Chương 17: Giúp đỡ

Bên này, Kim Minjeong đã trở về nhà của mình.

Sau khi về đến nhà, nàng cảm thấy rất mệt, nên liền cởi áo khoác nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cho dù là mệt, nhưng vẫn không ngủ được, đầu óc cứ như sợi tơ treo lủng lẳng, gắt gao nắm chặt khiến nàng không sao ngủ được.

Trong lòng vẫn đang nghĩ về những chuyện lung tung hỗn độn đó, nàng cảm thấy rằng mình nên đưa ra một quyết định.

Điện thoại lại rung lên.

Từ giữa trưa nói lời tạm biệt với cô gái, điện thoại cứ thỉnh thoảng lại rung lên.

Nàng biết đó là tin của cô gái, nhưng nàng không muốn đọc nó.

Không muốn nhìn.

Kim Minjeong bị điện thoại di động làm cho phiền, dứt khoát mở Kakao ra, không có đọc tin nhắn, mà là bấm vào "Danh bạ".

Ngón tay vừa trượt đến hàng chữ cái "n", chạm vào "Karina", sau đó chạm vào xóa liên hệ với người này.

【 Xóa liên hệ với "Karina", đồng thời lịch sử trò chuyện với người này sẽ bị xóa cùng một lúc.】

Có hai nút bên dưới - "Xóa" màu đỏ và "Hủy" màu đen.

Ngón tay của Kim Minjeong dừng lại phía trên chữ "Xóa".

Dừng tại nơi đó.

Chỉ là không thể nhấn nó xuống.

Gống như là khi nhấn cái nút kia, có một cái gì đó sẽ bị mất.

Nàng cắn răng, cuối cùng đưa ngón tay sang một bên và nhấp vào "Hủy".

Quên đi.

Trước tiên chỉ cần đem cô gái đưa vào danh sách đen, thì hiệu quả cũng là như nhau.

Lần này, động tác của nàng rất nhanh, cô gái đã nằm trong danh sách đen trước khi não bộ kịp phản ứng.

Bây giờ, điện thoại sẽ không còn rung nữa.

Kim Minjeong cảm thấy thế giới đều thanh tĩnh, nàng đem điện thoại đi chỗ khác, lần nữa nằm trở lại trên giường, bắt đầu thoải mái ngủ.

Hai phút sau, Kim Minjeong trở mình.

Ba phút sau, Kim Minjeong lại trở mình.

Sau ba phút năm giây, Kim Minjeong lại lần nữa trở mình.

Sau đó, Kim Minjeong ngồi dậy.

Kim Minjeong một lần nữa mở điện thoại lên, mở Kakao và đưa cô gái ra khỏi danh sách đen.

Làm xong chuyện này, trong lòng dường như mất đi một tảng đá.

Nàng đặt điện thoại xuống và nằm nghỉ ngơi, trong lòng đã ổn định hơn rất nhiều.

......


Lần này trực tiếp chìm vào giấc mộng đẹp.

Nàng lại nằm mơ.

Trong mơ lại là vòng đu quay kia, những cảnh tượng khác đều mờ ảo, bên tai dường như có tiếng nói ngọt ngào, lời thổ lộ của cô gái rất êm tai.

Trong lòng như đang phát hoả, Kim Minjeong chịu mê hoặc, nghiêng người đến trước mặt cô gái, hôn lên hai cánh môi hồng hồng.

Đôi môi của cô gái mềm mại, ngọt ngào và ngon miệng.

Kim Minjeong chủ động đưa đầu lưỡi vào dò xét, sau đó tất cả cảnh tượng đại khái giống như hôm nay vừa trải qua.

Chỉ có trong mơ, Kim Minjeong mới nắm giữ quyền chủ động.

Cô gái bị xấu hổ đến mức trong mắt đều là hơi nước, hai má ửng đỏ, thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên.

Như vậy mới đúng.

Như vậy thoải mái hơn rất nhiều.

Kim Minjeong thầm nghĩ ở trong mơ.


........


Buổi sáng khi Kim Minjeong tỉnh dậy, thời gian chưa đến sáu giờ.

Tối hôm qua ngủ quá sớm, thời gian ngủ quá dài khiến đầu óc nàng hơi choáng váng.

Kim Minjeong ngẩng đầu lên, đi dọc theo con đường quen thuộc đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, đứng trước cửa sổ một lúc mới nhớ lại giấc mơ ngày hôm qua.

Cảm thấy mặt có chút hơi nóng, nhưng cũng lại có chút nực cười.

Tại sao lại có giấc mơ không đứng đắn như vậy?

Nhưng đôi mắt đầy hơi nước và đôi má đỏ ửng của cô gái lúc nào cũng đung đưa trước mặt, vô cùng ngon miệng và hấp dẫn.

Chỉ tiếc là trong thực tế chưa nhìn thấy qua...

Kim Minjeong bị loại suy nghĩ nguy hiểm này làm cho sửng sốt một chút, vừa xoa xoa thái huyệt dương vừa hít một hơi thật sâu, đem tất cả hình ảnh trong mơ đè ép uống, chậm rãi đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh ập lên mặt.

Không thể tiếp tục như thế này.

Ngày thường khi nàng đối mặt với cấp dưới và đối tác, nàng chán ghét nhất là những người do dự thiếu quyết đoán, nhưng bây giờ chính nàng đang ở cái dạng gì đây?

Nhân lúc còn sớm đưa ra quyết định cuối cùng, cùng lắm thì rộng rãi hơn một chút, đưa nhiều tiền hơn một chút.

Nhân lúc còn sớm nên kết thúc.

Sau khi Kim Minjeong lặp lại những lời này trong lòng hai lần, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc đi đến công ty.

Vì để thứ bảy rảnh rỗi, hiện tại còn rất nhiều việc ở công ty.

Ngồi vào trong xe, Kim Minjeong nghĩ đến chuyện của ngày hôm nay, không ngờ trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt của cô gái.

Giống như chỉ cần từ chối, gương mặt này liền sẽ biến mất khỏi cuộc đời của nàng, sau đó sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.

Ngay khi khả năng này xuất hiện trong đầu, trong lòng đột nhiên nhói đau một chút.

Kim Minjeong vô lực mà nắm chặt tay lái.

Vấn đề của cô gái...

Quên đi, quên đi.

......


Sau khi đến công ty, việc đầu tiên Kim Minjeong làm là tìm trợ lý.

"Hôm nay nếu có ai không liên quan đến công việc đến gặp tôi, cứ từ chối đừng cho vào."

Trợ lý ở trong góc tối định nghĩa lại một chút "những người không liên quan đến công việc", sau đó trong lòng đã có đáp số.

Sau khi Kim Minjeong tạm gác cuộc trò chuyện sang một bên, nàng ngồi xuống bàn làm việc, không vội vã bắt đầu làm việc, mà là bật điện thoại di động lên xem.

Thanh thông báo trên màn hình chính hiển thị rằng có hơn mười tin nhắn chưa đọc từ "Karina".

Vẫn là không muốn xem.

Kim Minjeong tắt điện thoại, bắt đầu làm việc.

Muốn nghiêm túc làm việc, không thể nhìn vào điện thoại.

Những lời nói này thuyết phục thành công bản thân, Kim Minjeong ép buộc cánh tay đặt điện thoại sang một bên, sau đó bắt đầu xem qua xấp văn kiện lớn trong tầm tay.

......


Cuộc hẹn giữa trưa diễn ra thuận lợi, đối phương du học từ nước ngoài trở về, không thể uống rượu, một bữa cơm đến nhẹ nhàng.

Vào lúc buổi chiều, Kim Minjeong cảm thấy bụng dưới hơi đau.

Nàng hít một hơi khí lạnh, mắt nhìn lướt qua ngày tháng trên điện thoại.

Quả nhiên, từ lúc nghỉ đến bây giờ đều bình thường.

Cũng may là buổi trưa không uống rượu, cơn đau cũng không còn rõ ràng như lần trước, nhưng vẫn liên luỵ đến tinh thần.

Kim Minjeong căn da đầu, cố gắng tập trung cao độ, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành công việc trong tay, cuối cùng trước khi tan tầm đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong kế hoạch.

Nàng lái xe về đến nhà, nuốt hai viên thuốc rồi lùi lại trên ghế sô pha và bật TV lên.

Sự đau đớn trong cô độc bị không gian yên tĩnh phóng đại, trong toàn bộ căn nhà chỉ có một mình nàng, ngay cả khi TV đang bật, cũng quá quạnh quẽ.

Rõ ràng là lần này không đau bằng lần trước, nhưng nó còn khó chịu hơn lần trước.

Kim Minjeong siết chặt điện thoại, lúc này mọi sự kiềm chế của nàng dường như đã cạn kiệt, không nhịn được nhấp vào Kakao, sau đó nhấp vào giao diện trò chuyện với "Karina".

【Karina】: Kim tổng đã về đến nhà chưa?

【Karina】: Hôm nay thật sự rất vui, nhưng chỉ là không nhận được quà của Kim tổng, có một chút thất vọng. [ uể oải.jpg]

【Karina】: Cho dù Kim tổng tặng bất cứ thứ gì, cũng đều rất tốt ~

【Karina】: Đã ngủ rồi sao?

【Karina】: Ngủ ngon, có giấc mơ đẹp!

【Karina】: Chào buổi sáng! [ trái tim.jpg]

...

【Karina】: Kim tổng không để ý đến em.....[ ủy khuất.jpg]

【Karina】: Hiện tại là 12 giờ trưa, liệu Kim tổng có để ý đến em trước 1 giờ chiều không?

【Karina】: Vậy trước 2 giờ thì sao? [ chờ mong mắt lấp lánh.jpg]

【Karina】: Hiện tại đã 3 giờ... Kim tổng vẫn không để ý đến em...T_T

【Karina】: T_T

【Karina】: Kim tổng rõ ràng đã hứa với em rằng đến sinh nhật của em, có thể đáp ứng một yêu cầu của em.

【Karina】: Yêu cầu của em không cao, chỉ cần trả lời em một chút thôi, không được sao?

【Karina】: Trả lời một chút thôi, không được sao ~

Kim Minjeong nhìn dòng chữ trên giao diện, trong lòng ngực cảm thấy nóng lên không thể giải thích được.

Bụng dưới dường như cũng không còn đau như vậy nữa.

Trong nháy mắt, nàng thậm chí cảm thấy rằng bất luận cô gái có mục đích không đơn thuần đi chăng nữa, đều đã không quan trọng nữa.

Kim Minjeong siết chặt điện thoại, ngón tay do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cúi mặt xuống đáp lại một câu.

【 Kim Minjeong 】: Không tốt.

Gần như trong nháy mắt, điện thoại rung lên.

【Karina】: Kim tổng đã trở lời em!

【Karina】: [ vui vẻ đến xoay quanh.jpg]

Tiếp theo, Kim Minjeong nhìn vào giao diện trò chuyện và mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Rồi trong giây tiếp theo, nàng nhớ lại quyết định sáng nay của mình và muốn dừng lại nhân lúc còn sớm.

Nụ cười trở nên nhạt dần.

Nàng ném điện thoại sang một bên, phát ngốc nhìn lên trần nhà nhợt nhạt.

.......


Buổi sáng, Kim Minjeong thức dậy trên ghế sô pha.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa kính bên ngoài ban công, hắt vào bên trong.

Sao lại thế này?

Không kéo rèm cửa sao?

Kim Minjeong mở to mắt, chạm vào chiếc ghế sofa bọc da bên dưới, mới nhận ra rằng mình không ở trên giường.

Khi ký ức hiện về trong đầu, nàng nhớ ra hôm qua mình đang nằm trên sô pha và ngủ thiếp đi, không biết mình đã đi vào giấc ngủ từ lúc nào.

Kim Minjeong híp mắt, chống tay đứng lên, nhìn chăn trên người, suy nghĩ một chút.

Hôm qua mình có lấy chăn ra sao?

Có lẽ vậy, không thể nhớ.

Kim Minjeong đi xuống ghế sô pha, đi vài bước liền phát hiện bụng dưới không còn đau nữa, đau bụng kinh lần này ngắn ngủi vô cùng.

Thật là may mắn.


......


Kim Minjeong đi tắm rửa một chút, rồi lại đến công ty.

Không có nhiều việc như ngày hôm qua, nhưng cũng không ít, Kim Minjeong làm bản thân bình tĩnh trở lại, cố gắng hết sức để làm việc không bị phân tâm.

Khi làm xong một công việc, Kim Minjeong nhắm mắt lại, chợp mắt trong một lúc.

Trợ lý nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép, liền lặng lẽ đem lý cà phê tiến vào.

Âm thanh nhẹ nhàng của ly cà phê đặt trên bàn truyền vào trong tai, Kim Minjeong trầm mặc nhìn trợ lý.

Trợ lý nhận thấy được ánh mắt của Kim Minjeong, hơi khom người đứng sang một bên, chờ Kim Minjeong lên tiếng.

"Không có việc gì."Kim Minjeong ý bảo đi ra ngoài.

Trợ lý không nhúc nhích, có chút do dự mở miệng, như là muốn báo cáo cái gì đó.

Kim Minjeong lười nhác mà dựa vào trên ghế, cho một cái ánh mắtt: "Có cái gì thì nói ngay đi."

"Kim tổng chính là như thế này. Cô gái tên Yu Jimin mà trước đây sếp yêu cầu tôi điều tra có một số tin tức mới. Người phụ trách tổ chức bên kia đã báo cáo cho tôi. Không biết sếp có hứng thú nghe không."

Thật ra, trợ lý đã biết tin tức này vào ngày hôm trước, nhưng cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này Kim tổng không hề nhắc đến tên "Yu Jimin", sáng hôm qua Kim tổng còn đặc biệt nói "Không được để những người không liên quan đến công việc tiến vào."

Liền cho rằng Kim tổng đã không còn hứng thú với sự mới mẻ đó nữa.

Tuy nhiên, vào buổi chiều hôm qua, khi biết được từ tài xế của Kim tổng, nói rằng Yu Jimin này không những không bị loại mà còn đi thẳng đến vị trí có thể gọi trực tiếp họ tên đầy đủ của Kim tổng.

Bây giờ nhớ đến thông tin này, liền cảm thấy mình phải báo cáo.

"Nói." Kim Minjeong nhướng mi, thoáng ngồi thẳng lên.

Trợ lý thoáng sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi mới báo cáo:

"Quỹ hội kia đã giúp đỡ cho Yu Jimin trong một đoạn thời gian rất dài ở thời cao trung, nhưng về sau bọn họ đã kiểm tra lại một chút, phát hiện rằng thu nhập của ba Yu Jimin trước khi bị bệnh có thể trang trải học phí và cấp phí sinh hoạt cho Yu Jimin. Khi đó Yu Jimin không còn phù hợp với các điều kiện giúp đỡ."

"Ừm."

Tin tức này tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng là nhàm chán, Kim Minjeong nghe xong liền có chút thất thần.

Trợ lý dừng lại một chút, nói tiếp: "Họ tiếp tục kiểm tra lại và phát hiện nguyên nhân khiến Yu Jimin vẫn nhận được giúp đỡ mà không cần đáp ứng các điều kiện, là bởi vì Kim tổng------- ra mặt."

"Ừm... Sao?"

Kim Minjeong đột nhiên nghe được xưng hô của mình, có chút không phản ứng kịp, sửng sốt một chút.

Trợ lý nghe thấy giọng điệu kinh ngạc không che giấu được của Kim tổng, biết chính mình đến báo cáo là đúng, liền tiếp tục nói.

"Lúc ấy sếp đã ra mặt cấp cho quỹ hội này một khoản tiền, yêu cầu họ thường xuyên giúp đỡ cho Yu Jimin. Nói cách khác, vào thời điểm đó, sếp đã mượn danh nghĩa của quỹ hội để giúp đỡ cho Yu Jimin."

Thông tin này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Kim Minjeong ------ nàng chưa từng nghĩ đến.

Chính mình và cô gái đã từng có giao thoa trước khi gặp Jeon Wonwoo.

Kim Minjeong che trán lại, lâm vào trầm tư.

Trong trí nhớ có một người như vậy sao?

Có lẽ là có, dù sao thì nàng cũng không nhớ được.

Kim Minjeong không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng đôi khi nàng cũng thật sự rất nhàn rỗi không có việc gì để làm, tâm huyết dâng trào, cũng sẽ giúp đỡ người khác.

Cho nên...

Có lẽ trước đây nàng đã thật sự giúp đỡ Yu Jimin đi.

Chỉ là bởi vì việc này không quan trọng, tuỳ tay làm, cho nên nhanh chóng quên đi.

"Đi ra ngoài trước đi, sau này có tra ra được điều gì mới thì trực tiếp báo cáo với tôi."

"Vâng, Kim tổng."

Trợ lý theo dặn dò, khi rời đi trong lòng muốn điều tra kỹ lưỡng tất cả về cô gái một lần nữa.

Khi lần đầu tiên điều tra, sợ Kim tổng chỉ là nhất thời thích sự mới mẻ, cho nên đặc biệt chú ý đến tốc độ.

Đối với những cặp tình nhân, đó chính là điều tra xem có tiền sử lăng nhăng không, có tiền án không, có chứng bệnh gì đặc biệt không, đã từng trải bao dưỡng hay không.

Nếu không có, thì chỉ cần đưa sơ yếu lý lịch và những thông tin cơ bản từ bé đến lớn cho Kim tổng là được.

Nếu tình cờ gặp điều gì đó kỳ lạ, hãy tập trung vào báo cáo và bỏ qua các chi tiết không đáng kể khác.

Hiện tại, nếu Kim tổng không phải là nhất thời thích mới mẻ, cho nên cần phải điều tra toàn bộ một lần nữa.

Trợ lý nghĩ như vậy, đi ra khỏi văn phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.

.......

Văn phòng yên tĩnh trở lại.

Kim Minjeong nhắm hờ mắt, thở dài một hơi rồi dựa lưng vào ghế ngồi.

Trong lòng có chút loạn.

Tất cả sự hoài nghi và nghi ngờ trước đây, tất cả đều được thành lập dựa trên cơ sở các nàng trước nay đều chưa gặp nhau, không quen biết.

Nếu trước kia Yu Jimin đã biết được nàng...

Nếu Yu Jimin nhận được ân huệ của nàng.....

Như vậy, có rất nhiều điều ban đầu không có khả năng, đều có thể trở thành có khả năng.

Ví dụ như, cô gái thật sự không phải là vì tiền.

Lại ví dụ như, cô gái tiếp cận nàng, nói không chừng, là bởi vì thích...

Kim Minjeong nghĩ đến đây, tim đập nhanh hơn một chút, nàng muốn cắt đứt phỏng đoán này, nhưng lại không thể khống chế được suy nghĩ bay loạn.

Vẫn còn quá nhiều không gian có thể phát tán, khả năng liên tương của con người đều phong phú như vậy, Kim Minjeong gần như có thể liên tưởng hình thành ra một câu chuyện tình yêu tốt đẹp.

"Cô gái đã yêu đối phương sau khi nhận được sự giúp đỡ, sau nhiều năm gặp lại và bắt đầu dũng cảm theo đuổi."

Câu chuyện xưa hay đến nỗi nàng gần như tin vào điều đó.

......


Hiệu quả công việc lúc sau kịch liệt giảm mạnh.

Kim Minjeong cầm điện thoại, dùng ngón tay gõ vào mặt sau điện thoại.

Thật ra nàng biết rất rõ rằng cho dù là nhận được ân huệ, cũng không có nghĩa là mục đích của cô gái là đơn thuần.

Chút tâm cơ đen tối, thậm chí có thể là bởi vì đã nếm trải mùi vị ngọt ngào khi kết giao với những người có tiền, nên mới muốn leo lên.

Xoay vòng trong giới thượng lưu, Kim Minjeong đã nhìn thấy được quá nhiều, mọi chuyện xấu đều có thể phát sinh, chuyện lạ gì cũng có, nàng đề phòng cũng là xuất phát từ nơi này.

Nhưng mà...

Kim Minjeong cũng không biết tại sao, lý trí của nàng đã không thể nghĩ về điều này, dường như có hàng ngàn giọng nói vang lên trong đầu nàng, mỗi một giọng nói đều thuyết phục nàng tin vào câu chuyện xưa tuyệt đẹp đó.

Nàng hít một hơi và nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cô gái rốt cuộc là đang cố tìm điều gì, nàng có thể nhắn tin hỏi sao?

Nàng thậm chí còn không rõ cảm giác của bản thân đối với cô gái đến tột cùng là có bao nhiêu, có thể liên tục kéo dài trong bao lâu.

Thì nàng có lập trường gì để hỏi người khác về vấn đề này?

Cuối cùng, Kim Minjeong nhịn xuống, không có nhắn tin dò hỏi.

......

"Đông, đông, đông"

Mọi suy nghĩ lộn xộn bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa cẩn thận.

"Mời vào." Kim Minjeong dựa lưng vào trên ghế, nhắm hờ mắt, buông lỏng tâm tư trước, chuẩn bị giải quyết công việc.

Người tiến vào chính là trợ lý: "Kim tổng."

Kim Minjeong giơ ngón tay ra hiệu cho trợ lý nói.

"Kim tổng, là như thế này. Tuy rằng ngày hôm qua sếp nói với tôi là người không có liên quan đến công việc không được cho vào, nhưng tôi nghĩ vẫn nên là báo cáo với sếp. Hiện tại Yu Jimin đang ở dưới lầu trong công ty, hình như cô ấy tới đây mang đồ ăn cho sếp. Sếp xem...? "

Đầu ngón tay của Kim Minjeong hơi dừng lại, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại.

Ánh sáng đèn trên đỉnh đầu chiếu vào vỏ máy, phản xạ ánh sáng một tia rất nhỏ hơi chói mắt.

Nàng đếm những đốm sáng xung quanh, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng đã rối bời.

Các câu trả lời khác nhau xoay quanh một vòng trong đầu nàng, dưới đáy lòng đã có một sự thiên vị, chỉ là suy nghĩ đang rối tung lên, có chút không thể nói nên lời.

Trợ lý bên cạnh có chút khó hiểu, đây là lần đầu tiên thấy Kim tổng do dự một chuyện nhỏ như vậy, giống như là đang suy nghĩ đến một hạng mục khó giải quyết.

Nghĩ như vậy, trợ lý trong lòng liền đặt cô gái tên "Yu Jimin"vào vị trí quan trọng hơn.

Không khí trong văn phòng có chút căng cứng.

Sự im lặng kéo dài một lúc.

Sau nửa phút, Kim Minjeong cuối cùng cũng lên tiếng.

"Để cho..."

Kim Minjeong nhắm mắt lại, từ bỏ đấu tranh, thả mình vào sự mong đợi chân thật, chậm rãi nói.

"Để cho em ấy vào đi."


...........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro