Chương 6: Báo mộng
Ngày hôm sau.
Kim Minjeong xoa xoa đầu tỉnh dậy, đầu có chút đau.
Nàng chống đầu đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm cửa ra, để ánh nắng mặt trời tràn vào.
Trời còn rất sớm, ánh sáng thưa thớt, vừa đủ soi sáng phòng ngủ, nhưng vẫn không thể tiêu tan những suy nghĩ còn sót lại trong giấc mơ.
Trong tháng này, nàng đã có hai lần mơ như vậy.
Hơn nữa đối tượng vẫn là cùng một người.
Kim Minjeong đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, dùng nước lạnh tạt lên mặt, vào mùa đông nhiệt độ nước rất thấp, cực kỳ lạnh, tạt vào lên mặt để cho đầu óc thông thoáng một chút.
Nàng híp mắt, kéo khóe miệng nhìn vào trong gương.
Người phụ nữ trong gương cũng đang kéo khóe miệng, bên tai vẫn còn một chút phiếm hồng.
Ám chỉ của cô gái rất rõ ràng, khung cảnh trong giấc mơ càng ám chỉ rõ ràng hơn, căn bản là đôi bên tình nguyện.
Có một điều gì đó ở trong lòng không thể giải thích được, cố tình tự vẽ ra một cái cấm phù cho nguyên tắc của chính mình.
Kim Minjeong rửa mặt một lần nữa, đem những đống lộn xộn ném ra khỏi đầu, đảo mắt nhìn xung quanh đánh giá phòng tắm một chút, phát hiện bộ quần áo ẩm ướt mà ngày hôm qua cô gái thay đã biến mất.
Nàng cau mày, đi ra ngoài, phát hiện cửa phòng khách đang mở.
Trong phòng khách trống rỗng, ga trải giường phẳng phiu, chăn bông được gấp gọn gàng nhưng người đã không thấy.
Cô gái đã đi rồi.
Trên bàn cạnh giường, có một tờ giấy ghi chú được đè dưới ngọn đèn, viết ---
Em có việc đi trước, cảm ơn Kim tổng :)
Có khuôn mặt tươi cười được vẽ dưới những dòng chữ, cũng không biết đã rời đi khi nào.
Kim Minjeong suy nghĩ, cảm thấy hơi đau đầu không giải thích được.
Ngày hôm qua không biết chính mình nghĩ như thế nào, lo cho cô gái bị mắc mưa sẽ sinh bệnh, nên liền mang cô gái về nhà.
Đều đã dẫn người về nhà và cái gì cũng chưa làm.
Về sau sẽ phải dùng thái độ như thế nào, duy trì khoảng cách như thế nào.
Những chuyện đó trong lòng Kim Minjeong cũng chưa tính đến.
Nàng híp mắt nhìn thời gian, nghĩ đến sáng nay còn phải tranh thủ đến công ty, liền quyết định gác lại những vấn đề râu ria này sang một bên.
..........
Sau khi Kim Minjeong đến công ty, trước tiên đã gọi vài người giám sát đến để mở một cuộc họp nhỏ, sau đó đơn giản mà theo dõi tiến độ của một số hạng mục, cũng chưa có vấn đề gì lớn.
Sau khi trở lại văn phòng, nàng mở ra hộp thư, bắt đầu đọc tài liệu báo cáo mới được gửi đến.
Với ba tiếng gõ "phanh-phanh-phanh", trợ lý mới được phép chấp thuận bước vào, đưa một cốc cà phê mới pha, liền chuẩn bị rời đi.
Kim Minjeong cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, gọi trợ lý đang chuẩn bị đẩy cửa rời đi:
"Chờ một chút."
Trợ lý trong lòng cảm thấy căng thẳng, lẽ nào cà phê không hợp khẩu vị, nhanh chóng cẩn thận nhớ lại có khả năng sơ sót trong quá trình pha chế.
Đồng thời nhanh chóng lên ý nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị kiểm điểm bản thân bất cứ lúc nào.
Kim Minjeong ném ra câu thứ hai:
"Hỏi cô một chuyện."
Khi trợ lý vừa nghe không phải cà phê, thầm nghĩ, chuyện này hẳn là liên quan đến công việc, lại ở trong đầu nhớ lại những hạng mục và những đối tác gần đây.
Khi chắc chắn rằng đối với những tình huống đại khái đều đã nhớ kỹ trong lòng, sau đó điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất để chuẩn bị đối ứng với vấn đề.
Lúc này, cuối cùng Kim Minjeong cũng đưa ra vấn đề trọng tâm:
"Tôi nhớ rằng cô có một người em gái đang học đại học. Cô nghĩ gì về khái niệm tình yêu của sinh viên đại học bây giờ?"
A?
Người trợ lý sững sờ trước vấn đền này trong một giây.
Kim Minjeong giải thích một cách tự nhiên:
"Em trai của tôi sắp vào đại học, cũng chưa có yêu đương gì. Tôi có chút lo lắng về sau khi vào đại học, nó sẽ bị mắc sai lầm."
Trợ lý lúc này mới hiểu ra, nghĩ ngợi rồi đáp.
"Tôi nghe em gái của tôi nói rằng, khi em ấy yêu đương chỉ nhìn hiện tại, không quan tâm đến tương lai, ở bên nhau ngày nào thì hay ngày đó. Rất nhiều bạn học của em ấy dường như cũng nghĩ như vậy."
Kim Minjeong sắc mặt không thay đổi gật đầu.
"Lần trước, tôi có sắp xếp một bệnh nhân họ Yu, cô còn nhớ không?" Kim Minjeong lại ném thêm một vấn đề.
Trợ lý bị tốc độ di dời chủ đề làm cho trở tay không kịp, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, mở quyển sổ trên tay ra, lật vài trang, lật đến đúng số trang, tìm đúng thông tin.
"Người mà sếp đang nói đến là một bệnh nhân tên Yu Jeongwoo, năm nay 45 tuổi, có một khối u não. Tôi đã sắp xếp một bác sĩ chuyên môn, hơn nữa dựa theo yêu cầu của sếp, tất cả các chi phí y tế sẽ được trừ vào tài khoản của sếp."
Kim Minjeong lại hỏi: "Có thông tin nào khác nữa không?"
Trong lúc sắp xếp, trợ lý đã tìm hiểu về bối cảnh của người này, trả lời:
"Ba mẹ ông ấy đã mất, vợ ông ấy vì khó sinh mà chết. Hiện tại ông ấy có một cô con gái 19 tuổi tên là Yu Jimin."
"À, đúng rồi "
Trợ lý vừa nghĩ ra điều gì đó, tiếp tục nói: "Bác sĩ mà tôi sắp xếp đã báo cáo với tôi về phương pháp điều trị, và nói rằng tình trạng của ông ấy hiện rất ổn định, nhưng chính là rất đáng thương. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Bị bệnh nặng nằm ở bệnh viện cũng không có người đến thăm."
Tay Kim Minjeong đang nắm con chuột, dừng lại một chút.
Không ai đến thăm.
Điều này có nghĩa là Yu Jimin chưa từng đến thăm ba của mình.
Kim Minjeong nhớ lại một chút, lúc ấy ở trên xe, thời điểm nàng hứa sẽ giúp cô gái giải quyết chuyện này, nụ cười của cô gái không tính là chân thành.
Là bởi vì tình cảm ba con không tốt sao?
"Cô đi tra Yu Jimin một chút." Kim Minjeong nói.
Sau khi nói xong, Kim Minjeong cảm thấy chính mình để ý quá nhiều đến cô gái, liền nói thêm một câu:
"Việc này không vội."
Trợ lý nhanh chóng đáp ứng, một bên đồng ý, một bên cân nhắc ý tứ của bà chủ.
19 tuổi... Chắc là đang học đại học...
Vừa rồi bà chủ mới hỏi về khái niệm tình yêu của sinh viên đại học, ngay sau đó lập tức muốn điều tra một nữ sinh viên đại học...
Lại suy xét đến tính hướng của bà chủ...
Trợ lý cảm thấy rằng mình đã nắm được trọng điểm, ngay lập tức đem nhiệm vụ điều tra, liệt kê vào hạng mục công việc quan trọng, hoàn toàn bỏ qua câu "Việc này không vội" kia.
.........
Công việc không nhiều lắm.
Sau khi trợ lý rời đi, Kim Minjeong nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình và hoàn thành xong việc trong tay.
Sau đó, nàng lười nhác ngả người dựa vào ghế xoay, lướt điện thoại một lát.
Trong lúc vô tình, Kim Minjeong thoáng thấy một chấm đỏ trên biểu tượng của phần mềm Kakao của mình, nàng nhấp vào.
【 Người dùng Karina đã yêu cầu thêm bạn.】
Đối phương có ghi chú là "Yu Jimin".
Ồ, cô gái đã thêm Kakao của nàng.
Đầu ngón tay của Kim Minjeong ở trên nút dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn là chọn "Đồng ý".
【 Bạn đã thêm Karina, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.】
Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào chỗ trống của giao diện trò chuyện, chờ đợi cô gái gửi câu nói đầu tiên đến.
Ba phút sau.
Giao diện trò chuyện vẫn trống rỗng.
Kim Minjeong cau mày, lập tức đóng phần mềm Kakao, đảo mắt đi đọc tin tức kinh tế tài chính.
Một bên xem, một bên chú ý đến thanh thông báo, cũng không biết chính mình đang đợi cái gì.
Đã hơn mười phút trôi qua, bản tin tài chính càng thêm nhàm chán, Kim Minjeong dứt khoát dùng máy tính chơi trò "Dò mìn", một bên dò, một bên thỉnh thoảng nhìn sang điện thoại.
Sau khi trạng thái giằng co này kéo dài trong một đoạn thời gian dài, Kim Minjeong cảm thấy có gì đó không ổn, cho rằng bản thân quá nhàn rỗi, vì thế lại cưỡng chế lật bản kế hoạch hạng mục ra, bắt đầu xem xét lại.
Kim Minjeong rất nhanh chóng đọc vào.
Quả nhiên, chỉ cần nàng bắt đầu làm việc, là có thể chuyên tâm.
..........
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Kakao không có bất kỳ tin tức nào từ cô gái.
Nói cách khác, kể từ khi lần đó mang cô gái về nhà trở về sau, cô gái cũng không chủ động liên lạc với nàng.
Loại ý thức này khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Cảm giác mong chờ có vài phần mới mẻ ban đầu đã gần như tan biến, Kim Minjeong cảm thấy rằng lực chú ý của mình cũng nên thu lại.
Nhưng từ tận đáy lòng, vẫn là có quan tâm đến -------
Tại sao ngày đó không nói lời nào mà bỏ đi?
Tại sao thêm Kakao nhưng không nói một câu nào?
Kim Minjeong một bên đang trang điểm trước gương, một bên không biết là cố ý hay vô tình mà nghĩ về điều đó.
Lúc này điện thoại vang lên.
Kim Minjeong để bút chì kẻ mày xuống, híp mắt đi đến phòng khách, lấy điện thoại từ trong túi, nhìn thoáng qua.
Cuộc gọi hiện lên "Ning Yizhuo".
Một tia thất vọng mỏng manh từ đáy lòng xẹt qua, Kim Minjeong đè áp mi xuống.
Mới sáng sớm, mẹ đã gọi đến làm có chuyện gì?
"Mẹ."
Kim Minjeong trả lời điện thoại với ngữ khí không tốt, cảm giác ám ảnh về buổi đi xem mắt "cô gái" kia, vẫn còn mù mịt trong lòng nàng.
Mỗi lần nói chuyện với Ning Yizhuo, nhất định phải đôi ba câu nhắc đến chuyện thúc giục kết hôn.
Kim Minjeong xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái, chuẩn bị đối phó với sự tra tấn thúc giục kết nhân từ mẹ của mình.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Ning Yizhuo lộ ra một tia mệt mỏi:
"Winter a... Gần đây con có bận không? Khi nào trở về? Chúng ta tâm sự..."
"Mẹ nói cái gì?"
Kim Minjeong nhàn nhạt đáp lại một câu.
Ning Yizhuo nói: "Gần đây mẹ đã nghĩ thông suốt, nếu con không muốn kết hôn thì sẽ không kết hôn, sau này mẹ thật sự sẽ không ép buộc con nữa."
"Phải không?"
Kim Minjeong thản nhiên đáp lại, hoàn toàn không tin, nghĩ đến lần này Ning Yizhuo không chừng lại muốn chơi mánh khóe nào nữa đây.
Ning Yizhuo thở dài giải thích:
"Mẹ thật sự đã nghĩ thông suốt, trong hai đêm qua, ông ngoại con báo mộng cho mẹ, ông ấy nói ở dưới âm phủ tìm quỷ sai tính cho con một quẻ, tính ra số mệnh của con không thích hợp để kết hôn, sau khi kết hôn vận mệnh chắc chắn sẽ gập ghềnh, bảo mẹ tôn trọng ý kiến của con. Đúng rồi, ông ngoại của con còn nói rằng ông ấy ở dưới rất tốt, bảo chúng ta không cần phải lo lắng...."
Kim Minjeong nhướng mày: "Báo mộng?"
Ning Yizhuo khẳng định nói: "Đúng vậy, thật sự là báo mộng. Những giấc mơ mẹ gặp phải trong hai ngày qua đều giống hệt nhau, hơn nữa đặc biệt rất rõ ràng. Mẹ chưa từng có một giấc mơ tà môn rõ ràng như vậy. Chắc là sau khi tảo mộ lần trước, ông ngoại của con nhớ chúng ta, cho nên mới đến đây báo mộng...... "
Tiếp theo, Ning Yizhuo mô tả chi tiết cho nàng, nói giấc mơ đó chân thật đến cỡ nào và thiêng liêng như thế nào.
Sau khi cúp máy, Kim Minjeong vẫn còn chút hoảng hốt.
Nàng biết Ning Yizhuo từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sau này được đào để làm người mẫu, cho nên từ trong xương cốt có chút mê tín.
Nhưng nàng không ngờ rằng Ning Yizhuo thế nào lại thật sự thay đổi quan niệm vì chuyện vớ vẩn như thế này.
Kim Minjeong thuyết phục Ning Yizhuo trong hai năm, nhưng cũng không thuyết phục được đối phương.
Kết quả là bây giờ Ning Yizhuo chỉ tuỳ tiện nằm mơ, liền đồng ý nàng sẽ không kết hôn.
Nếu sớm biết Ning Yizhuo dễ dàng bị lừa gạt như vậy, lúc trước nàng nên thuê một đạo sĩ giả đến bịa chuyện, như vậy mới không phải chịu khổ sở vì chuyện thúc giục kết hôn trong thời gian lâu như vậy.
Kim Minjeong khẽ cười một tiếng, tâm tình rất tốt.
........
Tâm trạng tốt này vẫn luôn kéo dài trong suốt buổi sáng.
Bữa trưa thản nhiên ăn xong, điện thoại đặt trên bàn rung lên bần bật.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.
Kim Minjeong đặt đũa xuống, thản nhiên cầm điện thoại lên mở khóa màn hình.
Cô gái kia mất tích hơn một ngày, cuối cùng cũng đã gửi tin nhắn Kakao đến.
【Karina】: Kim tổng.
【Karina】: Hai ngày này thế nào?
【Karina】: Tâm trạng đang rất tốt sao? [ đáng yêu.jpg]
5531351
Kim Minjeong nhìn vào ba tin nhắn Kakao này, ngón tay nghịch đuôi tóc, cười cười.
Mất tích một ngày, sau đó lại gửi tin nhắn.
Cũng không biết đó có phải là trò quỷ của cô gái dùng để trêu chọc người ta hay không.
Kim Minjeong nhìn màn hình, chỉ thản nhiên mà trả lời một câu.
【 Kim Minjeong 】: Cũng không tệ lắm.
Tâm tình đang tốt sao?
Cũng không tệ lắm.
Câu " Cũng không tệ lắm" này, rõ ràng không phải là một câu trả lời hay, nó gần như phá hỏng khả năng kéo dài đề tài.
Kim Minjeong cũng không rõ chính mình có phải cố ý làm vậy hay không, nhưng nàng thật sự muốn nhìn xem cô gái tiếp theo sẽ nói như thế nào.
Mười phút sau.
Yu Jimin vẫn chưa trả lời, cuộc trò chuyện hoàn toàn bị cắt đứt tại đó.
Có vẻ như cô gái thật sự chỉ là đến hỏi tâm tình của nàng có tốt hay không thôi.
Không thể phủ nhận, trong lòng Kim Minjeong có vài phần chờ mong, tưởng rằng sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng của cô gái nỗ lực tìm đề tài để tán gẫu cùng với mình, thật sự không nghĩ đến kết quả cô gái cũng không đáp lại.
Kim Minjeong cười thầm cười vì sự ngây thơ của mình, thế là bữa cơm lại ăn đến không có mùi vị.
........
Trong buổi chiều, trợ lý bước vào văn phòng với một chiếc túi da trâu mỏng.
"Kim tổng, sếp yêu cầu tôi kiểm tra thông tin của Yu Jimin. Việc này tôi dùng con đường hợp pháp nhanh nhất để điều tra ra."
Trợ lý đưa túi da trâu cho Kim Minjeong.
Kim Minjeong ở trong lòng tán thưởng hiệu suất của trợ lý, sau đó rũ mắt mở túi da trâu, lấy ra một chồng tài liệu hơi mỏng.
Đồng thời, trợ lý cũng tóm tắt ngắn gọn một chút tình huống.
"Mẹ của Yu Jimin mất sớm, được ba nuôi dưỡng từ nhỏ, hiện tại đang đi học ở đại học Seoul, sinh viên năm hai, lớp ưu tú tài chính chuyên nghiệp, giảng dạy mẫu giáo, trợ giảng đại học, có thể trực tiếp tham gia làm đồ án nghiên cứu sinh..."
Kim Minjeong có chút ngoài ý muốn.
Trong khoảng thời gian này, từ lần đầu tiên gặp mặt đến lúc nấu ăn, cho đến lúc đứng ở trong mưa, Yu Jimin dường như luôn có rất nhiều thời gian để thong thả, tâm tư cũng không tập trung ở việc học, nhìn sơ qua giống như một sinh viên đại học không có tiến bộ, rất rảnh rỗi.
Không nghĩ đến cô gái sẽ ưu tú như vậy.
Xem ra câu nói "Thành tích của con bé rất tốt" của Jeon Wonwoo là thật sự.
Bên này, trợ lý tiếp tục nói: "... Tháng 6 năm trước, Yu Jeongwoo, cũng chính là ba của Yu Jimin, được chẩn đoán mắc bệnh u não, đã bán hết tất cả tài sản lấy tiền mặt để điều trị..."
"Từ khi học đại học đến nay, Yu Jimin vẫn luôn sống ở trong ký túc xá của trường.
Nhưng vào tháng 2 năm trước, Yu Jimin đột nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê một gian phòng ở gần trường, sống một mình, không có ở cùng người khác, tôi cảm thấy chuyện này có chút hơi lạ... "
Sinh viên đại học không muốn ở ký túc xá, đó là chuyện bình thường.
Có thể là do không thể hòa hợp với bạn cùng phòng của mình, cũng có thể liên quan đến thói quen sinh hoạt của bản thân.
Nhưng một cô gái có người ba đang bị bệnh, gia cảnh không tốt, đột nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá của trường để sống, còn phải sống một mình, không muốn ở cùng ai.
Đúng là có chút hơi lạ....
Ai mà biết cô gái nghĩ gì, có lẽ là tính cách hướng nội, sống thu mình, chỉ muốn ở một mình.
Kim Minjeong cảm thấy chuyện này không phải trọng điểm, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau một hồi suy nghĩ, đã bay đến nơi khác.
Thuê nhà... Không sống ở trong ký túc xá...
Cánh cổng ký túc xá kia...
Suy nghĩ của Kim Minjeong nhanh chóng chuyển sang trọng tâm mới ------
Còn nhớ rõ rằng lúc trước cô gái nói trường học có gác cổng lối ra vào, không chịu xuống xe.
Kim Minjeong còn từng cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm chuyện gác cổng kia.
Nhưng mà, nếu cô gái căn bản không sống trong ký túc xá của trường thì việc kiểm soát cổng ra vào là vô nghĩa.
Cho nên việc kiểm soát ra vào cổng hiển nhiên cũng là một chiêu trò mà cô gái dùng để tiếp cận nàng.
Kim Minjeong nhàn nhạt khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô gái mới 19 tuổi, mà có nhiều suy nghĩ cẩn thận như vậy, nói dối mặt mũi không đổi sắc, cũng không biết học ở đâu.
.......
Trong chiếc túi da trâu chỉ có vài trang giấy, ngoài thông tin mà trợ lý nói, còn viết về các trường tiểu học, sơ trung và cao trung mà cô gái đã theo học, còn có học bổng đã nhận được, các hoạt động tình nguyện khác nhau đã tham gia và những quỹ hội đã tài trợ cho cô.
Bất quá chỉ là lý lịch của một sinh viên nghèo bình thường, cũng không có gì đặc biệt.
Cảm giác thần bí vô hình được bỏ xuống, cô gái không thể bất thường hơn nữa.
Kim Minjeong cũng không biết tại sao mình lại có kiên nhẫn nói chuyện về cô gái lâu như vậy.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, ánh nắng ấm áp đã làm những đám mây chuyển sang màu vàng.
Nhưng dù sao cũng chỉ là giữa tháng giêng, dù ánh mặt trời có chói chang nhưng nhiệt độ cũng không cao lắm, chiếu vào trên tay cũng vẫn còn cảm thấy lạnh.
Trợ lý đã rời đi.
Kim Minjeong qua loa lật mấy trang giấy tiếp theo, nhanh chóng chạm tới phía dưới, lật xong cảm thấy có chút không thú vị, liền đem tài liệu bỏ vào trong một chiếc túi da trâu.
Theo trực giác, cô gái hẳn là có điều gì đó bất thường mới đúng, chẳng hạn như một động cơ đặc thù để tiếp cận nàng.
Nhưng kiếu quả điều tra cũng không có chỗ nào bất thường.
Có vẻ như cô gái thật sự chỉ là bởi vì thiếu tiền, nên mới tính kế tiếp cận nàng.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, đặt chiếc túi da trâu sang một bên, rồi cầm điện thoại lên, lắc qua lắc lại không có mục đích.
Cho đến bây giờ vẫn không có tin nhắn Kakao mới nào.
Tâm tình tốt trước đây đã hoàn toàn tiêu tán.
Kim Minjeong ngồi trên ghế xoay với vẻ mặt lãnh đạm, mơ hồ không mấy vui vẻ.
.......
Những điều càng không vui vẫn tiếp tục xảy ra ở phía sau.
Buổi chiều, Kim Minjeong vốn dĩ rất nhàn nhã, đều đã chuẩn bị tan sở, kết quả có một cuộc điện thoại gọi đến, trực tiếp thay đổi hành trình của Kim Minjeong.
Bởi vì có một số sai lầm trong thông tin trước đó, một đối tác tai to mặt lớn đã đến Thành phố C trước, mà Kim Minjeong lúc này mới nhận được tin tức.
Cũng may là vẫn còn đủ thời gian, sau khi nghe cuộc điện thoại xong, nàng lập tức nhờ trợ lý thu xếp việc tiếp đón cùng tiệc chiêu đãi.
Tiệc chiêu đãi được bố trí trong một nhà hàng cao cấp, từ món ăn đến cách phục vụ đều vô cùng tươm tất, rượu vang phục vụ cũng là từ những nhà máy rượu nổi tiếng, có nhiều năm.
Ông chủ của đối tác, đặc biệt có thể uống rượu.
Mà lúc trước Kim Minjeong đã luyện qua uống rượu, tửu lượng cũng không tồi.
Một ly vang đỏ và rượu trắng được rót đầy bưng lên, Kim Minjeong đều uống đến cực kỳ sảng khoái, lễ nghĩa đầy đủ, nói chuyện rất cẩn thận.
Cuối cùng hai người trò chuyện đến vui vẻ, tiếp đãi lần này diễn ra thuận lợi.
Chỉ là khi về nhà đã hơn mười một giờ.
........
Ngay khi bước vào nhà, Kim Minjeong liền đi vào nhà vệ sinh.
Lúc ở trên xe đã cảm thấy không thoải mái, bụng dưới vô cùng đau đớn, lúc này nàng cũng không quá kinh ngạc khi nhìn thấy vết máu tươi.
Ngày mùa đông mà uống nhiều rượu như vậy, lại gặp phải đau bụng kinh.
Nàng đều chịu đủ.
Kim Minjeong ấn bụng xuống, miễn cưỡng ra khỏi nhà vệ sinh, kéo ngăn tủ lấy thuốc ra, tự cho mình ăn hai viên ibuprofen, sau đó nằm dài ra trên sô pha, hàm răng hơi khẽ run.
Nàng thả lỏng đưa tay sờ trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này nên cần chuyển hướng lực chú ý.
Nàng nghĩ, lấy điện thoại ra tìm kiếm xem những đoạn phim hay hoặc truyện cười vui nhộn, ngày thường nàng đều không có tâm tình xem mấy thứ này, nhưng bây giờ chỉ có thể tìm những nội dung dễ hiểu lại thú vị như thế này để phân tán cơn đau đớn.
Lăn lộn nhìn qua nhìn lại một hồi, Kim Minjeong đã sớm có chút mệt mỏi, những mẫu truyện cười cùng đoạn phim đó, thật khó lại có lực hấp dẫn
Nàng vô thức vuốt điện thoại của mình, cuối cùng cũng không biết như thế nào lại vuốt lên Kakao.
Kim Minjeong dừng lại ở đoạn " Cũng không tệ lắm" trong lịch sử trò chuyện cùng với Karina.
Giờ phút này đau đớn đã liên luỵ đến thần kinh, ánh đèn chói lọi chiếu vào đôi mắt rất khó chịu, trong căn phòng trống trải, cảm giác cô tịch mãnh liệt từ sâu bên trong đáy lòng đi theo những vết nứt len lỏi ra ngoài, trạng thái lúc này khác biệt quá lớn so với thường ngày, lý trí đều đã bị hao mòn.
Có một tầng ý thức sâu sắc đã chi phối bản thân, gửi một tin nhắn đến cô gái.
【 Kim Minjeong 】: Có ở đó không?
Tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Cho đến khi màn hình điện thoại tự động chuyển sang màu đen, bên kia vẫn không có hồi âm.
Chắc là đã ngủ rồi...
Hơn mười một giờ, đi ngủ cũng là bình thường thôi, Kim Minjeong cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy thất vọng như vậy.
Cảm giác thất vọng không thể giải thích được, nó không chỉ hiện ra mà còn đang lớn dần.
Không bao lâu sau, toàn bộ trái tim đều đã bị thất vọng chiếm cứ, cảm xúc theo cơn đau liên tục không ngừng lên men.
Lúc này, điện thoại rung lên vài cái.
Thanh thông báo hiển thị tin nhắn mới.
【Karina】: Đây
【Karina】: Đây
【Karina】: Em đây!
Kim Minjeong nhìn dòng chữ trên màn hình, khoé miệng cong lên cười một chút.
Ánh đèn vẫn loá mắt, nhưng trong một cái chớp mắt, những mặt trái cảm xúc đó liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Kim Minjeong dùng tay trái ấn vào bụng, dùng tay phải cố hết sức gõ bốn chữ, sau đó bấm gửi đi.
【 Kim Minjeong 】: Không có việc gì.
.
Gửi đi thành công.
Sau khi gửi xong, Kim Minjeong ngồi thẳng lên một chút, dùng gối ôm đè lên bụng dưới, sau đó chuẩn bị đặt điện thoại lên bàn trà.
Cùng lúc đó, điện thoại đổ chuông, làm cho nàng giật mình, thiếu chút nữa là đem điện thoại ném đi.
Điện thoại hiện lên "Bé Ngốc".
Kim Minjeong mỉm cười một chút, điều chỉnh trạng thái tốt nhất, trả lời điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại rất ồn, tràn ngập tiếng nhạc phát ra từ dàn âm thanh lớn xen lẫn tiếng cười đùa, không biết là quán bar hay KTV, chắc là đang tụ tập với các bạn cùng lớp.
Dần dần tiếng ồn càng nhỏ, dường như cô gái đã bước ra bên ngoài.
Kim Minjeong nghe thấy bên đó gần như đã yên tĩnh, mở miệng nói: "Alo."
"Kim tổng, làm sao vậy?"
Cô gái nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì."
Kim Minjeong cố gắng khống chế giọng nói của mình hết mức có thể, nói một cách tự nhiên nhất có thể:
"Trên Kakao là tôi tuỳ tay gửi. Em đi chơi đi."
Hai chữ cuối cùng khiến hàm răng suýt chút nữa đánh nhau, nhưng Kim Minjeong đã khống chế tốt.
Hầu như giọng nói không nghe ra có vấn đề gì.
"Vâng." Cô gái trả lời, sau đó cúp máy.
Bên tai lại hoàn toàn yên lặng, khiến nàng đến hoảng hốt.
Kim Minjeong co lại trên sô pha, trong đầu có một mớ hỗn độn không rõ ràng, chỉ có đau đớn là rõ ràng nhất.
Những loại thuốc giảm đau vừa nuốt vào có thể hữu ích, cũng có thể vô dụng, nàng đã không còn phân biệt được nữa.
Cứ như bị kim thép đâm vào bụng dưới, lần lượt đâm vào dây thần kinh, sau khi uống nhiều rượu thì dạ dày cũng không thoải mái, trên người đau nhức đến kinh khủng.
Kim Minjeong không biết mình đã chịu đựng nó trong bao lâu, khoảng hai mươi phút, hoặc nửa giờ, hoặc lâu hơn.
Thời điểm khi cảm giác đau gần như chết lặng, điện thoại lại vang lên.
Màn hình nhấp nháy, lại là "Bé Ngốc".
Kim Minjeong chống đỡ mò lấy điện thoại, trả lời cuộc gọi: "Alo."
Lần này không gian bên kia điện thoại rất yên tĩnh, cũng không có tiếng động.
"Kim tổng."
Kim Minjeong có chút vô lực, căng thẳng nói:
"Em cứ việc chơi đi, không có việc gì thì đừng gọi lại đây."
Sau khi nói xong, Kim Minjeong xê dịch đến hướng sô pha, chuẩn bị cúp máy.
Đầu dây bên kia im lặng trong một lúc.
Sau đó, giọng nói của cô gái vang lên ----
"Kim tổng, em đang ở cổng tiểu khu của chị, nhân viên bảo vệ không cho em vào. Chị có thể gọi nói một tiếng với nhân viên bảo vệ không?"
Giọng nói của cô gái vẫn rất nhỏ nhẹ, rụt rè, giống như sương sớm rơi xuống mặt hồ, nghe rất êm tai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro