Chương 4: Xem mắt
Tiếng động cơ trộn lẫn với âm thanh của máy sưởi bên trong xe vang lên, sự im lặng đơn điệu kéo dài trong năm giây.
"Kim tổng." Yu Jimin giọng nói trầm thấp, phá tan sự im lặng.
Kim Minjeong hỏi: "Em muốn mời tôi đi ăn tối ở đâu?"
Yu Jimin im lặng trong một lúc, dường như không nói nên lời.
Cô gái không có tiền nên không được đến những nơi quá xoa hoa.
Kim Minjeong cho rằng cô ngượng ngùng không dám mở miệng.
"Không sao cả, tôi ăn cơm không quan tâm đến gì cả."
Kim Minjeong mỉm cười nói.
Yu Jimin thấp giọng đáp lại.
Rồi sau đó phun ra hai từ: "Em muốn..."
Kim Minjeong kiên nhẫn chờ đợi.
Yu Jimin dừng lại dừng lại hai giây mới nói xong những lời còn lại:
"Em muốn đến nhà chị, có được không?"
Vừa lúc là đèn đỏ, phanh lại có chút gấp, Kim Minjeong bởi vì quán tính nghiêng người về phía trước một đoạn ngắn, cuối cùng bị dây an toàn kéo lại vào ghế điều khiển.
Nàng lướt qua những lời nói của cô gái trong đầu nhiều lần, cảm thấy có chút vớ vẩn, nàng cười mỉa mai hỏi: "Ý của em là gì?"
"Em muốn mời chị ăn cơm, nhưng không có đủ tiền để đến một nơi đủ tốt, nên em muốn tự mình nấu cơm cho chị ăn."
Yu Jimin không nhanh không chậm mà giải thích.
Vừa nói vừa gom cái túi lớn trên đầu gối lại: "
Đồ ăn em đều đã mua hết rồi."
Thì ra cái túi kia là túi chứa đồ ăn đã mua.
Kim Minjeong tính toán, từ lúc bắt đầu gọi điện thoại cho cô gái đến khi đón cô gái lên xe mất khoảng 13 phút.
Mười ba phút mua xong đồ ăn, còn phải đi bộ đến ngã tư, có chút hơi vội vàng.
Câu hỏi này chỉ lưu lại trong đầu của Kim Minjeong trong một cái chớp mắt, nhanh chóng tan biến.
"Em mời khách, tại sao lại không về nhà của em?" Kim Minjeong nhẹ giọng hỏi.
"Bởi vì chữa bệnh cho ba, nên đã đem nhà đi bán, em đã không có nhà."
Yu Jimin nói rất chậm, từng chữ đều rõ ràng, sau khi nói xong, cô lại thấp giọng nói thêm một câu:
"Đến nhà chị, có thể chứ? "
Giọng nói bình tĩnh vững vàng, như một dòng nước suối, nhuộm màu trong veo.
Kim Minjeong vuốt ve hoa văn tinh xảo trên vô lăng, nhẹ nhàng thở ra.
"Được rồi." Kim Minjeong nghe thấy giọng nói của chính mình.
Dù sao thì chính mình cũng có rất nhiều bất động sản, chọn một nơi mà mình không thường ở, cũng sẽ không làm bại lộ bất kỳ sự riêng tư nào.
.........
Sau khi đưa ra quyết định, Kim Minjeong hành động rất nhanh chóng.
Khi kết thúc đèn đỏ, nàng quay lại một cái ngã tư, lái xe về phía một tiểu khu.
Nửa giờ sau, cũng đã đến nơi.
Trước khi xuống xe, Kim Minjeong bỗng nhiên nhớ tới lời nói thầm lần trước của tài xế, trong lòng hơi căng thẳng, sau một lúc cẩn thận cảm nhận được, nàng phát hiện độ ấm bên trong xe cũng không phải bởi vì Yu Jimin mà giảm xuống.
Kim Minjeong thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cười thầm chính mình đã thất thố, mở ra mảnh chân dài bước xuống xe.
Thuận tay trả lại điện thoại di động cho cô gái.
"Điện thoại của em."
"Cảm ơn."
"Mặt dây chuyền hạt châu trên điện thoại ở đâu vậy?"
Khi trả lại điện thoại, Kim Minjeong thuận miệng hỏi.
"Mua ở quầy hàng." Yu Jimin cúi thấp đầu trả lời.
Kim Minjeong đáp lại, đi về phía trước.
Đi được vài bước, chuông điện thoại vang lên.
Kim Minjeong lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn trên màn hình, phát hiện là một dãy số xa lạ.
Nghĩ đến cái gì đó, Kim Minjeong quay đầu lại, liền nhìn thấy Yu Jimin ở phía sau một tay cầm túi, tay kia đùa nghịch mặt dây chuyền kiểu cũ trên điện thoại.
Yu Jimin ngẩng đầu nói: "Điện thoại di động vừa rồi dùng để nói chuyện với chị là mượn bạn cùng lớp, hiện tại số điện thoại này mới là của em."
Nói xong, Yu Jimin bình tĩnh nhìn nàng bằng ánh mắt rất thật, giống như đang muốn nói, nếu chị không lưu số của em, em sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào chị.
Kim Minjeong cười khẽ một tiếng, mở nhật ký cuộc gọi ra, lưu số của cuộc gọi nhỡ gần nhất là "Bé Ngốc".
"Hài lòng chưa?" Kim Minjeong giơ giơ điện thoại di động lên.
Yu Jimin gật đầu hai cái.
Cổ rất cứng đờ, cho nên động tác gật đầu có chút ngốc ngốc.
Có chút đáng yêu.
Kim Minjeong nhìn cô, bất giác tâm tình cảm thấy tốt lên vài phần.
^^.
Kim Minjeong đi ở phía trước.
Yu Jimin ngoan ngoãn mà đi theo ở phía sau, cũng không biết chính mình đã được treo lên hai chữ " Đáng yêu".
Ngôi nhà này chỉ có một tầng, không lớn.
Một số nơi phủ đầy bụi bặm.
Yu Jimin lấy ngón tay bóp bụi, thầm nghĩ, quả nhiên không phải là ngôi nhà thường ở.
Sự ảm đạm cùng với sương mù thoáng qua trên mặt trong giây lát.
Không cần vội.
Yu Jimin nói với chính mình.
Kim Minjeong nhìn thấy cô vẫn luôn đứng ở gần cửa, Kim Minjeong cho rằng Yu Jimin đang ngại ngùng, nghiêng đầu nói:
"Em cứ tự nhiên, đừng căng thẳng."
Yu Jimin gật đầu, hỏi Kim Minjeong vài câu ngắn gọn rồi trực tiếp ôm túi đi vào phòng bếp.
.............
Kim Minjeong ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, lực chú ý thường xuyên bị phân tâm.
Thỉnh thoảng có tiếng vang trong phòng bếp truyền ra.
Có chút ồn ào, nhưng... cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chờ đợi như vậy cũng không cảm thấy khó chịu, Kim Minjeong dường như đối với cô gái này ngày càng thêm kiên nhẫn.
Đợi được nửa đường, Kim Minjeong lấy chiếc gương nhỏ đã mang theo ra, soi khuôn mặt của nàng, phát hiện lớp trang điểm đã bị trôi một chút, nàng rất có tâm tình mà trang điểm lại.
........
40 phút sau.
Phòng bếp cửa mở, Yu Jimin bưng mấy mâm đồ ăn ra tới.
"Kim tổng, ăn cơm." Yu Jimin kêu nàng.
Mùi thơm nồng đậm truyền đến xông vào mũi, những khoảng trống trên bàn ăn liền bị lấp đầy, Yu Jimin đứng ở bên cạnh bàn, buộc lại tạp dề, váy bên cạnh còn dính vết dầu mỡ.
Loại hình ảnh này rất dễ làm cho người ta ảo giác về một gia đình, suy nghĩ nhỏ vụn phút chốc trôi qua, Kim Minjeong chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Chỉ là một vài món tự nấu, cũng không có gì đa dạng mới mẻ, khoai tây có màu vàng nâu óng ánh dưới ánh đèn, màu xanh của rau cùng với màu đỏ của ớt cay hoà quyện với thịt bằm cháy nhẹ, hương thơm xộc vào trong mũi.
Kim Minjeong cầm đũa lên, nếm thử vài miếng, cũng không tệ lắm.
"Tay của em có chút không ổn, thật ra có thể nấu ngon hơn." Yu Jimin cúi đầu nói.
"Cũng không tệ lắm." Kim Minjeong nhàn nhạt mà khen một câu.
Khi giọng nói rơi xuống, Kim Minjeong có thể cảm giác được cô gái đang nhẹ nhàng thở ra.
Có vẻ như chỉ cần ở trước mặt nàng, cô gái luôn rất căng thẳng.
Kim Minjeong muốn làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn, thuận miệng tìm một số chủ đề.
Yu Jimin chỉ biết theo dõi chủ đề mà nói ngắn gọn vài câu.
Ban đầu, vốn dĩ chủ đề chỉ dừng lại ở những vấn đề vụn vặt hàng ngày, sau đó chậm rãi lan rộng ra, từ thể thao đến chính trị, từ giải trí đến chứng khoán.
Sau khi tán gẫu một hồi lâu, sắc mặt Kim Minjeong vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại càng ngày càng kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng chênh lệch 6 tuổi sẽ có khoảng cách về thế hệ, lại không ngờ rằng cho dù nói về lĩnh vực nào thì cô gái cũng có thể tiếp lời được.
Sinh viên đại học bây giờ có kiến thức rộng như vậy sao?
Cuộc trò chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, Kim Minjeong đặt đũa xuống.
Kim Minjeong ăn đến hai bát cơm, nhưng Yu Jimin trước sau vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, cũng không ăn nhiều lắm.
Sau khi ăn xong, Yu Jimin đi thu dọn bát.
Kim Minjeong ngồi ở trên sô pha, nhìn hình dáng mờ ảo kia trong bếp thông qua lớp kính trên cửa.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Yu Jimin từ trong phòng bếp đi ra.
Sau đó bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Kim Minjeong.
Trên trán của cô gái thưa thớt những sợi tóc mái, ngọn tóc lấp ló dưới ánh đèn đang toả sáng.
Nhìn gần hơn, làn da trắng nõn đến quá mức, giống như đang bị bệnh.
"Kim tổng, vậy em đi đây."
"Ừm." Kim Minjeong vô thức đáp lại.
"Tạm biệt." Cô gái nhẹ nhàng nói.
Kim Minjeong trầm mặc một lát, nghĩ tới điều gì đó: "Lúc sau Jeon Wonwoo có đến làm phiền em nữa không?"
Yu Jimin lắc đầu.
Kim Minjeong không tìm được gì khác để nói, chỉ có thể nói: "Ừm, tạm biệt."
Tiếng bước chân xa hơn một chút, sau đó là âm thanh sột soạt khi mang giày, cuối cùng là một âm thanh dứt khoát vang lên, cửa nhà đóng lại.
Căn nhà lập tức trở nên vắng tanh.
.........
Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra, nằm ngửa lưng xuống ghế sofa, đường cong đôi chân dài trắng nõn đặt lên tay vịn sofa, cái gáy kề sát bên ngoài sofa, làn tóc xoăn màu nâu thẫm tuỳ ý mà xoã ra.
Nàng cùng trần nhà trắng bệch nhìn nhau trong một phút, đầu óc nàng trở nên tỉnh táo.
Mọi chuyện ngày hôm nay được phát lại trong đầu như một màn hình chiếu phim, một số điểm vô lý được phóng đại vào lúc này.
Tại sao lại đồng ý ăn cơm cùng với cô gái?
Tại sao lại đưa người về nhà?
Tại sao lại có kiên nhẫn như vậy?
Tại sao khi cô gái rời đi, lại có ý muốn giữ ở lại?
Một loạt ý niệm càn quét lướt qua, những suy nghĩ và hành động của mình trong ngày hôm nay quả thật là nực cười.
Kim Minjeong vẫn không nhúc nhích mà nằm ở đó bất động, bình tĩnh mà tự hỏi.
Nhịp tim vẫn vững vàng ổn định, không có hỗn loạn.
Cuối cùng, tất cả mọi suy nghĩ đều quy tụ về một điểm –
Cô gái cố tình muốn tiếp cận nàng, cố tình một cách táo bạo.
Nếu là thế, cô gái làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Là vì tiền?
Hay là thứ gì khác?
.........
Kim Minjeong cũng không biết mình đã nằm trên ghế sofa bao lâu.
Sau đó điện thoại reo lên, nàng mới chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, mở bao da trên bàn trà ra, nghe điện thoại.
"Chị ~" Là giọng nói của em trai Kim Samuel.
"Chuyện gì?"
"Trợ lý của chị nói hôm nay chị có rảnh. Mẹ bảo em gọi điện thoại cho chị, bảo chị trở về ăn tối."
"Không muốn đi."
"Chị, hôm nay em cũng đã rất vất vả rồi. Chị không muốn gặp mẹ, vậy thì gặp em không được sao?"
Giọng nói của Kim Samuel nhẹ nhàng, kéo theo giọng điệu làm nũng, khiến cho Kim Minjeong nổi da gà.
Kim Minjeong xoa xoa nguyệt thái dương, do dự một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng: "Được rồi, buổi tối chị sẽ trở về."
..........
Ba vì bệnh mất sớm, vốn dĩ Kim Minjeong sống cùng với mẹ và em trai của mình trong ngôi nhà lớn.
Nhưng vì ngày thường nàng hay có tiệc rượu, buổi tối trở về có chút muộn, em trai lại đang học cao trung, nàng sợ ảnh hưởng đến việc học tập của em trai, nên đã chuyển ra ngoài sống.
Đây đều là cái cớ để ứng phó với mẹ.
Chỉ có một lý do thật sự cho việc chuyển ra ngoài sống là từ khi nàng 24 tuổi, mẹ liền bắt đầu thúc giục nàng kết hôn.
Nàng đã ngã bài, dùng cảm xúc cùng lý trí để tìm kiếm sự đồng tình từ bà ấy, nhưng tất cả là vô ích.
Mẹ của nàng vẫn luôn kiên trì, cho rằng hôn nhân được pháp luật công nhận mới là thứ cần thiết để đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc, một hai bắt nàng phải tìm một người đàn ông.
Nếu không cưỡng cầu được thì chỉ có thể nhẹ nhàng năn nỉ.
Ban đầu Kim Minjeong còn có thể chịu đựng được, nhưng sau đó lỗ tai của nàng thật sự không thể chịu đựng được nữa, nên đã dọn ra ngoài ở.
May mà, quyền kinh tế, quyền lên tiếng trong gia đình tất cả đều nằm trong tay của Kim Minjeong, nói dọn liền dọn, không có chút vướng bận nào.
Thỉnh thoảng trở về ăn, chỉ cần chặn lời thúc giục kết hôn lại là được.
........
Buổi tối, Kim Minjeong mua một chút lễ vật, lái xe trở về Kim gia.
Vừa bước ra khỏi xe, liền nhìn thấy mẹ của nàng, Ning Yizhuo, đang chờ ở cửa.
Ning Yizhuo trước kia là người mẫu, trên mặt vẫn có thể nhìn thấy phần nào của tuổi trẻ, quần áo quý phái, khí chất không tầm thường.
Kim Minjeong lấy ra tâm lý đối với khách hàng lớn để đối phó, vừa cười vừa kêu: "Mẹ."
"Winter đã trở về....."
Ning Yizhuo mỉm cười với cô, vừa nói vừa lôi kéo nàng vào nhà.
Vẫn luôn bình thường cho đến khi trên bàn cơm, Ning Yizhuo rốt cuộc cũng chọc thủng chủ đề:
"Thế nào, trong khoảng thời gian này con đã gặp được người thích hợp chưa?"
"Vẫn chưa." Kim Minjeong vẫn duy trì tươi cười.
"Gần đây mẹ vừa mới đáp ứng cho con một buổi xem mắt, điều kiện của đối phương không tồi. Nhất định con sẽ thích, đi xem đi."
Kim Minjeong vẫn tiếp tục duy trì tươi cười:
"Con chỉ thích con gái, con sẽ không làm chậm trễ những người đàn ông ưu tú và thành đạt đó."
"Là bởi vì con thích con gái, cho nên mới nói nhất định con sẽ thích. Mẹ đã nghĩ thông suốt, dưa hái xanh không ngọt, không cần biết là nam hay nữ, Winter thích là được. Chỉ cần ở bên cạnh con có người làm bạn, là mẹ có thể yên tâm rồi."
Ning Yizhuo cười đến hòa ái dễ gần.
Kim Minjeong có chút kinh ngạc.
Trong mấy năm qua, Ning Yizhuo vẫn luôn chấp nhất với việc nắt nàng đưa con rể về.
Như thế nào lại liền nghĩ thông suốt?
"Buổi xem mắt mà mẹ sắp xếp cho con là một cô gái?"
Kim Minjeong nhướng mày.
Ning Yizhuo tránh đi tầm mắt, trả lời: "Đúng vậy."
Kim Minjeong nhìn về phía em trai Kim Samuel.
Kim Samuel vốn dĩ đang vùi đầu ăn cơm, đột nhiên cảm giác được tầm mắt đến từ hai phía của mẹ và chị, đôi đũa run lên, vội vàng gật đầu không ngừng:
"Đúng đúng đúng, đã tìm cho chị một cô gái, chị cứ yên tâm mà đi thôi."
Ning Yizhuo rèn sắt khi còn nóng, nói:
"Đã hẹn buổi trưa ngày mai, chỉ ăn cơm thôi. Nếu con không thích, mẹ hứa với con sẽ không dong dài nữa."
Kim Minjeong trầm mặc suy nghĩ một chút.
Nếu Ning Yizhuo thật sự hẹn cho nàng với một cô gái, quả thật là một bước tiến bộ rất lớn, nói như thế nào cũng phải gặp mặt một lần.
Huống hồ nàng cũng có một chút tò mò.
Kim Minjeong đáp ứng: "Được."
Sau đó bữa cơm hoà thuận đến vui vẻ, Ning Yizhuo quan tâm mà hỏi han ân cần, bầu không khí cũng thoải mái rất nhiều.
........
Ngày hôm sau vào buổi trưa, Kim Minjeong lái xe đến địa điểm được chỉ định.
Một nhà hàng tình nhân nổi tiếng.
Bức rèm màu hồng phấn được treo trên cửa sổ từ trần đến dưới sàn, Ning Yizhuo có nói là vị trí thứ hai nằm sát bên cửa sổ, tính từ bên trái qua, từ bên ngoài có thể thấy rõ vị trí đó.
Kim Minjeong xuống xe, thông qua cửa kính trong suốt, nhìn thấy người đang ngồi chờ.
Quả thật là một cô gái.
Tóc dài ngang vai, trang điểm đậm, khung xương hơi rộng, nhìn tổng thể không quá hoà hợp cho lắm, nhưng sườn mặt rất đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, mặc váy, vây quanh là khăn quàng cổ màu hồng.
Kim Minjeong bước vào nhà hàng, cùng đối mặt với cô gái đó.
"Xin chào, tôi là Kim Minjeong."
Kim Minjeong vươn tay ra sau khi chào hỏi.
Cô gái đứng dậy, nắm lấy tay Kim Minjeong, đáp lễ:
"Xin chào."
Giọng nói thật thô.
Rõ ràng đây là một giọng nam.
Toàn bộ cánh tay của Kim Minjeong trở nên cứng đờ, khi cụm từ "xin chào" được nói ra khỏi miệng.
Hai giây sau, nàng khôi phục bình tĩnh.
Nắm hai tay buông lỏng ra, Kim Minjeong nhanh chóng rút tay trở về.
Đối diện với "Cô gái" đang bắt đầu giới thiệu về mình với một giọng nói thô kệch không phù hợp với vể bề ngoài.
"Tôi là nam, một chuyên gia trang điểm. Ngày thường tôi yêu thích quần áo của phụ nữ, nhưng đó chỉ là sở thích riêng tư. Hôm nay tôi ăn mặc như thế này đến gặp cô là đáp ứng theo yêu cầu của dì Ning, hy vọng không làm cho cô sợ..."
Kim Minjeong ở dưới gầm bàn xoa bóp cánh tay bị tê cứng.
Trên mặt còn lộ vẻ hiền lành mà nói: "Thế nào sẽ vậy?"
"Cô gái" gật đầu, sửa sửa khăn quàng cổ màu hồng, thấy Kim Minjeong có thái độ tốt, tiếp tục nói ra những gì đã chuẩn bị tốt trước đó bằng giọng nam thô bạo.
——
"Dì Ning đã nói chuyện với tôi. Tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ những người nữ tính như Kim tiểu thư. Tôi đảm bảo chỉ cần chúng ta kết hôn, tôi nguyện ý nghỉ việc, sẽ hết lòng làm việc nhà, chăm sóc con cái, toàn tâm toàn ý hỗ trợ duy trì sự nghiệp của cô."
"Đương nhiên, nếu Kim tiểu thư không muốn có con, tôi cũng hoàn toàn tôn trọng."
"Hơn nữa tình huống của Kim tiểu thư có tính đặc thù. Dì Ning nói đúng, nếu chúng ta kết hôn, xác thật phải làm chứng minh tài sản trước hôn nhân..."
Kim Minjeong chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.
Nàng có cảm giác mình là chủ đầu tư đang trên bàn đàm phán, đang nghe bên B thổi phồng về độ bảo đảm an toàn và phục vụ sau khi bán hàng.
Năm phút sau.
"Cô gái" nói đến mệt mỏi, cầm ly nước lên uống một hơi.
Kim Minjeong hít một hơi thật sâu, bắt lấy cơ hội, nói rõ ra là mình bị lừa, thay mẹ của mình xin lỗi với đối phương, tỏ vẻ sự tôn trọng đối với sở thích cá nhân của anh ta, nhưng xuất phát từ tính hướng nên không thể kết giao với nhau, rốt cuộc cũng không thể xé rách mặt dưới tình huống này, toàn thân mà lui ra ngoài.
Vừa rời khỏi nhà hàng, Kim Minjeong liền trầm mặt gọi điện thoại cho Ning Yizhuo.
Ning Yizhuo bắt đầu giải thích:
"Winter... Mẹ cũng là vì suy nghĩ cho con, con muốn yêu thì cứ yêu đi, mẹ không ngăn cản, nhưng một mối quan hệ không có gì đảm bảo thì làm sao có thể kéo dài được? Chờ khi con già rồi, cũng chính là người chồng hợp pháp của con sẽ ở bên cạnh con. Kết hôn mới là đạo lý... Con xem, nếu con thích con gái, mẹ liền tìm cho con một người giống một cô gái, thoạt nhìn không cùng một dạng, nhưng có cái gì khác biệt... "
Kim Minjeong lạnh lùng mà trả lời: "Đàn ông có ngực không?"
"Cũng không phải không thể..." Ning Yizhuo tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này.
Kim Minjeong mí mắt giật giật, nàng hoài nghi Ning Yizhuo đang suy nghĩ có thể nhờ người ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ không chừng.
Nàng bắt lấy di động, dứt khoát cúp điện thoại.
Ning Yizhuo bướng bỉnh, cố chấp đến mức đáng sợ, làm sao mà đột nhiên thay đổi quan niệm được, nàng thật bất cẩn.
Kỳ thật tất cả mọi thứ đều rất đơn giản.
Chỉ cần nàng không mềm lòng, không quay lại Kim gia, không đồng ý đi xem mắt, Ning Yizhuo cũng không có biện pháp với nàng.
Trong lòng đã có quyết định, Kim Minjeong vừa chuyển động ngón tay, chuẩn bị cất điện thoại trở lại túi xách.
Tay lại đột nhiên dừng lại.
Vừa mới chán nản, không để ý rằng có một cuộc gọi nhỡ, được gọi đến trong lúc đang xem mắt, nàng đã bật chế độ im lặng vì phép lịch sự, cho nên không nhận được cuộc gọi này.
Trên màn hình chính hiển thị:
Cuộc gọi nhỡ, từ "Bé Ngốc".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro