Chương 21: Món ăn

"Xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ?"

Kim Minjeong bị âm thanh dò hỏi kéo lại, lấy lại một chút bình tĩnh.

"Có." Kim Minjeong lên tiếng, sau đó đưa phiếu đặt bàn trên điện thoại ra.

Sau khi được xác nhận, người phục vụ dẫn Kim Minjeong cùng Yu Jimin đến vị trí của các nàng.

Hai người ngồi xuống.

Cô gái nghiêng đầu ngồi ở phía đối diện, tay trái nâng gương mặt, bím tóc nghiêng qua một bên đáp trên vai, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Minjeong, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Hoa hồng do Kim Minjeong tặng đã được đặt trên ghế xe, không có mang vào.

Nhưng có một chiếc bình hoa mảnh mai được đặt ở bên cạnh bàn ăn, bên trong bình hoa được cắm những nhánh hoa hồng kiều diễm ướt át.

Nhà hàng này mới mở chưa đầy hai tháng nhưng vẫn có tiếng trong thành phố, nghe nói bầu không khí ở đây cũng không tồi.

Rất nhanh chóng, Kim Minjeong cảm nhận được bầu không khí tình nhân trong nhà hàng.

Tấm lụa mềm mại rủ xuống mờ ảo, không gian như được tách ra thành nửa ẩn nửa hiện.

Âm thanh du dương của đàn piano truyền đến bên tai, màu sắc của ánh đèn nửa sáng nửa tối, không khí cực kỳ ái muội.

Bên bàn có một giá cắm nến, ngọn nến nảy lửa lên, một tầng ánh sáng nhu hoà phủ lên sườn mặt của cô gái, màu sắc hoa hồng trong bình giống như màu môi của cô gái.

Bầu không khí rất ái muội làm cho lòng người căng thẳng.

Lúc này nhân viên phục vụ vén tấm lụa bước vào, bắt đầu giới thiệu.

"Thật xin lỗi đã quấy rầy quý khách. Đây là thực đơn, tôi sẽ giới thiệu với quý khách một chút. Hôm nay nhà hàng của chúng tôi có sự kiện đặc biệt, chỉ cần....."

Giọng nói này đột nhiên cắt đứt mọi liên tưởng, bầu không khí ái muội trước đó cũng lập tức biến mất.

"Cảm ơn, để chúng tôi tự xem đi."

Kim Minjeong ngắt lời nhân viên phục vụ, nàng không quan tâm đến những số tiền nhỏ nhoi này, tự nhiên cũng không quan tâm đến những sự kiện đặc biệt.

Nhân viên phục vụ cũng không nói nữa, chỉ yên lặng đứng chờ hai người gọi món.

Có hai bảng thực đơn, Kim Minjeong và Yu Jimin mỗi người lấy một cái.

Kim Minjeong nhìn tên các món ăn trong thực đơn, nhìn mặt chữ căn bản không thể phân tích ra được nguyên liệu nấu ăn, nên cảm thấy gọi món gì cũng đều không sao cả, dù sao đến nơi này cũng không phải vì để ăn ngon.

Vì thế Kim Minjeong để thực đơn sang một bên, đem quyền quyết định cho cô gái lựa chọn:

"Em có gì muốn gọi không?"

Sau một hồi yên lặng.

"Cái này... có thể chứ?"Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái truyền đến, càng lúc càng gần.

Có một ngón tay trắng nõn đặt trong tầm mắt của Kim Minjeong.

Chỉ thấy cô gái đứng dậy khỏi vị trí của mình, dùng ngón tay chỉ lên một dòng trên thực đơn của Kim Minjeong, nhỏ giọng nói.

Vì để có thể chỉ vào thực đơn của Kim Minjeong, cô gái chống khuỷu tay còn lại dựa vào mặt bàn, gần như dính chặt vào mặt bàn, bím tóc đen nhánh rũ xuống dưới, cổ tay áo kéo lên một chút, làm lộ ra cổ tay trắng như sứ, trắng đến chói mắt.

Khoảng cách khuôn mặt rất gần Kim Minjeong.

Rất gần.

Kim Minjeong hơi ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy lông mi cùng với chóp mũi nhỏ nhắn của cô gái.

Tim đập lỡ một nhịp.

Lúc này, Kim Minjeong nhìn mấy chữ trên thực đơn đều rất mơ hồ, bất cứ cái gì cũng không tiếp thu được, tự nhiên cũng không có tâm tư xem dòng chữ mà cô gái đang chỉ là gì.

"Em có thể gọi bất cứ thứ gì mình muốn."

Kim Minjeong rũ mắt xuống, nói với giọng nói ngây ngốc.

"Thật sự có thể chứ?"

Cô gái nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi một câu.

"Đương nhiên, không cần suy nghĩ..."

Giây tiếp theo.

Kim Minjeong cảm thấy cằm của mình bị một bàn tay lạnh lẽo siết chặt, sau đó được đôi môi mềm mại của cô gái bao phủ lên.

Lần này, cô gái không cho Kim Minjeong thời gian phản ứng, cô lập tức dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của Kim Minjeong ra, tàn sát bừa bãi lướt qua, hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào gốc lưỡi.

Kim Minjeong chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim đập bên tai.

Chờ đến lúc nàng có phản ứng, thì đã mất quyền chủ động.

Thế nào lại như vậy...

Nụ hôn này đến bất ngờ không thể hiểu được, nhưng Kim Minjeong căn bản không có thời gian để suy nghĩ nụ hôn này bắt đầu như thế nào, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm----- đó chính là muốn hoà vào nhau thành một.

Kim Minjeong cố nén nhịp tim, để làm bản thân bình tĩnh trở lại, điều chỉnh hô hấp, cố gắng giành lại thế chủ động.

Cô gái hôn cũng không có quá nhiều kỹ xảo, hôn đến lộn xộn, nhưng lại mang theo mười phần tính xâm lược, Kim Minjeong vô thức bị tiết tấu mang đi, hai đầu lưỡi dây dưa ở bên nhau.

Tư thế bị giam của hàm dưới quá mức khó xử, Kim Minjeong đưa ngón tay lên, muốn bẻ tay cô gái.

Nhưng không nghĩ đến cô gái buông lỏng hàm dưới ra, trực tiếp khóa các ngón tay của nàng lại, dùng một lực đạo rất lớn, nàng không thể nào thoát ra được, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Thật vất vả đầu óc mới tỉnh táo một chút, bây giờ lại trở nên hỗn độn, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn và đầu óc choáng váng.

Kim Minjeong không biết nụ hôn kéo dài trong bao lâu, chờ đến thời điểm nàng gần như tắt thở, cuối cùng cô gái cũng buông lỏng nàng ra.

Sau khi rời môi, Kim Minjeong mở to miệng hít vài hơi, rồi dùng hết toàn lực để điều chỉnh bản thân lại, cuối cùng cũng giảm tần suất hô hấp xuống mức bình thường.

Ngẩng đầu lên liền thấy cô gái vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, hô hấp không loạn, mặt không đỏ, giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe giảng bài.

Quá tà môn.

Thật sự quá tà môn.

Kim Minjeong nghĩ thầm trong lòng, lúng túng chỉnh cổ áo lại, trở về dáng ngồi ưu nhã.

"Chúc mừng cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ hôn môi nhau kéo dài trong 3 phút, có thể tận hưởng gói cấp A dành cho cặp đôi với mức giảm giá 30%. Xin hỏi có yêu cầu gì nữa không?"

Giọng của nhân viên phục vụ đột nhiên vang lên bên tai, lúc này Kim Minjeong mới nhận ra rằng nhân viên phục vụ vẫn còn đứng ở bên cạnh.

Nhân viên phục vụ ở đây có tố chất cực kỳ tốt, sau khi nhìn hai người con gái hôn môi, cũng không có biểu hiện gì không ổn.

"Em gọi nhiêu đó đủ rồi, Kim tổng còn muốn gọi gì thêm nữa không?" Cô gái nhỏ nhẹ nói, giọng nói vẫn như bình thường, hơi thở cũng không có chút nào lộn xộn, dấu hiệu sau khi hôn môi cũng không có.

Kim Minjeong vén tóc, che đi vành tai đang phiếm hồn, banh mặt nói: "Bao nhiêu đó được rồi."

Vì vậy, nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn đi ra ngoài.

.......


Không khí lại rơi vào giằng co.

Hai người ngồi đối mặt với nhau, Kim Minjeong nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không có việc gì, nhìn chằm chằm phía sau cô gái.

"Kim tổng, em chỉ là muốn gọi phần ăn đó, chị cũng đã đồng ý."

Cô gái đã mở miệng, giọng điệu rất nghiêm túc, giống như là đang thật sự giải thích nguyên nhân.

Kim Minjeong tuỳ ý "ừm" một tiếng, không nói chuyện.

Nàng cảm thấy buổi hẹn hò này thật thất bại.

Chưa nhìn thấy được đôi mắt lưng tròng nước mắt và gương mặt đỏ bừng của cô gái, còn nàng bị làm cho xấu hổ đến như vậy, hoàn toàn lệch khỏi khung cảnh mong đợi.

Loại cảm giác này thật không thoải mái.

Đồ ăn được mang lên.

Bò bít tết hình trái tim, một bình nước trái cây lớn với hai ống hút, một món súp kem được trang trí bằng cánh hoa hồng... tất cả đều được bày lên một chiếc bàn nhỏ.

Trong thời điểm ăn cơm, Kim Minjeong trong lòng không vui, cũng không lên tiếng nói chuyện, cô gái cũng có vẻ im lặng, ăn thật sự rất ít.

Đối với bình nước trái cây có hai ống hút kia, ngày thường Kim Minjeong có thói quen uống nước trái cây, cho nên cũng không có đụng vào.

Bầu không khí lạnh đi và cứng đờ.

Sau khi ăn xong, hóa đơn cũng đã được thanh toán xong, Kim Minjeong liền xách túi bước ra ngoài, cũng không hề quay đầu lại.

Đi được vài bước.

Kim Minjeong cảm thấy đầu ngón út có chút lạnh ----- chính là ngón út của cô gái nhẹ nhàng móc lên.

Kim Minjeong khẽ nhíu mày, cứng đờ trong chốc lát, cũng không có bỏ ra.

Hai giây sau, đầu ngón áp út cũng có chút lạnh.

Rồi sau đó là đầu ngón giữa, đầu ngón trỏ...

Cô gái cứ như vậy, từng chút một chạm vào thăm dò, cuối cùng đã nắm lấy hết tay phải của nàng.

Thần kinh của Kim Minjeong căng chặt, mọi cảm giác đều bị phóng đại.

Xúc cảm trên tay phải rất nhỏ, mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ.

Cảm giác... cũng không quá tệ.

Nghĩ như vậy, Kim Minjeong cong lên khóe miệng lên một chút.

Có vẻ như không còn khó chịu như vậy nữa.

.........

Cả hai người vẫn duy trì tư thế dắt tay nhau, chẳng mấy chốc đã bước đến bên cạnh xe.

Cô gái buông lỏng tay ra, ngồi vào trong xe.

Kim Minjeong nhàn nhạt nắm chặt tay một chút, xúc cảm đầu ngón tay biến mất, mang theo một tia mất mát vi diệu.

"Tôi đưa em về nhà?"

Kim Minjeong ngồi vào ghế điều khiển, bắt lấy tay lái, dò hỏi một câu.

"Vâng..." Cô gái đáp lại một tiếng.

Có một chút miễn cưỡng, không tình nguyện.

Kim Minjeong nghe ra tia không tình nguyện này, ở trong lòng cười khẽ một tiếng.

Không muốn về nhà?

Vậy còn muốn đi đâu?

Ám chỉ của cô gái quá rõ ràng.

Kim Minjeong quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô gái một cái.

Mặt trời đã lặn một nửa, ánh nắng mờ nhạt phủ lên một lớp mỏng, chiếu xuyên thấu qua cửa kính xe, nổi lên trên khuôn mặt của cô gái.

Lông mi của cô gái rất dài, hơi cong, nhẹ nhàng móc vào ánh nắng mỏng manh, đẹp đến mức khiến người ta rất muốn biết bộ dáng ngập hơi nước và nhẹ nhàng rung động của nó.

Còn có những cánh hoa trên bó hoa hồng trong vòng tay của cô gái, cùng với đôi môi của cô gái thật giống nhau, mềm mại như nhau, cùng một màu đỏ hồng, đều khiến cho người ta muốn gần gũi.

Kim Minjeong kịp thời cắt ngang suy nghĩ của mình khi đang hướng vào khu vực nguy hiểm.

Nếu nghĩ về điều đó lâu hơn nữa, chính nàng sẽ bị lạc lối.

Kim Minjeong nhẹ nhàng hít vào, đem ánh mắt quay trở lại.

Sau đó khởi động xe và lái về phía nơi ở của cô gái.

Trên đường đi cũng không có kẹt xe nhiều, chỉ trong chốc lát đã đến con đường nhỏ dưới lầu nơi ở của cô gái.

Đã đến.

Nên xuống xe.

Kim Minjeong ngồi đợi vài giây, nhưng cô gái lại ăn vạ ngồi yên tại chỗ, không có ý định xuống xe.

"Đã đến rồi, xuống xe đi." Kim Minjeong nói.

Cô gái rũ mắt xuống, im lặng trong một lát.

Sau đó, lông mi của cô gái khẽ chớp hai cái:

"Kim tổng không đi lên ngồi một chút sao?"

Giọng nói của câu này rất nhỏ, giống như đuôi lông cừu đang lướt qua trái tim của nàng, mang theo sức quyến rũ ma thuật.

Kim Minjeong nghe câu này, tim nhanh chóng nhảy lên.

Một sự dao động hiện lên trong chớp mắt.

Không được, như vậy quá nhanh.

Kim Minjeong cố hết sức ổn định tinh thần, từ trong cổ họng phun ra hai chữ: "Không được."

Đầu cô gái càng lúc càng cúi thấp, bộ dáng trông rất mất mát, nhưng cuối cùng cô gái cũng mở cửa xe, thò chân ra rồi bước xuống.

"Tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt."

Kim Minjeong tránh đi tầm mắt, nói.

Sau khi nói tạm biệt, Kim Minjeong thu lại những suy nghĩ lộn xộn, lái xe hướng về nhà.

Sau khi trở về nhà, Kim Minjeong liền tranh thủ đi tắm.

Nàng vẫn luôn cảm thấy tắm là cách hữu ích nhất để thư giãn và bình tĩnh, nhưng kể từ khi gặp được cô gái, phương pháp này dường như mất đi tác dụng như ban đầu.

Sau khi tắm xong, Kim Minjeong nhìn vào trong gương, vành tai có chút phiếm hồng.

Rốt cuộc mới vừa tắm xong, làn da phiếm hồng là chuyện bình thường.

Kim Minjeong thầm nghĩ.

Vì vậy một lúc sau, Kim Minjeong lại soi gương, phát hiện bên tai vẫn có chút phiếm hồng.

Thật là tà môn.

Sau khi cùng cô gái ở bên nhau, chuyện tà môn liên tục nối tiếp nhau, đầu óc thường xuyên tê dại, Kim Minjeong không chỉ một lần nghi ngờ về khả năng tự điều chỉnh của mình.


......


Mấy ngày sau, công việc bận rộn cùng với đi công tác, vẫn luôn không thể gặp mặt cô gái.

Nhưng liên lạc qua Kakao vẫn luôn tiếp tục không ngừng, thỉnh thoảng sẽ gọi hai cuộc điện thoại.

Duy trì mối quan hệ như thế này, cảm xúc rất phức tạp, có một chút lo lắng, có một chút an tâm, kèm theo một tia hưng phấn cùng ngọt ngào.

Những cảm xúc phức tạp như vậy, đối với nàng rất xa lạ, cũng không thể nói là tốt, nhưng nàng nguyện ý tiếp tục như thế này.

Về những mặt khác, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng có một vấn đề nhỏ về sức khỏe thể chất——

Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, có một ngày vào buổi sáng Kim Minjeong cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, không giống như cảm lạnh thông thường, trong lòng giống như có một khối băng, thỉnh thoảng có làn khí lạnh lẽo tràn ra, lúc có lúc không rất khó phân biệt được.

Kim Minjeong luôn chú ý đến tình trạng thân thể của mình, vì vậy nàng đã đặt lịch hẹn với bác sĩ tư nhân vào ngày hôm đó, đi kiểm tra toàn bộ.

Chức năng tim phổi đều bình thường, không tìm thấy vấn đề gì.

"Kim tổng, có phải gần đây công việc rất bận không?"

"Có một chút."

"Có thể là thần kinh quá mức căng thẳng, tốt nhất là nên thả lỏng một chút."

Sau khi Kim Minjeong nghe lời khuyên của bác sĩ, phản ứng đầu tiên của Kim Minjeong là gọi cho cô gái, nhưng sau khi nghĩ lại, đã từ bỏ ý định này.

Nàng cảm thấy, nếu bây giờ nàng gặp mặt cô gái, thần kinh nhất định sẽ căng thẳng hơn.

Vì thế, Kim Minjeong liền gác lại công việc, dành thời gian rảnh rỗi đi dạo ở bờ sông một mình.

Thật ra, lúc trước Kim Minjeong vẫn luôn có thói quen đi dạo vào buổi tối, nhưng không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy phía sau lưng có một cảm giác u ám và đáng sợ, nên không tiếp tục nữa.

Hiện tại, mượn danh nghĩa bị bệnh, thả lỏng một chút cũng tốt.

Ngực vẫn còn chút khó chịu, nhưng sau khi đi dạo đón ánh nắng mặt trời, đã tốt lên không ít.

Đi về phía trước, rẽ phải là đến quảng trường.

Tiếng nhạc khiêu vũ ở quảng trường mờ nhạt vang lên, đặc biệt rất sôi động.

Dòng người càng ngày càng đông, có nhiều tiếng nói ồn ào, Kim Minjeong cảm thấy trên người thư thái hơn rất nhiều.

"Xem bói đây, mấy ngày nữa sẽ có tiền tài tiến vào... Này mỹ nữ, ta thấy mặt của cô phát ra hắc ám, có âm khí lượn lờ, chắc là đang bị ma ám, không thể không trừ. Bổn đại sư đây đuổi quỷ đoán mệnh, mọi thứ đều tinh thông. Lần đầu tiên phục vụ sẽ có ưu đãi giảm giá 50%, muốn tìm hiểu một chút không? "

Kim Minjeong quay mặt sang một bên, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu vàng đang đứng đó -------- trên cổ người đàn ông đeo một chuỗi hạt bằng gỗ màu đen, trên tay đang cần một chồng tiền đồng, bên cạnh còn có một quầy hàng, ở trên có rất nhiều bùa chú.

Xem ra là dựa vào đây để kiếm sống.

"Không cần."

Kim Minjeong lễ phép mỉm cười một chút, đi vòng qua người này, chuẩn bị đi tiếp tục đi về phía trước.

Người đàn ông mặc áo vàng không chịu buông tha: "Đừng đừng, mỹ nữ, gần đây cô có cảm thấy thân thể không thoải mái không? Ví dụ như gặp ác mộng...."

"Tôi không có gặp ác mộng, cảm ơn." Giọng nói của Kim Minjeong đã lạnh xuống, nụ cười trên mặt hết sức có lệ.

Người đàn ông mặc áo vàng vẫn đang tiếp tục nỗ lực: "Vậy trong ngực có cảm rét lạnh không, lạnh đến không chịu nổi, đi bệnh viện khám nhưng không tìm được nguyên nhân..."

Nụ cười của Kim Minjeong biến mất.

"Xin nhường đường."Kim Minjeong lạnh mặt nói.

Dù sao nàng cũng đã quen làm cấp trên, một câu áp đảo và quyết đoán cũng khác người thường.

Người đàn ông mặc áo vàng lập tức dừng miệng, nép sang một bên.

.......


Thời điểm về đến nhà, cũng đã chạng vạng.

Ở nhà, Kim Minjeong nhịn không được nhớ lại lời nói của người đàn ông mặc áo vàng, cảm thấy có chút vớ vẩn.

Mặc dù nàng sợ xem phim kinh dị, nhưng nàng là một người theo chủ nghĩa vô thần, những đạo sĩ trừ tà và xem bói chẳng qua đều là những chiêu trò tâm lý.

Đến nỗi trùng hợp với bệnh trạng của nàng...

Đoán chừng người tự xưng là đạo sĩ kia, đối với ai cũng đều nói như vậy.

Kim Minjeong cười khẽ một tiếng, không để ở trong lòng, dù sao sau khi ra ngoài đi dạo, cơ thể cũng đã tốt lên rất nhiều, chắc nguyên nhân chỉ là do thần kinh căng thẳng thôi.

Nghĩ như vậy, Kim Minjeong thả lỏng người một chút, cầm điện thoại lên, muốn nói chuyện phiếm với cô gái, nhưng lại phát hiện cô gái vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Chắc là đang ở trong lớp học.

Kim Minjeong thầm nghĩ.

.......

Kết quả là đêm đó Kim Minjeong gặp ác mộng.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp ác mộng sau một thời gian dài, trong mơ nàng bị một thứ gì đó đuổi theo, phía sau là khuôn mặt của một người đàn ông bị cắt nát, không thể phân biệt được.

Trước một giây khi bị đuổi theo, Kim Minjeong bừng tỉnh dậy, "Bang" một tiếng, bật đèn điện lên.

Sau lưng là ròng ròng mồ hôi lạnh.

Vốn dĩ cơn ác mộng cũng không phải là chuyện đặc biệt, nhưng nếu so với lời của vị đạo sĩ kia thì liền rất đáng sợ.

Kim Minjeong mơ hồ theo bản năng gọi điện thoại cho cô gái.

Sau khi bấm số, Kim Minjeong liền đổi ý.

Hiện tại cũng không biết bây giờ là mấy giờ, gọi điện thoại sẽ làm phiền đến người khác nghỉ ngơi, thật sự không lý trí.

Tinh thần được phục hồi lại, Kim Minjeong chuẩn bị cắt đứt điện thoại.

Một giây trước khi ngón tay chạm vào nút gác máy, cuộc gọi đã được kết nối.

Có vẻ như đã đánh thức người ta rồi, Kim Minjeong lần nữa đưa điện thoại lên tai, trong lòng có chút áy náy.

"Alo, Kim tổng?" Giọng nói của cô gái có chút mơ hồ, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ.

Nghe được giọng nói của cô gái, Kim Minjeong cảm thấy trong lòng an ổn không ít:

"Không có gì đâu... chỉ là gặp ác mộng thôi. Hiện tại đã khá hơn rồi. Em mau ngủ đi."

"Hả?..."

Có một chút ngạc nhiên trong giọng nói của cô gái.

"Tôi thật sự không sao, ngủ ngon." Kim Minjeong thở ra.

"Đừng cúp máy"

Kim Minjeong nghe thấy, dừng tay lại, không có cúp máy, chờ cô gái lên tiếng.

Giọng nói của cô gái có chút vội vàng nhưng vẫn nhẹ nhàng và ngọt ngào, thậm chí còn có chút dỗ dành người khác:

"Hiện tại em ở đây, Kim tổng, chị đừng sợ, chúng ta tiếp tục nói chuyện, được không?"

Kim Minjeong bị chọc cười.

Không biết cô gái nghĩ như thế nào, mà chuyện bé xé ra to như vậy?

Cảm giác sợ hãi của Kim Minjeong biến mất sau khi bị nháo như vậy, nàng cầm điện thoại định thuyết phục cô gái.

Nhưng không ngờ rằng, giọng nói của cô gái vẫn còn tiếp tục.

"Thật sự không có gì phải sợ, có em ở đây rồi, sẽ sớm ổn thôi, sẽ nhanh thôi." Cô gái vẫn đang kiên trì dỗ dành.

........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro