Chương 5: Nhiệt độ con người
Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào cuộc gọi nhỡ trong một lúc.
Những cảm xúc còn sót lại như một mũi kim chôn dưới đáy lòng, bất giác sinh ra một chút giận chó đánh mèo.
Jeon Wonwoo đưa cô gái đến gặp nàng là để trục lợi.
Thân cận với đối phương, nguyện ý thỏa hiệp làm như vậy là chỉ vì tiền.
Yu Jimin?
Ngoài tiền và lợi ích,còn có thể là vì cái gì khác?
Phương thức ban đầu cô gái xuất hiện cũng không hề đơn giản.
Những điều đó, vừa có vừa không cố tình tiếp cận, hướng phát triển đến mục tiêu cũng không đơn giản.
Chỉ là cô gái có chút thông minh, biết thả dây dài để câu được cá lớn.
Kim Minjeong cúi đầu, gió lạnh tràn vào trong cổ, tay chân lạnh đến thấu xương.
Nhịp tim đều đặn.
Nàng nhìn ánh sáng trên màn hình tối đi một chút, sau đó tắt đi, khóa màn hình.
Cuối cùng, nàng không lựa chọn gọi lại.
.......
Buổi chiều, Kim Minjeong đi đến công ty để xử lý một sự cố nhỏ tạm thời.
Sự cố chủ yếu là do xích mích với các phương tiện truyền thông địa phương.
Các tư liệu cùng phương án được giao đến đều đã được đặt trên bàn.
Sự việc tuy không lớn, nhưng mối quan hệ được đề cập đến có chút rắt rối phức tạp, nếu xử lý tốt thì không có việc gì, nhưng nếu xử lý không khéo thì dễ gặp phải rắc rối lớn.
Lật xem từng trang tài liệu, nàng đều nhìn thấu hết mọi thứ, rất nhanh chóng tìm ra được vấn đề, bảo trợ lý gọi người phụ trách đang đứng đợi bên ngoài với vẻ sợ hãi tiến vào.
Khi cuộc điện thoại gọi đến, Kim Minjeong đang làm rõ các chi tiết tình huống cùng với người phụ trách hạng mục.
Điện thoại trên bàn rung lên liên tục.
Điện thoại hiện lên người gọi, lại là "Bé Ngốc".
Kim Minjeong luôn luôn công tư phân minh, nếu không có liên quan gì đến công việc, liền bật chế độ im lặng rồi để nó sang một bên, không hề để ý đến, tiếp tục nghe người phụ trách báo cáo.
Một lúc sau, màn hình điện thoại tự chuyển sang màu đen.
Không còn có cuộc gọi nào phía sau.
.........
Sau khi toàn bộ sự việc đều được giải quyết xong, bầu trời đã chuyển tối.
Không biết bên ngoài trời đổ mưa từ lúc nào, cơn mưa đã rửa sạch bầu trời ảm đạm, ánh sáng của các tòa nhà và biển quảng cáo mơ hồ trong màn mưa bụi.
Cửa sổ sát đất có tác dụng cách âm rất tốt, che chắn âm thanh, nhưng bằng mắt thường có thể nhìn thấy, mưa rơi càng ngày càng lớn.
Kim Minjeong bưng ly cà phê, yên lặng chờ đợi.
Nửa giờ trôi qua, mưa cũng đã nhỏ đi rất nhiều, Kim Minjeong rời khỏi văn phòng, đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó lái xe rời khỏi công ty.
Khi xe lên dốc, vừa rời khỏi bãi đỗ xe, thì nhìn thấy một người đi ở phía trước xe.
Kim Minjeong đột nhiên đạp phanh lại, sau đó hơi nhíu mày.
Chỉ thấy cô gái đang đứng thẳng tắp ở trong mưa, mặc một chiếc áo bông mỏng màu xanh nhạt dễ thấy, toàn thân bị nước mưa làm ướt đẫm, mái tóc ướt dính bết vào mặt, sắc mặt trắng bệch.
Kim Minjeong nhợt nhạt mà hít vào một hơi.
Nơi này là lối ra của bãi đậu xe, không thể đổ ở chỗ này.
Kim Minjeong hạ cửa sổ xe xuống, sau đó mở khóa cửa xe, dẫn theo thanh âm nói: "Em lên xe trước đi."
Yu Jimin rất nghe lời, mở cửa ghế phụ ngồi lên xe.
Bộ quần áo ướt dầm dề mang theo vệt nước tiến vào làm bẩn ghế xe.
Yu Jimin mím chặt môi thì thào nói: "Thật xin lỗi."
Kim Minjeong không quan tâm chuyện này, cho dù thay đệm cũng không tốn bao nhiêu tiền, sự chú ý của nàng đều ở chỗ khác.
Sau khi xe rời khỏi lối ra, Kim Minjeong đánh tay lái, đem xe đậu ở bên đường, lạnh giọng hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
"Em muốn gặp chị, nhưng không gọi được, nên cũng chỉ có thể đợi ở chỗ này."
"Jeon Wonwoo tìm em?"
"Không phải." Yu Jimin lắc đầu.
"Gặp phải rắc rối?"
"Không phải."
"Vậy đến tìm tôi làm gì? Có việc gì sao?"
Yu Jimin lại lắc đầu lần nữa: "Không có việc gì."
"Vậy tôi sẽ đưa em trở lại trường học." Kim Minjeong nén giận nói.
Kết quả, ngay sau khi những lời nói này vừa rơi xuống, vành mắt của cô gái liền đỏ hoe.
Khuôn mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc, mái tóc ướt đẫm rối loạn, toàn bộ đôi mắt đỏ hồng, ứa nước.
Kim Minjeong không còn lời gì để nói.
Từ bàn đàm phán cho đến phóng viên họp báo, từ doanh nhân cáo già xảo quyệt cho đến phóng viên nhạy bén nhất, từ trước đến nay đều chưa có người nào khiến nàng đến mức không còn lời gì để nói.
Nhưng cô gái này đã làm được.
Sau một lát yên lặng.
Kim Minjeong thấp giọng hỏi cô:
"Đợi bao lâu?"
"Đã lâu."
Cô gái nhỏ giọng nói.
Sau đó lại nói thêm ba chữ "Em lạnh quá."
Nói xong, còn sợ Kim Minjeong không tin, nên dùng tay của mình chạm vào tay của Kim Minjeong.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Thật sự rất lạnh, lạnh đến mức khiến tim của Kim Minjeong lỡ mất một nhịp.
Gặp mưa như vậy sẽ sinh bệnh...
Kim Minjeong dựa vào ghế ngồi, nhìn ánh đèn màu cam của cửa hàng tiện lợi phía trước.
Trời mưa to như vậy không cầm ô che lấy người, lấy thân thể đùa giỡn, cũng chỉ có những người trẻ tuổi không có chuyện gì làm mới cảm thấy lãng mạn.
Nhưng khi loại màn kịch nhàm chán này xảy ra trên người nàng, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ nảy sinh ra từ đáy lòng trống rỗng của nàng.
Nàng nghĩ đến cảnh hỗn độn trong mơ, nghĩ về những món ăn của cô gái làm, nghĩ về những cách cố tình tiếp cận, nghĩ về lúm đồng tiền trên má trái khi cô cười.
Hết khung hình này đến khung hình khác, làm gián đoạn trình tự, nhưng cũng đặc biệt rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể miêu tả ra các chi tiết của đôi mắt.
Sợi dây căng chặt trong đầu chậm rãi buông lỏng ra.
Đó không phải là chỉ vì tiền sao?
Cũng không phải vấn đề lớn gì.
Đang suy nghĩ, Kim Minjeong khởi động xe.
Sau đó vững vàng lái xe về phía ngôi nhà.
..........
Đây là ngôi nhà mà nàng thường ở lại nhất, có thể xem như là ngôi nhà thật sự.
Mọi thứ có liên quan đến cơ mật thương nghiệp về cơ bản đều nằm trong két sắt của công ty, nàng không có thói quen mang công việc về nhà, có đầy đủ các biện pháp bảo đảm an ninh cho tài sản.
Trong nhà không có vật gì mà không thấy.
Trên đường đi, Kim Minjeong cẩn thận suy nghĩ một lần, cuối cùng suy nghĩ của nàng lại trôi đi, trôi về phía người của cô gái đang đông cứng.
Trong một ngày lạnh giá như thế này, không biết cô gái đã đợi bao lâu và dầm mưa trong bao lâu.
Rốt cuộc là có chút đau lòng.
Chiếc xe dừng lại
"Đây là nơi nào?"
"Nhà tôi."
Yu Jimin cúi đầu, bao trùm cánh tay, xuống xe đi theo sau lưng Kim Minjeong.
Ra khỏi ga ra, Kim Minjeong mở ô ra, Yu Jimin trốn vào.
Khoảng cách cánh tay thật sự rất gần, chỉ cần một cử động nhẹ, là có thể chạm vào chất liệu áo khoác của đối phương.
Trong đêm đen yên tĩnh, mỗi tiếng động nhỏ đều được phóng đại, mỗi một tấc động đậy đều có thể tác động đến thần kinh, nhiều cảm giác dày đặc đan xen lẫn nhau, rất hỗn loạn.
Một câu hỏi sau nhiều lần do dự, trằn trọc cân nhắc và nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn hỏi ra khỏi miệng.
"Kim tổng."
"Hửm."
"Tương lai chị sẽ kết hôn sao?"
Giọng nói của cô gái từ từ rơi xuống, vào giờ phút này có vẻ đột ngột, giọng nói rất nhỏ nhẹ, bị tiếng mưa rơi trên mép ô làm cho mơ hồ vỡ vụn.
Nhưng Kim Minjeong vẫn nghe rõ.
"Sẽ không." Kim Minjeong không suy nghĩ quá nhiều, trả lời đến dứt khoát.
Yu Jimin ngậm miệng không nói chuyện nữa, hai người lại rơi vào im lặng.
Sền sệt tiếng mưa rơi tan trong gió.
Đến trước cửa nhà.
Kim Minjeong vươn tay mở khóa bằng dấu vân tay của mình.
"Rắc"
Là âm thanh mở khóa điện tử.
Âm thanh kia thổi qua màng nhĩ, vang vọng cả hành lang rộng rãi.
Kim Minjeong bước vào trước, bật đèn, sau đó quay đầu lại nhắc nhở nói:
"Để giày trên giá để giày."
"Vâng." Yu Jimin nhẹ nhàng đáp lại, siết chặt ngón tay một chút.
Khuôn mặt ngoan ngoãn bị vùi trong bóng tối, hàng mi mảnh mai khẽ rung lên, cảm xúc điên cuồng xuyên qua vô số cơn ác mộng bắt đầu xao động, mơ hồ muốn chui từ dưới đất đi lên.
Đây là nhà của Kim Minjeong.
Tầng ánh sáng sau cánh cửa giống như ánh sáng không thể chạm tới trong giấc mộng.
Các ngón tay của Yu Jimin căng thẳng run rẩy, cô cúi đầu, từng bước kéo thân thể lạnh lẽo của mình đi theo hướng ánh sáng vào trong, đồng thời trong lòng yên lặng thì thầm ----
Đây là nhà của Kim Minjeong.
Kim Minjeong, đưa cô mang về nhà!
Là một căn hộ chung cư đơn tầng, cũng không lớn, tổng thể trang trí đơn giản, sạch sẽ, trên kệ treo tường có trưng bày chạm khắc gỗ, cắm hoa, ngoài ban công ven sông có trồng nhiều loại cây xanh, thoạt nhìn chỉ là một căn hộ nhỏ bình thường..
Kim Minjeong không thích ở trong căn nhà quá lớn, sống một mình cảm thấy trống trải và tẻ nhạt, thỉnh thoảng khi nghỉ phép mới đến biệt thự bên ngoài thành phố.
Chỗ ở bình thường như bây giờ cũng rất tốt.
Dù gì thì đây cũng là môi trường mà nàng quen thuộc nhất, sau khi bước vào cửa, Kim Minjeong liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng đặt ví da xuống ghế sô pha, thoải mái bật máy sưởi rồi cởi áo khoác ra.
Quay đầu lại, nhìn thấy Yu Jimin đang cứng đờ đứng ở cửa ra vào.
Cô gái khi chạm phải ánh mắt của Kim Minjeong liền lập tức cúi đầu, sau đó nhìn chằm chằm ngón chân của mình đến phát ngốc, tựa hồ đang suy nghĩ xem bộ dạng ăn mặc thế này có đúng hay không.
Nơi này là nhà của Kim Minjeong.
Nơi này là nơi Kim Minjeong sinh hoạt hằng ngày.
Nơi này, ở khắp nơi đều là hơi thở của Kim Minjeong.
Cả người Yu Jimin cơ bắp đều căng cứng, có vài ý niệm sâu kín trong tâm hồn từ trong khe nứt nổi lên, lại bị gắt gao mà áp trở về.
Những giọt nước từ ngọn tóc ướt dầm dề nhỏ giọt xuống sàn nhà.
"Lạch cạch"
Tiếng động cực kỳ nhỏ được khuếch đại lên trong không gian yên tĩnh.
Kim Minjeong nhận thấy được sự bối rối của cô, chậm rãi đi đến trước mặt cô gái.
Kim Minjeong có thể rõ ràng cảm giác được khi nàng bước chân đến gần, cô gái càng lúc càng căng thẳng.
Dừng bước chân lại, giờ phút này Kim Minjeong chỉ còn cách cô gái khoảng chừng 10 cm.
Trên làn da tái nhợt vẫn còn những vết nước mưa chưa khô, dưới ánh sáng đèn làm hiện ra vài phần yếu ớt của bệnh trạng.
Sắc mặt của cô gái quá tái nhợt...
Kim Minjeong suy nghĩ, vươn tay ra thăm dò trán của cô gái.
Lúc này, Yu Jimin mới ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt ngoan ngoãn an thuận kia, đôi môi không chút huyết sắc run lên.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng, có thể nhìn thấy được áp lực cùng khắc chế đang ẩn giấu.
Mọi thứ vừa rồi đều diễn ra quá mức suôn sẻ, suôn sẻ đến mức có thể bắt đầu mong chờ một điều gì khác nữa.
Yu Jimin nhìn bàn tay đang vươn ra của Kim Minjeong, ý niệm lan tràn dệt thành một tấm lưới dày đặc.
Kim Minjeong muốn làm gì?
Kim Minjeong là muốn chủ động chạm vào cô sao?
Yu Jimin ở trong lòng tự hỏi, khát vọng mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào, xen lẫn hưng phấn nhè nhẹ.
Kim Minjeong theo lẽ thường mà thầm nghĩ, ở dưới mưa lâu như vậy, đoán chừng là bị bệnh, chắc là rất khó chịu.
Sau khi suy nghĩ, Kim Minjeong thu tay lại nói:
"Em đừng căng thẳng, tôi sẽ không chạm vào em."
Tại sao lại thu tay về?
Cô gái ngẩn người, đôi mắt chớp chớp.
Kim Minjeong cũng đã xoay người đi vào phòng ngủ, lấy bộ đồ ngủ mớivà khăn tắm, nhét vào trong tay cô gái.
"Trước tiên em nên đi tắm nước nóng, đợi chút nữa tôi đo nhiệt độ thân thể cho em."
Đôi mắt của cô gái đôi mắt lại chớp chớp lần nữa.
"Phòng tắm ở đằng kia, có dép lê dùng một lần trong ngăn tủ phía dưới bồn rửa mặt." Kim Minjeong chỉ hướng về phía phòng tắm.
Cô gái không nhúc nhích.
Kim Minjeong lại chỉ chỉ đến hướng phòng tắm.
Cuối cùng, cô gái đã lựa chọn nghe lời, ngoan ngoãn ôm đồ đi vào phòng tắm.
Không cần vội.
Không thể gấp gáp.
Yu Jimin lại nói thầm trong lòng.
............
Yu Jimin vào phòng tắm.
Sau đó là tiếng nước xôn xao, khi to khi nhỏ.
Kim Minjeong ngồi ở trên sô pha, dùng điện thoại di động xem tin tức kinh tế tài chính, từng câu phân tích chuyên môn báo giá thị trường lướt qua màn hình điện thoại, cũng không lưu lại được gì.
Ánh đèn quá chói mắt, Kim Minjeong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ quá hỗn loạn, chậm rãi trôi nổi không tự chủ được.
Tiếng nước văng vẳng bên tai.
Liên tục đều là tiếng nước.
Từ tiếng nước, có thể liên tưởng đến những bọt nước bắn tung tóe rơi xuống mặt sàn.
Từ bọt nước rơi xuống, có thể liên tưởng đến đôi chân trần trắng nõn và dịu dàng của thiếu nữ
......
Cho đến khi có một chút sương mù mờ mịt bay ra, Kim Minjeong mới nhận ra cô gái không đóng chặt cửa khi tắm.
Căn nhà không lớn, kết cấu đơn giản, có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ chính từ góc độ của ghế sofa, sau đó có thể nhìn thẳng vào cánh cửa đang khép hờ của phòng tắm...
Tâm trí đang sắp rơi vào điểm nguy hiểm nào đó, Kim Minjeong đột nhiên bừng tỉnh lại.
Hô hấp đã rối loạn.
Kim Minjeong nhắm mắt lại, thắt chặt thần kinh điều chỉnh hô hấp một chút, sau khi yên tĩnh một lúc, đại não mới dần dần thanh tỉnh.
Tắm rửa không đóng cửa.
Đơn giản lại là có ý đồ.
Kim Minjeong dựa vào ghế sô pha, tiếng nước vẫn không ngừng truyền đến bên tai.
Từ lúc ban đầu đến giờ, ám chỉ của cô gái vẫn luôn hết sức rõ ràng, cho dù có bao nhiêu quanh co lòng vòng, cuối cùng vẫn hướng đến một mục tiêu.
Nếu cô gái đã ném ra cành ô liu, mọi người cũng đều đã hiểu quy tắc.
Kim Minjeong có thể lựa chọn thuận nước đẩy thuyền mà tiếp nhận, nàng có thể lựa chọn duy trì mối quan hệ tạm thời hoặc lâu dài, còn cô gái có thể nhận được một số tiền, một bất động sản, hoặc là một cơ hội nào đó đã cố gắng phấn đấu trong nhiều năm.
Không cần biết có xu hướng tính dục như thế nào, chỉ cần có tiền, có thế lực là có thể đổi được một tình yêu hoa đào gió xuân, đó là cách tiêu khiển trong giới thượng lưu.
Kim Minjeong cũng đã nhìn thấy rất nhiều, nhìn thôi cũng thấy mệt.
Nàng không nói ra những người đó sai ở chỗ nào, chỉ đơn giản là cảm thấy chán ghét bầu không khí như vậy.
Khi Kim Minjeong mang cô gái về nhà, xác thật là có một loại chờ mong mờ mịt, nhưng chờ mong được mô tả trong tình huống này, không phải là một cuộc trao đổi giữa người và tiền.
Tâm tư của nàng rất đơn giản, nàng chỉ muốn có một người con gái mà mình không ghét bồi ở bên cạnh.
Để căn nhà không còn trống vắng, khiến cho trong lòng ấm áp hơn một chút.
...........
Vài phút sau, Yu Jimin mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm...
Những giọt nước trong suốt dính trên làn da mềm mại, những giọt nước mờ nhạt trượt theo đường cong trên cổ tiến vào cổ áo ngủ, khuôn mặt tái nhợt vẫn cứ thiếu chút huyết sắc.
Kim Minjeong nhìn đi chỗ khác nhẹ nhàng thở ra, cũng không nói gì, chỉ là thản nhiên đứng lên, từ trong ngăn kéo tìm được nhiệt kế.
"Trước tiên em vào phòng khách nằm một chút, đo nhiệt độ trên cơ thể."
Kim Minjeong đưa nhiệt kế qua.
Yu Jimin cứng đờ nhìn chằm chằm nhiệt kế.
Sau một lúc, Yu Jimin gật đầu, cầm lấy nhiệt kế, từng bước chậm rãi đi vào phòng khách.
"Phanh"
Một âm thanh rất nhẹ vang lên, Yu Jimin đóng cửa phòng khách lại.
Tại sao lại đóng cửa?
Điều này không giống như tâm tư kia của cô gái.
Kim Minjeong một bên suy nghĩ vu vơ không có mục tiêu, một bên cố gắng tập trung vào bản tin tài chính trên điện thoại di động của mình.
Thời gian một phút một giây trôi qua, chữ trên trên điện thoại dường như vẫn vậy, nét chữ dính vào nhau, dày đặc, không có cách nào phân biệt được ý nghĩa của câu.
Vẫn là xem không tiếp thu được.
Nàng xoa huyệt thái dương, ánh mắt chuyển sang thời gian góc trên bên phải màn hình.
Chỉ mới bốn phút trôi qua, còn chưa đủ để đo xong nhiệt độ cơ thể.
Âm thanh của kim đồng hồ di chuyển đột nhiên vang lên, có chút gắt gao.
Kim Minjeong lại ngồi trong một lúc, trong lòng có chút nhớ đến tình trạng của cô gái, vẫn là chọn nên đi xem.
Nàng bước đến cửa phòng khách, lịch sự gõ cửa hai lần.
Không có đáp lại.
Kim Minjeong thử xoay tay cầm, nhưng phát hiện ra rằng cửa đã bị khóa trái.
Sao lại thế này?
Kim Minjeong cau mày.
Có hệ thống điều khiển cơ học và thông minh cho khóa cửa phòng ngủ.
Nàng mở khóa vân tay trực tiếp từ ngoài cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Mặc dù định lực của Kim Minjeong rất tốt, cảnh tượng bên trong cánh cửa vẫn khiến nàng kinh ngạc ——
Chỉ thấy cô gái đang trên bàn cạnh giường, nhón gót, cố gắng hết sức duỗi dài cánh tay, đưa đầu kim loại của nhiệt kế cắm vào miệng máy sưởi.
Không nghĩ đến cánh cửa đang khóa trái đột nhiên mở ra, cả người cô gái đều sững sờ tại chỗ, có chút thất thần.
Kim Minjeong nhướng mày.
Đây... là đang muốn làm cho nhiệt kế nóng lên sao?
Một vài suy đoán thoáng qua trong đầu, rất nhanh tìm được đáp án thích hợp nhất, cũng là đán án có khả năng nhất.
Kim Minjeong bật cười.
Sau đó nàng dựa vào khung cửa, hàm dưới khẽ nâng lên nói với cô gái:
"Tôi không định đuổi em đi. Em không cần phải giả vờ phát sốt như vậy."
Yu Jimin thu cánh tay lại, thả gót chân xuống, cứng đờ mà đứng trên bàn đầu giường, im lặng không nói lời nào, chỉ chớp mắt.
Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc giả vờ phát sốt, cô chỉ là muốn nướng nhiệt kế đến khi đạt nhiệt độ cơ thể của người bình thường mà thôi.
Bầu không khí rơi vào im lặng đến kỳ lạ.
Trong sự im lặng, tầm mắt của Kim Minjeong chuyển phương hướng.
Áo ngủ che khuất bắp chân của cô gái, phía dưới vạt áo là mắt cá chân trắng nõn.
Hình dáng bàn chân rất đẹp, mượt mà trong suốt.
Kim Minjeong rất nhanh chóng nhớ lại ý nghĩ tuỳ tiện vừa rồi, tâm tư mù mịt không nhìn thấy ánh sáng.
"Xuống, lấy dép mang vào." Kim Minjeong rũ mắt xuống, giọng nói hơi mất tiếng.
Yu Jimin rất nghe lời, từ trên bàn cạnh giường nhảy xuống đất, động tác nhẹ nhàng đến quá mức.
Sau khi tiếp đất, Yu Jimin mang dép lê dùng một lần vào, đứng trên sàn nhà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mũi ngón chân của mình, giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi.
Kim Minjeong dùng ngón tay chống trán, trầm ngâm một lát, cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Có bàn chải đánh răng mới trong phòng tắm. Em có thể đi ngủ bất cứ khi nào. Nếu thân thể cảm thấy không khỏe cứ trực tiếp nói với tôi, bác sĩ riêng có thể đến bất cứ lúc nào."
"Vâng." Yu Jimin gật đầu.
...........
11 giờ.
Khe cửa phòng khách không có ánh đèn, xem ra cô gái đã tắt đèn đi ngủ.
Kim Minjeong cũng cảm thấy buồn ngủ nên tắt đèn trong phòng tiếp khách, tiến vào phòng ngủ chính, chuẩn bị ngủ.
Sau khi đóng cửa lại, Kim Minjeong suy nghĩ một chút, khóa trái cánh cửa lại, rồi mới đi lên giường ngủ.
Đêm nay, nàng lại có một giấc mơ.
Trong mơ có tiếng nước xôn xao, còn có khe cửa phòng tắm kia.
Khe cửa mà nàng không dám nhìn vào, bây giờ đã hoàn toàn mở ra, hình bóng mỏng manh của cô gái được in trên tấm kính mờ ảo.
Nước theo từ trên đầu chảy xuống sàn nhà, khuếch tán ra tạo thành những tia nước, giữa tia nước là một đôi chân trần trắng nõn và mềm mại.
Hướng lên trên một chút...
Hình ảnh trong mơ đứt gãy lại mơ hồ, những loại cảm xúc bất đồng đan xen lên nhau, tựa hồ như cánh cổng được mở ra để nước rơi khỏi vách đá.
~~
@querenciajmj: mơ cái gì mà nước, cổng, vách đá vậy cha nội? ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro