Chương 38: Giáo viên hướng dẫn
Kim Minjeong đưa cô gái đến trường học.
Nàng nhìn làn váy màu xanh nhạt của cô gái biến mất ở cổng trường.
Mở cửa kính xe ra, muốn châm một điếu thuốc, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Rốt cuộc Yu Jimin... đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đã bắt đầu tin vào trái tim nhiệt tình của cô gái ôm đến trước mặt nàng.
Nhưng nàng thật sự không thể hiểu được tại sao cô gái lại thích nàng?
Làm thế nào để phát triển đến thời điểm này?
Nàng nghĩ, đã đi đến lúc này nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện về cô gái.
Kim Minjeong suy nghĩ một lúc rồi lái xe đến công ty.
Sau khi đến công ty, Kim Minjeong tìm trợ lý: "Lúc trước tôi bảo cậu tiếp tục điều tra chuyện của Yu Jimin. Tại sao lúc sau không thấy nhắc đến?"
Khi trợ lý nghe câu hỏi này đột nhiên sững sờ một giây, sau đó mới phản ứng lại và trả lời:
"Kim tổng, tôi không tra ra chuyện gì khác, có một vài chuyện vặt vãnh tôi vẫn chưa báo cáo với sếp vì nó không quá quan trọng."
"Ừm." Kim Minjeong lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có vài suy nghĩ, im lặng một lúc rồi nói với trợ lý:
"Cậu... cậu đi tìm thông tin liên lạc giảng viên hướng dẫn của em ấy gửi cho tôi.
Nàng vẫn còn nhớ thông tin mình đọc được, thành tích của cô gái trong kỳ thi tuyển sinh đại học khá tốt, còn được nhận vào lớp ưu tú của khoa tài chính đại học Seoul.
Lớp ưu tú có giảng viên hướng dẫn cho khóa học, người hướng dẫn bên kia chắc là có thể hỏi được một chút tin tức.
.......
Vào giữa trưa, Kim Minjeong liên lạc với giảng viên hướng dẫn của cô gái.
Thái độ của giảng viên hướng dẫn rất nhiệt tình.
Đối với giảng viên hướng dẫn, có thể làm quen với Kim Minjeong chỉ có trăm lợi mà không bị tổn hại gì, việc này có thể tạo thêm cơ hội việc làm cho các nghiên cứu sinh mới vào nghề.
Sau khi hàn huyên vài câu, Kim Minjeong cũng không trực tiếp nói rõ mục đích của mình, giảng viên hướng dẫn cũng không vội hỏi.
"Kim tổng tối nay có rảnh không, buổi tối cùng ăn một bữa cơm?" Giảng viên hướng dẫn cười hỏi nàng.
Kim Minjeong suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Không được."
"Cái đó..." Giọng điệu của giảng viên hiển nhiên là mất mát.
"Chiều nay tôi sẽ trực tiếp đến trường một chuyến."
......
Kim Minjeong không nghỉ ngơi giữa trưa, bắt đầu xử lý xong chuyện quan trọng trên tay trước 2 giờ, rồi sau đó lái xe đến đại học Seoul.
Trở về trường học cũ, trong lòng vẫn có vài phần buồn bã mất mát, khuôn viên trường đại học đã được sửa sang, rất nhiều tòa nhà không còn dễ nhận ra.
Kim Minjeong gọi vào điện thoại của giảng viên hướng dẫn, đi theo chỉ dẫn tìm được văn phòng.
Khi giảng viên hướng dẫn nhìn thấy nàng, nhanh chóng đứng dậy bắt tay với nàng, Kim Minjeong cũng lễ phép cười vài lần, sau đó nói rõ ý định của mình.
"Yu Jimin có phải là học sinh mà anh mang đến không?" Kim Minjeong hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại cô bé đang ở phòng thực nghiệm. Học sinh này rất ưu tú, nếu Kim tổng muốn gặp..." Tuy rằng giảng viên hướng dẫn thắc mắc tại sao nàng lại muốn hỏi Yu Jimin.
Lời nói và biểu cảm cũng không có vẻ gì là bán tín bán nghi, mà trực tiếp hỏi nàng có muốn gặp người không, quả nhiên trình độ xã giao rất cao.
Kim Minjeong nói: "Không cần gặp, em ấy là học sinh mà tôi đã giúp đỡ trước đây. Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm hiểu tình hình, anh nói đúng sự thật là được."
Đây cũng không phải là nói dối, dựa theo thông tin mà trợ lý thu được, nàng xác thật có giúp đỡ Yu Jimin, chỉ là hiện tại nàng không có ấn tượng gì.
"Kim tổng cứ thoải mái hỏi." Giảng viên hướng dẫn nói.
Kim Minjeong dừng lại một chút, sau đó mở miệng hỏi: "Em ấy có thường xuyên xin nghỉ phép không?"
"Thật ra cô bé rất hiếm khi ở trường học, nhưng dù sao cũng là sinh viên đại học. Đặc biệt là sinh viên lớp ưu tú có mức độ tự do rất cao trong các khóa học. Rất nhiều sinh viên đã nộp đơn xin miễn nghe giảng, có thể có sự sắp xếp của riêng mình."
"Từ khi nào em ấy bắt đầu ít đến trường học?" Kim Minjeong lại hỏi.
Việc khám sức khỏe của cô gái cho kỳ thi tuyển sinh đại học không có vấn đề gì, như vậy cái chết của cô gái là sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nếu là chết lúc đại học, nhất định phải để lại chút dấu vết gì đó.
Câu hỏi mà Kim Minjeong hỏi chi tiết đến mức không giống với sự quan tâm của nhà tài trợ đối với học sinh, giảng viên hướng dẫn khẽ cau mày, cũng không trả lời ngay, vẻ mặt có chút ngập ngừng.
Kim Minjeong nhận thấy sự lưỡng lự của giảng viên hướng dẫn, bổ sung thêm một câu:
"Số lượng thực tập sinh tại trụ sở chính của Kim thị trong những năm gần đây rất ít, tôi cùng với cô giáo cũng đã quen biết, tôi nhất định sẽ xem xét học sinh của cô giáo nhiều hơn".
Nghe xong lời hứa hẹn này, giảng viên hướng dẫn mỉm cười một chút, sau đó nói chuyện rộng mở hơn rất nhiều.
"Đứa trẻ Yu Jimin đó... khi vừa mới vào đại học đặc biệt rất liều mạng, bất kỳ hạng mục gì cũng đều phải tranh thủ. Dù sao thì cô bé cũng là sinh viên năm nhất, tôi chắc chắn rằng cô bé sẽ tìm được một con đường khác..." Giảng viên hướng dẫn dừng lại một chút rồi cảm thán một câu:
"Đứa trẻ này cũng quá thực dụng."
"Tôi đã chú ý cô bé trong một đoạn thời gian. Khi vừa mới vào đại học cô bé đã rất thực dụng. Cô bé trong việc học tập và kết giao giữa các cá nhân đều có mục đích rõ ràng. Ngưỡng cửa của hội tài chính yêu cầu phải được tiền bối đưa đến, cho nên chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với hội cựu sinh viên, cô bé sẽ liều mạng tranh thủ cơ hội, ngày thường không chơi với bạn bè đồng trang lứa, hoàn toàn không giống như một sinh viên đại học bình thường."
"Nhưng mà, trong kỳ nghỉ đông năm nhất, không biết cô bé đã gặp phải chuyện gì, thông báo muộn đến một tháng. Sau đó cô bé dường như đã hoàn toàn thay đổi, rất ít khi đến trường học, cũng không quan tâm đến những hạng mục gì đó nữa."
Giảng viên hướng dẫn không dò hỏi mục đích của Kim Minjeong, liền nói tất cả những gì có thể nghĩ đến.
Kim Minjeong lắng nghe, tiêu hóa thông tin từng chút một.
Kỳ nghỉ đông năm trước, cũng là thời gian cô gái chết sao?
Suy nghĩ trong một lúc, Kim Minjeong hỏi một câu cuối cùng: "Trước kỳ nghỉ đông năm trước, em ấy đã xảy ra chuyện gì, anh có suy đoán được không?"
Vốn dĩ Kim Minjeong cũng không có hy vọng gì, chỉ theo bản năng mà hỏi ra, không ngờ giảng viên hướng dẫn lại nghiêm túc trả lời.
Giảng viên hướng dẫn nghiêm mặt nói:
"Quả thật là tôi có suy đoán. Trước kỳ nghỉ đông cô bé đã nói chuyện với tôi, biểu hiện tỏ ra rất quan tâm đến việc đầu tư vào đất ở thành phố này, nhưng sinh viên như cô bé lấy tiền từ đâu ra? Sau này tôi nghe nói rằng cô bé đã liên hệ với một số người... nghĩ lại những gì cô bé đã nói với tôi, tôi hoài nghi... "
"Tôi hoài nghi khi đó cô bé muốn vay nặng lãi."
Khi giảng viên hướng dẫn nói đến lúc sau, giọng điệu trần thuật, thanh tuyến ổn định, không giống như tuỳ ý suy đoán, mà giống như nhất định chắc chắn.
Kim Minjeong nhướng mày.
Đối với đáp án này hoàn toàn bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của nàng.
Trong ấn tượng của Kim Minjeong, cô gái căn bản không quan tâm đến bệnh tình của ba mình, cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu vật chất nào với Kim Minjeong, đối với tiền tài thiếu khuyết dục vọng.
Nhưng cô gái trong miệng của giảng viên hướng dẫn là người sống thực dụng vì tiền tài và địa vị xã hội.
Cũng không biết đâu là tính cách thật sự của cô gái.
Kim Minjeong được biết thêm một số thông tin khác từ giảng viên hướng dẫn, hàn huyên vài câu rồi nói lời tạm biệt, vốn dĩ giảng viên hướng dẫn còn nhiệt tình mời nàng diễn thuyết, nhưng Kim Minjeong thuận miệng chọn một vài lý do để từ chối và đứng dậy rời đi.
.....
Sau khi rời khỏi văn phòng của giảng viên hướng dẫn, Kim Minjeong cũng không vội trở lại công ty.
Thời gian cũng đã hơn 5 giờ chiều, dù sao buổi tối cũng phải đón cô gái tan học, tốt hơn hết là đi dạo quanh trường cũ, chờ cô gái cùng nhau trở về.
Kim Minjeong đi dọc theo bồn hoa vài vòng, làn gió nóng ẩm ập vào trên má, hoa hồng trên bồn hoa nở rộ vài đoá màu đỏ, cũng đã gần đến mùa hè.
Nàng và cô gái gặp nhau vào mùa đông.
Bây giờ đã gần đến mùa hè, Kim Samuel cũng sắp thi tuyển sinh đại học.
Đang nghĩ tới đây, điện thoại di động trong túi của Kim Minjeong vang lên, Kim Minjeong cúi đầu lấy điện thoại ra, phát hiện là số máy nước ngoài.
Nàng tiếp điện thoại.
"Kim Minjeong, mình đang chuẩn bị về nước, đến lúc đó chúng ta hẹn gặp mặt đi." Giọng của Giselle phát ra từ ống nghe.
Giselle không thể thích nghi với khí hậu nên đã xuất ngoại sớm, Kim Minjeong cũng chưa kịp mời bữa cơm tạm biệt, lần này Điền Tiểu Tân trở về nước, nàng tất nhiên phải đón tiếp cho tốt.
"Nhất định, mình mời khách." Kim Minjeong cười nói.
......
Trong điện thoại, Kim Minjeong cùng Giselle trò chuyện vài câu ngắn gọn, nói sơ qua về những trải nghiệm gần đây của các nàng, sau đó thật sự không có gì để nói cho nên liền cúp điện thoại.
Kim Minjeong cất điện thoại trở lại, nhàm chán đi vòng quanh sân trường vài vòng, sau đó cảm thấy thật sự không thú vị, liền đi ra khỏi cổng trường ngồi lại trong xe, nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác.
Kỳ nghỉ đông năm trước...
Cô gái đã chết trong kỳ nghỉ đông năm trước sao?
Trợ lý không thể tìm thấy tin tức liên quan, điều này chứng minh rằng cô gái không chết trước mặt người khác, cũng không phải tai nạn xe, nhảy lầu, hỏa hoạn hoặc các sự kiện khác thu hút sự chú ý.
Vay nặng lãi...
Thật ra có chút khả năng.
Nhưng đến mức độ như thế sao? Cô gái hoàn toàn có thể học xong đại học bằng học bổng và quỹ viện trợ, hoàn toàn không cần phải vay nợ một số tiền lớn.
Kim Minjeong đang nghĩ ngợi lung tung, ý thức có chút mơ hồ, đang ngồi trên ghế bất giác mơ màng ngủ trên ghế trong một lúc.
Khoảng 6 giờ chiều, cô gái gọi đến đánh thức Kim Minjeong.
Kim Minjeong đè lên huyệt thái dương, chậm rãi mở mắt ra, trả lời điện thoại:
"Tôi ở cổng trường của em."
"Em đã nhìn thấy chị." Giọng nói của cô gái mang theo ý cười trong trẻo.
Kim Minjeong theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trên cửa kính xe xuất hiện một bóng người sáng ngời.
Chiếc váy màu xanh lam nhạt, có viền trắng trên váy, lộ ra bắp chân trơn bóng mịn màng, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, sạch sẽ và hấp dẫn.
Kim Minjeong cúp điện thoại, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần từng chút một, cuối cùng đã đứng yên trước cửa xe, làn váy xanh nhạt đặc biệt quyến rũ dưới ánh hoàng hôn.
Kim Minjeong mở khóa xe để cô gái ngồi vào.
"Hôm nay tôi đi tìm giảng viên hướng dẫn của em." Kim Minjeong nghiêng đầu trực tiếp nói với cô gái.
Nếu người ngồi trước mặt nàng không phải là cô gái, mà là người nào khác, Kim Minjeong nhất định sẽ nói chuyện vòng quanh trước, rồi cuối cùng cân nhắc một chút về khuynh hướng và ý định, sau đó mới tiếp cận chủ đề một chút.
Nhưng ngồi trước mặt nàng chính là cô gái.
Có lẽ bởi vì đã biết cô gái là ma, nên theo bản năng Kim Minjeong đã không sử dụng thói quen và nghệ thuật nói chuyện với con người, nói thẳng ra không có bất kỳ quanh co lòng vòng nào.
"Vâng." Yu Jimin cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
Lông mày rũ xuống, hàng mi cong vút được nhuộm nhiều lớp ánh sáng.
Không có phản ứng nào khác.
Kim Minjeong nhướng mày, nhìn đi chỗ khác, tiếp tục hỏi: "Kỳ nghỉ đông năm trước..."
"Em đi vay nặng lãi, nửa đường bị cướp tiền, em là bị đánh chết." Yu Jimin cúi đầu, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc.
Kim Minjeong sửng sốt.
Cô gái nói quá trực tiếp, không có che dấu và cũng không có giảm xóc, trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Nội dung không khác so với tưởng tượng của Kim Minjeong, nhưng cách nói chuyện của cô gái khiến nàng kinh ngạc.
Kim Minjeong vẫn luôn cho rằng đây là khu vực cấm các cô gái không được chạm vào, vì vậy trước nay nàng không bao giờ dám hỏi.
Không ngờ cô gái lại trả lời dứt khoát như vậy, lưu loát như vậy, không hề có cảm xúc như vậy, trạng thái giống như người ngoài cuộc đang kể chuyện của người khác vậy.
Kim Minjeong nhẹ nhàng hô hấp hỏi: "Không ai biết sao?"
"Rừng núi hoang vắng, không ai biết."
Lúc đó nhóm người đòi nợ chỉ muốn dạy cho cô một bài học, không ngờ thân thể của cô lại yếu ớt như vậy, đến mức chỉ đánh một cái liền tắt thở, cuối cùng chỉ có thể đem thi thể của cô vứt ở vùng ngoại ô.
Những gì Yu Jimin nói đều là sự thật, nhưng có một phần bị lược bỏ.
Cô không nói với Kim Minjeong rằng nơi đó là nơi bọn chúng thường xuyên dùng để vứt xác chết.
Có rất nhiều cô hồn dã quỹ chết oan chết uổng tập trung ở đó, có rất nhiều xương cốt và oán khí tích tụ chồng chất ở nơi đó, ma quỷ cắn nuốt lẫn nhau để có thể gia tăng tu vi.
Cô gần như quên mất bản thân làm thế nào để thoát khỏi những ý niệm xấu xa cùng với oán hận trong mắt, thoát khỏi sự kiềm hãm của hồn ma chạy ra bên ngoài và liều mạng bảo vệ miếng ngọc kia như thế nào.
"Trước khi thi đại học, em đến một miếu chùa cầu phúc, phương trượng tặng cho em một miếng ngọc, nói rằng miếng ngọc này có thể hoàn thành tâm nguyện của em, em vẫn luôn đeo nó ở trên người. Sau khi chết, linh hồn của em không thể chạm vào bất cứ thứ gì, em chỉ có thể chạm vào nó. Em liền mang theo miếng ngọc bội kia theo, từng chút một phát hiện được công dụng ngọc bội, sau đó tìm được chị."
Cô gái vẫn cúi đầu, giọng nói vẫn bình đạm không chút dao động.
Tất cả những sự trớ trêu đều đã bị suy giảm, kinh nghiệm và ký ức không thể cộng hưởng, cuối cùng chỉ còn lại một câu chuyện xưa không thú vị, nghe đến đều nhạt nhẽo.
Không có một câu chuyện ly kỳ nào về cái chết của cô, cũng không có tình tiết lãng mạn nào đáng để xem xét kỹ lưỡng, nó thật sự rất mờ nhạt, một người trưởng thành sau khi nghe xong có thể sẽ thốt lên "Ngu xuẩn".
Nếu tình cờ xuất hiện trên mạng xã hội, có lẽ cũng chỉ có thể nhận được cái tiêu đề nhàm chán "Nữ sinh đại học lầm đường lạc lối, bị giết vì vay nặng lãi ".
Kim Minjeong nhíu mày.
"Tại sao lại vay nặng lãi?" Kim Minjeong hỏi cô.
Yu Jimin nhìn vào đôi mắt Kim Minjeong, cô có thể thấy rõ ràng sự không đồng tình, có lẽ Kim Minjeong sẽ không mắng ra câu "Ngu xuẩn", đó là bởi vì để lại thể diện cho cô.
Yu Jimin mỉm cười một chút: "Bởi vì em không vay được tiền."
"Em vay tiền để làm gì? Không lẽ quỹ viện trợ và học bổng không đủ cho em đi học sao? Đừng nói với tôi là để chữa bệnh cho ba của em. Em căn bản không đem bệnh tình của ba mình để ở trong lòng."
Lời nói của Kim Minjeong lúc sau, giọng điệu mang theo vài phần cảm xúc chất vấn, nàng không rõ Yu Jimin có khó khăn gì mà phải mạo hiểm đến tính mạng, càng không hiểu thái độ coi khinh của cô gái khi nhắc đến tính mạng.
Yu Jimin trầm mặc nhìn Kim Minjeong.
Màu mắt của cô sẫm lại, giống như bị một cái móc trói chặt.
"Bởi vì nếu em không đánh cược..."
Nếu cô không tham gia đánh cược, cô sẽ là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành của một trường đại học danh tiếng, cô sẽ có một xuất phát điểm tốt, có một công việc ổn định và sau đó hoàn thành cuộc sống của mình một cách an ổn.
Nếu cô không đánh cược một phen, cô sẽ có một cuộc sống rất tốt đẹp, cô sẽ thoát khỏi ám ảnh của tuổi thơ, thoát khỏi người ba nghiện rượu và bạo lực gia đình, rồi sống như một người bình thường, tiền lương mấy chục ngàn.
Để rồi mãi mãi, cô chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của Kim Minjeong trên TV và Internet, nhìn Kim Minjeong sống ở một thế giới khác, một thế giới mà cô có phấn đấu mấy chục năm cũng không thể chen vào được.
Nhìn Kim Minjeong tay trong tay với một người khác.
Hôn môi cùng với một người khác.
Làm bạn cả đời cùng với một người khác.
Trong khi đó cô chỉ sống trong một tầng lớp bình thường, không có dũng khí để can thiệp.
Chỉ cần cô nghĩ đến hình ảnh kia thôi cũng đã nghiến răng nghiến lợi.
Cho nên cô mới đánh cược, cô nhìn trúng một cơ hội để đầu tư, dùng tiền vay nặng lãi để làm tiền vốn, kết quả lại chết ở vùng ngoại ô, dựa vào một chút chấp niệm điên cuồng mới có thể lưu lại ở nhân gian
Lại không nghĩ rằng.
Với hình dạng của một hồn ma, cô thật sự đã tiến đến gần Kim Minjeong hơn.
Ngày đêm muốn thân cận gần trong gang tấc, mọi sự kiềm chế, đè nén đều mất hết tác dụng, cho dù cô là ma, cô cũng phải hao hết tâm tư mới có thể nắm bắt được hy vọng cuối cùng này.
Kim Minjeong vẫn luôn chờ câu nói phía sau của cô gái, nhưng không đợi được.
Quên đi.
Đều là chuyện trước đây, đào bới sự thương tâm của cô gái để làm gì?
Kim Minjeong thở dài, sờ đầu cô gái.
Yu Jimin cảm thấy ngứa ngứa trên tóc.
Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Kim Minjeong.
Người mà cô đã từng cho rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được, đang nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
Yu Jimin nhìn chằm chằm Kim Minjeong, giống như muốn đem người này nhìn đến tận đáy lòng, là có thể giữ lại ở bên cạnh.
"Yu Jimin." Kim Minjeong gọi tên của cô.
"Vâng." Thanh âm của Yu Jimin mang theo giọng mũi khóc nức nở.
Kim Minjeong nhìn hơi ẩm trong đáy mắt của cô, không khỏi đau lòng, giọng điệu cũng nhẹ đi rất nhiều: "Đừng khó chịu, chúng ta về nhà."
......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro