Chương 25: Hoài nghi

Kim Minjeong lại mơ thấy cô gái.

Trong giấc mơ, cô gái nép vào vòng tay của nàng ngủ ngon lành, Kim Minjeong nhìn hàng lông mi mảnh mai của cô gái, nhẹ nhàng khẽ hôn lên mí mắt cô gái.

Cô gái ôm vào trong ngực rất mềm mại, nhẹ nhàng như thể sẽ trôi đi, Kim Minjeong dùng sức ôm lấy, giữ chặt cô gái lại.

Tất cả những xúc cảm trong mơ đều mờ ảo mông lung, ấm áp đến say lòng người
Khó có được một giấc mơ trong sạch như vậy.

Kim Minjeong ngủ đến say xưa và ngọt ngào hơn bao giờ hết.

......


Sáng ngày hôm sau, Kim Minjeong vẫn luôn ngủ đến tự nhiên tỉnh lại.

Bức rèm che chắn gần hết ánh sáng, căn phòng vẫn hơi mờ mịt, chỉ có một tia nắng chói chang lọt qua kẽ hở trên rèm và chiếu lên gối nằm.

Có một người đang ngủ bên cạnh gối đầu.

Da gân được nới lỏng sau giấc ngủ, mái tóc đen nhánh xõa ra, đáp trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn.

Làn da trắng nõn rất giống trong giấc mơ, hàng lông mi dài cũng giống như trong mơ.

Kể cả bầu không khí hiện tại, tất cả đều giống trong mơ như đúc, không nhiễm một hạt bụi.

Kim Minjeong gần như không kiểm soát được, liền cúi đầu xuống, thuận theo hành vi trong mơ, hôn lên mí mắt của cô gái.

Cái chạm môi lành lạnh, mang theo cảm giác ngứa đến tê dại, lập tức ùa về tận đáy lòng, nó giống như là một sợi dây nào đó đã được kích thích.

Đây là lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh, Kim Minjeong nhận thức được chính nàng đã động tâm.

Rất đơn thuần không hề có tạp niệm, chỉ cần nhìn bộ dáng ngủ say của cô gái, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

Thật ra cô gái rất tốt.

Cứ tiếp tục như vậy... có vẻ khá ổn.

—— Ý niệm này tự nhiên xuất hiện như vậy, dừng lại ở nơi trái tim thật lâu, thật lâu.

Kim Minjeong đem ý niệm này gặm nhấm thật kỹ, mơ hồ có thể vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp, nàng yên lặng suy nghĩ, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.

Lúc này cô gái nhẹ nhàng giật mình.

Chăn bông khẽ trượt xuống nửa tấc, bộ đồ ngủ rộng rãi cũng đã không còn ngay ngắn, lộ ra bờ vai trắng như sứ, với những đường nét nhẹ nhàng uyển chuyển.

Kim Minjeong bừng tỉnh, muốn tránh ánh mắt của cô gái.

Lông mi của Yu Jimin khẽ rung động, chậm rãi mở mắt ra, híp đôi mắt lại một cách nhợt nhạt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Kim Minjeong.

Bộ dáng của cô gái trông như vừa mới tỉnh dậy.

Nhưng căn cứ vào đủ loại kinh nghiệm trong quá khứ, Kim Minjeong gần như theo bản năng mà hoài nghi.

Thật sự là vừa mới tỉnh ngủ sao?

Hay là giả bộ ngủ?

Thời điểm nàng hôn cô gái, thật ra cô gái đang ngủ hay là đã tỉnh...?

Kim Minjeong quay mặt đi.

"Em tỉnh rồi." Kim Minjeong biết câu hỏi của mình là vô nghĩa, chỉ là cảm thấy bầu không khí xấu hổ không giải thích được, cũng không biết nên nói cái gì.

"Vâng."

"Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành."

Liền trao đổi vài câu đơn giản, bầu không khí tốt đẹp khiến Kim Minjeong không muốn rời khỏi giường.

Nhưng nếu cứ bất động thì rất xấu hổ.

Kim Minjeong nhẹ nhàng hít vào hít một hơi, xuống giường, mang dép lê vào, đi vào phòng tắm để rửa mặt và trang điểm.

Thật ra... Như vậy thật sự khá tốt.

Kim Minjeong nhìn vào trong gương, yên lặng thầm nghĩ.

Trong khi nàng đang suy nghĩ, điện thoại đổ chuông.

Trên màn hình thông báo người gọi đến là Ning Yizhuo.

Kim Minjeong đặt bút chì kẻ mày trên tay xuống, trả lời điện thoại.

"Winter, bây giờ con có bận không?"

"Bây giờ con đang ở nhà, không bận."

"À, mẹ muốn nói với con chuyện này."

"Chuyện gì, mẹ nói đi."

"Winter, mẹ nghĩ nếu khi nào con cảm thấy thích hợp thì dọn về sống chung đi. Mẹ biết trước đây con dọn ra ngoài là để tránh thúc giục kết hôn. Bây giờ mẹ cũng không còn thúc giục nữa, thì việc con chuyển về cũng chẳng có hại gì, thế nào?"

Chuyện dọn về Kim gia, Kim Minjeong cũng từng cân nhắc.

Dù sao thì sống ở đây cũng chỉ có một mình, trở về Kim gia sống với người nhà cũng náo nhiệt hơn, cũng dễ dàng nắm được tình huống của Kim Samuel.

Nếu Ning Yizhuo thực hiện cuộc gọi này sớm hơn một tuần, thì Kim Minjeong đã đồng ý rồi.

Nhưng hiện tại...

Kim Minjeong không tự giác nhìn ra bên ngoài cửa.

"Hiện tại cũng không vội, vẫn là nên chờ em trai thi đại học xong đi." Kim Minjeong từ chối nói.

"Cũng đúng." Ning Yizhuo cũng không cố gắng thuyết phục.

Hai người nói mấy câu rồi cúp điện thoại.

Kim Minjeong cất điện thoại vào trong túi xách, nhìn vào gương suy nghĩ cẩn thận.

Nàng từ chối Ning Yizhuo là bởi vì trong lòng nàng có một ý niệm——

Nàng muốn cho cô gái chuyển đến đây sống chung với nàng.

Dù sao thì cô gái cũng có bàn chải đánh răng, khăn tắm, đồ ngủ cũng đều có, dọn vào cũng không tốn nhiều thời gian.

Điều kiện căn phòng cô gái thuê kém như vậy, lẽ ra phải sớm thay đổi từ lâu, hiện tại bảo cô gái dọn đến, cũng coi như thỏa một tâm nguyện của cô gái.

Dường như cũng không có khó khăn gì, vậy thì quyết định như vậy đi.

Sau khi Kim Minjeong đưa ra quyết định của mình, tâm tình cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

.......

Ra khỏi phòng tắm, Kim Minjeong nhìn thấy cô gái đang ngồi trong phòng khách.

"Em muốn đi ăn sáng ở đâu?" Kim Minjeong hỏi.

Yu Jimin im lặng một giây, mới đáp: "Thật ra, em cũng không muốn ăn sáng."

Kim Minjeong hơi nhíu mày.

Như thế nào mỗi lần đều không sáng?

Hơn nữa mỗi lần nàng ăn cơm cùng với cô gái, cô gái đều ăn thật sự rất ít, như vậy có bình thường không, hay là thân thể có vấn đề gì?

Kim Minjeong suy nghĩ, trong lòng sinh ra vài phần lo lắng.

Vì vậy một lúc sau, Kim Minjeong lơ đãng hỏi: "Em... trạng thái thân thể thường ngày của em có khoẻ không?"

"Rất khoẻ a."

"Vì sao tay lạnh như vậy?"

"Em không biết, nhưng chắc cũng không có vấn đề gì." Cô gái nhìn vào mắt nàng trả lời, giọng điệu và ánh mắt rất nghiêm túc, không có dấu vết nói dối.

"Lần sau tôi sẽ đưa em đi kiểm tra toàn diện." Kim Minjeong nói.

Yu Jimin lắc đầu: "Em không muốn đi bệnh viện."

Kim Minjeong cười một chút: "Em cũng đã học đại học rồi, giấu bệnh sợ thầy làm sao mà được, sớm phát hiện được vấn đề vẫn tốt hơn."

Yu Jimin kiên trì lắc đầu: "Em không muốn đi."

Kim Minjeong không thể nhìn rõ biểu cảm của cô gái, cũng không đoán được cô gái đang nghĩ gì, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Kim Minjeong thu lại tươi cười.

Nghi ngờ vốn dĩ đã tiêu tán kia lại bò lên.

Rõ ràng biết rằng điều đó là vô cùng hoang đường, nhưng sự nghi ngờ này vẫn luôn đi ngang qua trong lòng, vứt đi không được.

.......

Vì cô gái không ăn sáng nên Kim Minjeong đã trực tiếp đưa cô gái đến trường học.

Rồi sau đó, Kim Minjeong đi đến công ty.

Nàng không bắt đầu công việc ngay lập tức, mà là tìm túi hồ sơ mà trợ lý đưa cho nàng lần trước từ tủ văn kiện, mở nó ra, lấy ra một chồng văn kiện.

Trên cùng là tư liệu của cô gái, tư liệt bao gồm tất cả các hồ sơ khám sức khỏe và báo cáo của cô gái trong 5 năm qua.

Nhưng sau khi thi đại học, cô gái không tham dự bất kỳ cuộc khám sức khỏe nào.

Điều này vốn dĩ không có gì lạ, nhưng Kim Minjeong theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.

Quên đi.

Trước tiên vẫn nên là chuyển nhà cho cô gái cái đã.

.........

Thật ra Kim Minjeong cũng không thể hiểu được mình đang hoài nghi cái gì.

Ở trên người cô gái có rất nhiều điểm khác thường, nhưng liên kết lại với nhau cũng không đoán ra được điều gì.

Mỗi một hoài nghi đều có thể tìm được lý do để bỏ qua, còn những điểm đáng ngờ thì lại không liên kết được với nhau.

Kim Minjeong suy nghĩ một chút, rồi cũng không muốn nghĩ tới nữa.

Tối hôm đó, Kim Minjeong tan tầm sớm, không muốn về nhà nên giao xe lại cho tài xế rồi đi dạo trên phố.

Vừa đi vừa suy nghĩ những điều trong lòng.

Kim Minjeong đi dạo không có mục đích, dù sao cũng là con đường quen thuộc, sẽ không bao giờ bị lạc, cho nên không để ý đến phương hướng.

Cứ đi về phía trước, có tiếng nhạc mơ hồ kèm theo tiếng ồn ào, Kim Minjeong liếc nhìn qua bên kia và phát hiện cách đó không xa chính là quảng trường, giữa đám đông náo nhiệt có một nhóm người đang nhảy múa trên đó.

"Vị mỹ nữ..."

Bên tai có giọng nói của một người đàn ông truyền đến, Kim Minjeong cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.

Kim Minjeong quay lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo màu vàng.

Người đàn ông cũng đã lớn tuổi, dưới cằm có hàng râu thưa thớt, trên cổ đeo một chuỗi hạt đen, trên tay cầm một đồng xu.

Dù là dáng vẻ, trang phục, tư thế đều khá quen mắt.

Sau khi suy nghĩ thoáng qua, Kim Minjeong nhớ ra.

Người đàn ông này chính là đại sư mà nàng đã gặp qua khi phát bệnh, từng khẳng định nàng bị ma quấn thân.

Kim Minjeong nhíu mày, đánh giá vị đại sư này.

Nàng vẫn luôn cho rằng nghề xem bói đoán mệnh và trừ tà này, đơn giản là nghề buôn dưa lê giá rẻ, thích khoe khoang hiểu được lòng người, cho nên nàng cũng không cần để ý tới.

Nếu là lúc trước, Kim Minjeong sẽ trực tiếp đi đường vòng.

Nhưng hôm nay, không biết là ma xui quỷ khiến hay sao, Kim Minjeong đã dừng chân lại, chờ đợi lời nói tiếp theo của vị đại sư này.

"Vị mỹ nữ này, ta nhìn sắc mặt của cô đã chuyển thành màu đen, nhất định có âm khí lượn lờ bị ma vây quanh, không thể không trừ. Bổn đại sư đuổi quỷ đoán mệnh, mọi thứ đều tinh thông..." Vị đại sư rung đùi đắc ý nói.

Kim Minjeong nghe được một nửa, cười mỉa mai một chút.

Lời nói của vị đại sư này giống y hệt lần trước, rõ ràng đây là một câu cửa miệng khi gặp ai cũng nói.

Nàng thật sự rảnh đến mức không có chuyện gì để làm, mới có thể lãng phí thời gian dừng lại để nghe những lời này.

"Xin lỗi, tôi còn có việc."

Nói xong, Kim Minjeong xoay người đi ngay.

"Chờ đã, mỹ nữ, cô nghe ta nói, trên người cô có âm khí rất nặng, chắc chắn là một ma nữ rất lợi hại... gần đây cô có gặp phải chuyện gì không thích hợp không?"

Kim Minjeong không trả lời, nhưng chân đã dừng lại.

"Mỹ nữ, hãy nghĩ lại đi. Có phải cô đã gặp một cô gái có dung mạo giống người nhưng âm khí rất nặng nề..."

Những lời nói này rơi vào lỗ tai, như một mũi kim nhọn đâm vào huyệt đạo, đâm thẳng vào hồng tâm.

Người đàn ông mặc áo vàng vẫn nói không ngừng, đôi môi mấp máy lên xuống miêu tả việc bị ma nữ quấn lấy kinh khủng như thế nào, phải nhanh chóng diệt trừ.

Kim Minjeong nhìn đôi môi đang khép kín của người đàn ông, câu tiếp theo cũng không thể nào nghe, vì bên tai vẫn còn dừng lại ở câu nói vừa rồi.

Trong lòng loạn đến hốt hoảng.

Nàng mất kiên nhẫn một cách không thể giải thích được, cho dù chỉ một giây cũng không muốn nghe thêm nữa, nàng hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi vòng qua người đàn ông.

"Á! Mỹ nữ cô đừng đi!"

Phía sau, người đàn ông vẫn còn đang la hét, Kim Minjeong vẫn không dừng lại, cũng không quay đầu lại dù chỉ một giây.

Cuối cùng, Kim Minjeong đã thoát khỏi giọng nói của người đàn ông, lỗ tai trở nên yên tĩnh.

Nhiều loại ý tưởng đan chéo ở bên nhau và không rõ ràng.

Kim Minjeong ấn huyệt thái dương, cố gắng thả lỏng suy nghĩ của mình.

Cô gái tay chân lạnh lẽo.

Cô gái không muốn kiểm tra sức khoẻ.

Cô gái luôn cúi thấp đầu, ủ rũ ít nói, âm khí nặng nề.

Nhịp tim đập nhanh lên gấp đôi.

Suy nghĩ càng lún càng sâu, càng ngày càng nhiều chi tiết từ trong trí nhớ nhảy ra, tranh nhau chứng minh luận điểm này.

Sợ hãi xen lẫn cảm xúc không nói nên lời, đầu ngón tay khẽ run rẩy lên.

"Két....... "

Một chiếc xe hơi phanh gấp ở bên đường, tiếng phanh xe rất chói tai xẹt qua.

Kim Minjeong đột nhiên bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Chính mình đang suy nghĩ gì vậy?

Cô gái có bóng, có chân, đang đi học tại một trường chính quy, nếu thật sự có vấn đề gì, trợ lý sẽ không tra ra sao?

Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?

Kim Minjeong ngẩng đầu lên ấn huyệt thái dương, nheo mắt lại nhìn ánh sáng, đem những nỗi sợ hãi vô cớ đó nén lại.

......


Khi về đến nhà, Kim Minjeong phát hiện cô gái đã gửi một vài tin nhắn Kakao đến.

【Karina】: Chị có ở đó không ~

【Karina】: Khi nào chị rảnh, em muốn cùng chị đi ra ngoài chơi ~[ làm nũng.jpg]

【Karina】: Được không?

Trong lòng Kim Minjeong vẫn còn sót lại một chút cảm xúc, có chút hỗn độn, nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Do dự một lúc, Kim Minjeong cất điện thoại sang một bên.

Nàng bật TV lên, nằm trên ghế sofa chọn một chương trình tạp kỹ nhẹ nhàng, muốn làm cho dây thần kinh đang căng thẳng thả lỏng một chút.

Trong chương trình tạp kỹ, các câu chuyện cười của người dẫn chương trình có nhịp điệu rõ ràng và tràn đầy tiếng cười.

Tiếng cười của khán giả hết đợt này đến đợt khác, nhưng Kim Minjeong vẫn không thể cười được.

Chương trình trò chuyện phát sóng được một nửa, điện thoại di động của Kim Minjeong rung lên vài lần.

Kim Minjeong kiềm chế một hồi, rốt cuộc nhịn không được, mở máy lên lần nữa, phát hiện tất cả đều là tin nhắn từ "Karina".

Tổng cộng hơn một chục tin nhắn chưa đọc.

Trong khoảng thời gian này, chỉ cần nàng không làm việc, thông thường chỉ trong vài giây nàng sẽ trả lời cô gái.

Nhưng lần này, Kim Minjeong luôn cảm thấy trong lòng có cái gì ngăn trở, đột nhiên không biết nên nói thế nào với cô gái.

Nhìn nick name "Karina", Kim Minjeong vẫn có thể mơ hồ nhớ được giọng nói ngọt ngào của cô gái khi thổ lộ, thậm chí còn nhớ rõ nhịp tim đập nhanh lúc đó.

Nếu không trả lời tin nhắn, cô gái sẽ không suy nghĩ nhiều chứ?

Cô gái đột nhiên nhắn nhiều tin nhắn cùng một lúc, chính là bởi vì không có cảm giác an toàn đi...

Ngày thường khi ở chung, Kim Minjeong có thể mơ hồ cảm nhận được cô gái đang tràn ra một số cảm xúc tiêu cực, như thể luôn sợ nàng sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Sẽ còn rất nhiều tin nhắn được gửi đến, nếu nàng không trả lời.

Nghĩ như vậy, một góc nào đó trong lòng cũng mềm ra, Kim Minjeong bấm vào giao diện trò chuyện, bắt đầu suy nghĩ phải trả lời như thế nào.

Kim Minjeong chưa kịp suy nghĩ, cô gái đã gửi đến một chuỗi tin nhắn—

【Karina】: Chị giận em rồi phải không?

【Karina】: Là bởi vì chuyện kiểm tra sức khoẻ phải không?

【Karina】: Thật ra... Muốn em đi kiểm tra sức khoẻ cũng được.

【Karina】: Chị đừng tức giận, được không?

【Karina】: Tha lỗi cho em đi ~.

【Karina】: [ làm nũng.jpg]

Kim Minjeong nhìn những tin tức này, trong lòng đã hoàn toàn mềm nhũn.

Nếu cô gái đã đồng ý kiểm tra sức khoẻ, những suy đoán hoang đường trước đó đã không còn cơ sở, khả năng để những ý niệm đó nổi lên đã nhỏ đi vài phần.

Kim Minjeong thuận lợi đem những suy đoán thiếu căn cứ kia ném ra đằng sau đầu, cầm lấy điện thoại bắt đầu tập trung trả lời cô gái.

Nàng gõ vài dòng chữ, trầm ngâm cân nhắc một lúc, cuối cùng xóa hết toàn bộ, chỉ viết hai câu vào khung trả lời.

【 Kim Minjeong 】: Thật xin lỗi, tôi không nên không trả lời tin nhắn của em.

【 Kim Minjeong 】: Chuyện kiểm tra sức khoẻ, nếu em không muốn đi bệnh viện, vậy thì thôi vậy.

Ngay khi Kim Minjeong vừa gửi đi tin nhắn thứ hai, điện thoại liền rung lên vài cái, cô gái nhắn lại.

【Karina】: Kim Minjeong trả lời em rồi, ha ha ha ha

【Karina】: [ vui vẻ đến xoay quanh.jpg]

【Karina】: Khi nào chị rảnh, em muốn cùng chị đi ra ngoài chơi!

【Karina】: Chị đáp ứng em chứ!

Kim Minjeong nhìn giao diện trò chuyện, bất giác bật cười.

Trong khi cười, nàng nhập một từ vào khung trả lời, rồi sau đó bấm gửi.

【 Kim Minjeong 】: Được.

........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro