bằng một tiếng "ừm"

.

Sau khi tiếng "Ừm"rơi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái phát ra từ ống nghe:

"Bây giờ em đang ở nhà."

"Vậy thì sao?"

"Vậy thì, nếu như Kim tổng nguyện ý muốn, thì có thể đi qua đây."

Giọng của cô gái không lớn, giống như là lột da quả vải, nhè nhẹ tiến vào lỗ tai nghe rất êm tai.

"Hiện tại tôi không rảnh."

Kim Minjeong nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kìm nén một tia dao động vừa mới trỗi dậy, lãnh đạm mà trả lời.

Đương nhiên là hiện tại không rảnh, nàng còn phải bồi mẹ và em trai, đợi lát nữa nó không chừng có thể sẽ có người thân, bạn bè đến thăm, những lời này hoàn toàn là đúng.

"Trong mấy ngày nữa em vẫn luôn ở nhà."

Giọng nói của cô gái như ngâm trong nước đường, tiếp tục lả lướt đến bên tai Kim Minjeong.

Kim Minjeong bất giác cong khoé miệng, một chút khó chịu trong lòng cũng đều tan thành mây khói.

Rồi sau đó, Kim Minjeong không nóng không lạnh mà trả lời: "Để nói sau đi."


.....


"Winter! Ăn cơm!"

Ở dưới lầu Ning Yizhuo lại thúc giục thêm lần nữa.

Kim Minjeong cúp điện thoại, xoay người đi xuống lầu, nhẹ nhàng bước lên cầu thang xoắn ốc được làm bằng gỗ đỏ.

Đương nhiên là tâm tình của nàng đang rất tốt.

Ning Yizhuo cũng nhận thấy tâm tình của Kim Minjeong đang rất tốt nên bắt đầu dò hỏi:

"Sắc mặt tốt như vậy, có tin tức gì tốt sao?"

Kim Minjeong mỉm cười một chút, bất động thanh sắc mà đáp:

"Hai ngày nay không có làm việc, được thả lỏng, tâm tình tự nhiên cũng sẽ tốt lên."

Ning Yizhuo không tin, hỏi: "Đừng gạt mẹ, nói thật đi, có phải là Giselle không?"

Kim Minjeong nhướng mày: "Giselle?"

Chuyện này liên quan gì đến Giselle?

"Hôm nay mẹ lại nói chuyện điện thoại cùng với nhà bác, nói rằng Giselle khi trở về nước liền muốn gặp con, muốn mời con ăn cơm. Thật ra ngày hôm qua con đi ra ngoài chính là đi tìm con bé phải không? Chuyện này cũng không là chuyện mất mặt gì, cứ nói thẳng ra đi, không sao đâu."

Ning Yizhuo một bên gắp đồ ăn, một bên cố gắng dụ dỗ Kim Minjeong nói ra.

Kim Minjeong giật giật khóe miệng: "Mẹ, mẹ đừng đoán mò, Giselle chưa từng liên lạc với con."

Ning Yizhuo hiển nhiên vẫn là không tin.

Kim Minjeong cũng không hề giải thích, sử dụng những kỹ năng chiếu lệ trong thương trường, nhanh chóng di dời chủ đề


....

Buổi chiều, Giselle gọi điện thoại cho Kim Minjeong.

Sau mấy năm không liên lạc, đối phương đã sớm thay đổi số, Kim Minjeong sau khi trả lời điện thoại mới biết người bên kia là Giselle.

Đối với người bạn gái cũ này, Kim Minjeong không có cảm giác gì, cũng không có một chút xấu hổ nào.

Khi trả lời điện thoại, Kim Minjeong gần như không có gánh nặng tâm lý.

Sau khi trả lời điện thoại, nàng phát hiện Giselle cũng không có gánh nặng tâm lý.

Giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc.

Chỉ là dù sao họ cũng đã rất lâu không gặp, mối quan hệ đã trở nên lạ lẫm, cả hai người nói chuyện theo phương thức không giống bạn gái cũ, mà giống như những người quen mà ít gặp mặt.

Các chủ đề chẳng qua chỉ là "Đã lâu không gặp", "Dạo này thế nào", "Có thích ứng hay không", "Lệch múi giờ như thế nào..."

Một vòng hàn huyên nối tiếp một vòng vô nghĩa, sau mười phút, hai người thật sự cái gì cũng chưa nói.

Mười phút sau, cuối cùng Giselle cũng đã nói một câu có đầy đủ thông tin.

"Mẹ của mình nói mình trong suốt thời gian đi du học, chỉ biết ngây ngốc ở trong tháp ngà voi, không tiếp xúc nhiều với xã hội, hiện tại mình chưa quen thuộc với hoàn cảnh trong nước, bảo mình đi theo cậu học hỏi. Cho nên mình mạo muội liên lạc với cậu. Khi nào cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"

Chẳng trách hai ngày nay nhà bác luôn gọi điện thoại cho Ning Yizhuo.

Nhà bác và Kim gia luôn luôn có mối quan hệ tốt đẹp, Kim Minjeong cũng sẵn lòng giúp đỡ.

Nghĩ đến đó, Kim Minjeong liếc nhìn tờ lịch bên bệ cửa sổ, tính toán thời gian một chút, rồi nói:

"Trưa mai thì thế nào?"

"Được, liền tính như vậy đi, mình cảm ơn trước nha." Giselle mỉm cười nói.

Hai người nói nhiều lời lịch sự cùng lễ tiết, và cuối cùng cúp máy.

.......


Sau khi cúp điện thoại, Kim Minjeong nhìn ngày trên lịch, trầm ngâm trong một lúc.

Thật ra, chiều nay và tối nay đều có rảnh.

Nhưng nàng không hẹn với Giselle vào hôm nay.

Bởi vì trong tiềm thức, nàng cảm thấy rằng buổi chiều hôm nay hẳn là sẽ có sắp xếp.

—— Nếu như Kim tổng nguyện ý muốn, thì có thể đi qua đây.

Giọng nói ngọt ngào của cô gái vọng ra từ sâu bên trong lỗ tai, như thể quên lau miệng sau khi ăn vải, vị ngọt còn sót lại dẫn người ta đến vực sâu vô định.

Loại cảm giác này thật không thích hợp, như thể có thứ gì đó khó kiểm soát, không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay và phát triển theo một hướng bất thường, khả năng tự kiểm soát xuất sắc của nàng không có tác dụng gì trong trường hợp này.

Kim Minjeong cảm thấy rằng mình nên suy nghĩ cẩn thận lại.

Một sinh viên nghèo đến vì tiền, rốt cuộc có nơi nào đáng giá để nàng tốn nhiều tâm sức như vậy?

Nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ suy tư trong một lúc.

Khuôn mặt ngoan ngoãn và đôi mắt ngấn nước của cô gái ngày càng rõ ràng, cuối cùng trở thành một bức chân dung, rất lưu luyến không thể vứt đi được.

Cuối cùng, lần suy nghĩ này kết thúc với một giỏ đầy tâm phiền ý loạn.

Kim Minjeong đứng dậy khỏi ghế trước khi nàng hiểu chính mình đang suy nghĩ cái gì, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.


....


Trong dịp Tết Nguyên Đán, đường phố rất trống vắng, hầu như không có kẹt xe, Kim Minjeong rất thuận lợi mà lái xe vào con đường nhỏ kia, ngừng ở dưới nhà của cô gái.

Con đường nhỏ vẫn là trống trơn, nhưng dù sao cũng là ban ngày, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, không có bóng đêm ảm đạm kinh dị.

Kim Minjeong bước vào hành lang, có một luồng hơi lạnh ập vào mặt, dưới ánh mặt trời, hành lang đầy những mảnh vụn chất thành đống, trên bức tường cũ nát dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ về việc cạy ổ khoá.

Môi trường tồi tệ như vậy, cũng không biết cô gái sống ở đây như thế nào.

Chờ khi tết Nguyên Đán kết thúc, phải tìm cho cô gái một chỗ ở mới.

Kim Minjeong thầm nghĩ về điều đó, dưới chân đã leo lên trên cầu thang.

Đã đến tầng 3.

Trước mặt là một cánh cửa làm bằng gỗ, có vẻ như đã mục nát, như thể chỉ cần một cú đẩy nhẹ là nó sẽ ngã xuống.

Kim Minjeong siết chặt lòng bàn tay, nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa ba lần.

"Chờ một chút."Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên từ bên trong cửa.

Kim Minjeong đứng chờ ở cửa, trong lòng có chút căng thẳng rất vi diệu.

"Kẽo kẹt"

Cánh cửa gỗ cũ kỹ dán đầy quảng cáo nhỏ lắc lư vài cái, lộ ra một khe hở nhỏ, khe hở kia lại được mở rộng thêm một chút, cuối cùng lộ ra không gian bên trong cánh cửa.

Căn phòng rất tối và chật hẹp, bức rèm che kín mít, đồ đạc vương vãi trong phòng khách âm u, da ghế sô pha đều đã bị hỏng, bên trong mơ hồ lộ ra bông gòn màu trắng.

Bức tường bị bong tróc rất nhiều, hoàn cảnh tương đối kém.

Cô gái đứng ở cửa, với đôi mắt to đen nhánh rất xinh đẹp, làn da trắng đến nhợt nhạt, dưới chân mang một đôi dép màu hồng.

Cùng với hoàn cảnh u ám và đổ nát ở bên trong, có chút không thích hợp.

"Kim tổng, chị đến rồi."

Đôi mắt tròn vo của cô gái, khi nhìn thấy Kim Minjeong, con ngươi sáng rực lên.

Kim Minjeong hơi tránh đi đôi mắt đầy năng lượng của cô gái.

Sau đó, nàng kìm nén tâm trạng đang rối bời bằng giọng điệu tự nhiên, mà nói:

"Ừm, sao bên trong tối thế?"

"Đang xem phim." Cô gái trả lời.

Nói xong, Yu Jimin xoay người đi dép lê, đi đến cửa sổ phòng khách, mở rèm cửa ra.

Ánh nắng thưa thớt lọt vào, phòng khách lập tức sáng sủa lên rất nhiều,một chút cảm giác không thoải mái cũng tan biến.

Trong căn phòng tuy cũ nát, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.

Kim Minjeong gần như chưa bao giờ đến một nơi khiêm tốn như thế này để làm khách, theo thói quen muốn đổi giày, nhưng không tìm được dép lê dùng một lần hoặc là bao giày.

"Trực tiếp đi vào là được rồi." Cô gái nói.

Kim Minjeong liền đi đôi giày da bước vào, nhìn xung quanh đánh giá căn nhà, ngoại trừ việc có chút hư hại, thì căn nhà không có gì đặc biệt.

"Kim tổng có thể ngồi ở đó." Cô gái chỉ chỉ vào ghế sô pha.

Ghế sô pha rất cũ.

Mặc dù ngày thường Kim Minjeong không theo đuổi quá mức xa xỉ, nhưng ít nhất ra cũng không bạc đãi với bản thân.

Ghế sô pha trông cũ kỹ đến mức không giống để người ngồi.

Nàng có chút không được tự nhiên, banh mặt ngồi lên, nhưng xuất phát từ gia giáo cùng với tu dưỡng, cho nên không làm lộ ra biểu cảm rõ ràng.

Kim Minjeong cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.

Ăn tết nên ở nhà cùng người thân của mình, tại sao lại rảnh rỗi chạy đến đây?

Cô gái rót cho nàng một ly nước, Kim Minjeong cầm trong tay, nhưng không uống.

"Tại sao lại sống ở chỗ như thế này?"Kim Minjeong hỏi.

Cô gái cúi đầu đáp: "Gần trường học, chỉ có ở đây mới có giá thuê rẻ nhất."

Lý do nằm trong dự kiến.

Kim Minjeong lên tiếng nói: "Muốn đổi chỗ ở khác không?"

Yu Jimin đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Kim Minjeong, chớp mắt hai cái.

Rồi sau đó, từ trong miệng dứt khoát thốt ra hai chữ ----

"Muốn a."

Kim Minjeong cười một chút, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười.

Nàng đối với câu trả lời này, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào, nói:

"Hôm nào tôi sẽ bảo trợ lý thu xếp cho em một nơi ở, hiện tại em có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi."

Yu Jimin thì thào hỏi một câu: "Yêu cầu gì cũng đều có thể chứ?"

Vài phần bực bội từ trong lòng nổi lên.

Bất quá đó chỉ là một bằng chứng mới, chứng minh rằng mục đích của cô gái đến là vì tiền.

Cũng không có gì mới mẻ, tại sao lại bực bội?

Kim Minjeong lãnh đạm mà đồng ý, nói: "Có thể."

Cô gái cong đôi mắt, lúm đồng tiền bên má trái hiện ra, làn da trắng nõn đến loá mắt, nụ cười vô cùng thuần khiết ngọt ngào.

Kim Minjeong nhìn nụ cười này, không khỏi nhíu mày lần nữa, bực bội trong lòng gia tăng lên vài phần.

Cô gái bắt đầu yêu cầu, giọng nói rõ ràng, ngữ điệu chậm rãi.

"Em muốn một căn đơn tầng, cũng không quá lớn, có khóa vân tay thông minh, có cửa sổ sát đất, gần bên sông..."

"Trên vách tường có những lời bài hát, có cây bạch đàn khô trong bình hoa trên bàn trà.

Đứng trên tủ đầu giường trong phòng khách, có thể chạm đến cửa thông gió của máy sưởi... "

Thời điểm lúc ban đầu lắng nghe, Kim Minjeong có chút thất thần, yêu cầu của cô gái càng nói càng dài, Kim Minjeong càng ngày càng không kiên nhẫn.

Cho đến khi nghe thấy câu nói "Đứng trên tủ đầu giường của phòng khách, có thể chạm đến cửa thông gió của máy sưởi", Kim Minjeong mới ý thức được điều gì đó, một loại suy đoán nào đó sôi trào trong đầu, trong lòng hơi dấy lên.

Trong giây tiếp theo, cô gái đem phần còn lại nói ra.

"Kim tổng, em muốn dọn đến nhà chị, được không?"

Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng, tựa như lông vũ xẹt qua, vì sợ kinh động đến chuyện gì đó.

Kim Minjeong ngây người ra một chút, những cảm giác bực bội kia như bị ném vào bọt biển, mềm mại đến mức không thấy bóng dáng.

Tim đập lỡ một nhịp.

"Tôi đã quen sống một mình." Giọng điệu của Kim Minjeong vẫn lãnh đạm.

Khóe miệng lại nhịn không được, thoáng kéo lên một chút.

Kim Minjeong cũng không biết trong lời nói của cô gái có bao nhiêu thành thật, lại ẩn chứa bao nhiêu tính kế và hư tình giả ý.

Có một chút tâm cơ không được che giấu vẫn còn nằm ở đó, không chịu trỗi dậy khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

"Ồ..."

Cô gái gục đầu xuống, gương mặt rơi vào bóng đen, nhỏ giọng thốt ra một tiếng.

Thoạt nhìn rất sa sút.

Kim Minjeong nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô gái, có một tia mềm lòng, nhưng rất nhanh chóng kiềm chế lại.

"Đổi yêu cầu khác đi." Kim Minjeong nói.

Cô gái gục xuống lắc đầu, bím tóc đen nhánh đung đưa qua lại trước vai, đuôi tóc như đang muốn cào nát trái tim của Kim Minjeong.

"Quên đi, em không muốn sống ở nơi khác." Cô gái nhỏ giọng nói.

Ý tưởng hoang đường sắp được nhảy ra, Kim Minjeong gần như có xúc động muốn đáp ứng cô gái, nhưng cuối cùng nàng đã đè ép trở về.

Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra: "Vậy em còn mong muốn gì khác không?"

"Có a."

"Cái gì?"

Lại rơi vào im lặng.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, sự yên tĩnh quỷ dị này kéo dài trong một lúc lâu.

"Vẫn chưa nghĩ ra sao?" Kim Minjeong hỏi.

"Vâng, em muốn nhiều lắm, nhưng rất khó chọn." Cô gái cắn môi.

Kim Minjeong đáp lại, kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng vẽ ra một đường, chỉ cần không quá mức khác người, cho dù miệng sư tử có mở rộng ra cũng không thành vấn đề.

Lại 5 giây nữa trôi qua.

Cô gái dường như đã lựa chọn xong, ngước mắt lên, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào mắt Kim Minjeong.

"Đã chọn xong?"

"Vâng, vừa rồi em vẫn chưa xem phim xong, Kim tổng có thể xem cùng em không?"

Kim Minjeong lại ngẩn người ra một chút.

Miệng sư tử này mở ra cũng quá nhỏ, đến mức một sợi tóc cũng không thể nhét vào.

Cũng không biết cô gái đang tính toán cái gì nữa.

"Được." Kim Minjeong không còn lý do từ chối, chấp nhận đáp ứng.

Vì vậy, cô gái đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, một lần nữa đóng rèm cửa lại, căn phòng trở nên u ám ngay lập tức.

Kim Minjeong cảm nhận được có một linh cảm xấu, sắp được bắt đầu.

Sau đó, cô gái ôm chiếc máy tính xách tay đến gần, chiếc máy tính xách tay trông rất cũ và rẻ tiền, với những hình dán rõ ràng ở bên trên, không giống với phong cách của cô gái, rõ ràng là hàng second-hand.

Máy tính xách tay được đặt trên bàn trà, video trên màn hình tạm dừng ở một bức ảnh có tông màu tối, có một mảnh màu đen tuyền ở giữa màn hình.

Ghế sofa hơi lún xuống, cô gái ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nhấn xuống phím cách.

Video bắt đầu phát, màn ảnh kéo ra xa, thứ màu đen ở giữa màn hình hiện ra toàn cảnh — đó là mái tóc đen của một ma nữ.

Quả nhiên...

Tia linh cảm xấu được đến xác minh.

Cô gái thích xem phim ma đến như vậy sao? Lại tưởng tượng đến rạp chiếu phim lần trước?

Nhớ lại dáng vẻ của cô gái chủ động tiếp cận, kỳ thật cũng không tệ lắm.

Kim Minjeong híp mắt thầm nghĩ.

Đây là một bộ phim kinh dị kinh điển với chất lượng hình ảnh rõ nét, diễn xuất hoàn hảo, nhạc phim, cốt truyện và cách dựng phim đều không thể bắt bẻ, ngay cả khi bắt đầu xem lúc giữa chừng, cũng có thể rất nhanh chóng bị thu hút.

Trong căn phòng tối đến đáng sợ.

Hình ảnh trên màn hình cũng tối đến đáng sợ.

Trên nghĩa trang hoang vắng không một bóng người, tiền giấy và tro tàn bay tán loạn theo gió, làn váy tái nhợt lướt qua bia mộ lạnh lẽo, tiếng hát lạnh lẽo đến thê thảm truyền đến.

Giọng hát kia cao vút không giống tiếng người, gió thổi bay mái tóc đen dày, lộ ra một khuôn mặt.

Một khuôn mặt không có tròng mắt đen.

Màn ảnh vẫn còn đang phóng to, đôi mắt đó chỉ có tròng trắng, những giọt máu đỏ lăn ra từ tròng trắng của mắt, khóe miệng rách ra, kéo dài đến tận mang tai.

Kim Minjeong rất nhanh chóng quên mất những chuyện khác, tim giống như đang bị siết chặt, hơi lạnh từ lòng bàn chân bò lên, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Đừng sợ..." Một giọng nói nhỏ truyền vào lỗ tai.

Kim Minjeong cứng ngắc quay đầu lại, thấy cô gái ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nàng, không ngờ cũng không động tay động chân, chỉ là nhẹ giọng bảo nàng đừng sợ.

"Con ma trong phim sẽ không bao giờ làm thương tổn được chị."

"Nếu con ma này không làm thương tổn chị, thì cũng không cần sợ hãi."

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái truyền đến bên tai, mang theo một tia hơi thở lạnh lẽo, tiến vào đáy lòng nàng.

Kim Minjeong hít sâu một hơi.

Có một chút mất mặt.

Nhưng thật sự không còn sợ hãi nữa.

....

......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro