Chương 9: Đưa em về nhà
Đoạn phim trên màn hình vẫn tiếp tục, vết máu biến mất, hình ảnh miêu tả cánh đồng tối tăm và u ám.
Trong sảnh rạp chiếu phim hầu như không có ánh sáng.
"Tối quá...... Em sợ......"
Cánh tay Yu Jimin luồn đến thắt lưng của Kim Minjeong, cách lớp vải bông áo len, Yu Jimin mơ hồ có thể cảm nhận được vòng eo căng chặt của Kim Minjeong.
Mùi nước hoa lưu lại trên đầu mũi.
Những gì ngày đêm tơ tưởng, bây giờ đã được ôm trong vòng tay.
Khoảng cách này quá gần, gần đến mức muốn chọc thủng lưới đánh cá để nhảy lên bờ, may mà bóng tối đã che giấu hết thảy cảm giác muốn sở hữu trong đôi mắt ẩm ướt.
Kim Minjeong cũng không ngốc.
Chiêu giả vờ sợ hãi của cô gái khá đơn giản, có thể dễ dàng nhìn thấu.
Khi cô gái nói "Em sợ" đến lần thứ ba, Kim Minjeong đã hoàn toàn không tin chút nào.
Chỉ là, loại thân mật yếu thế này cũng không có tính khó chịu, cho nên vừa rồi mới không từ chối.
Lúc sau, cánh tay của cô gái mềm mại không xương, có chút quá làm càn.
Kim Minjeong nhẹ nhàng hít vào một hơi: "Được rồi.
Cô gái cứng đờ.
"Đủ rồi, thu tay trở về đi." Kim Minjeong lạnh giọng nói.
Cánh tay trên eo cứng đờ trong vài giây, cuối cùng do dự mà thu trở về.
Dường như có một chút hoàn toàn không tha.
Trên màn hình, trong cánh đồng vốn tối tăm, đã có người châm lửa đốt, hình ảnh đột nhiên sáng ngời lên.
Với sự hỗ trợ của ánh đèn trên màn hình, Kim Minjeong quay đầu qua.
Chỉ thấy cô gái bên cạnh đang cúi đầu xuống, thu nhỏ lại như một quả bóng, có vẻ như rất uỷ khuất.
Kim Minjeong nhịn không được, khóe miệng cười một chút.
Tình tiết đằng sau của bộ phim ngày càng rùng rợn, hiểm trở ở khắp nơi, không ai có thể trốn thoát, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra giây tiếp theo, tất cả cái chết đều thuộc về số mệnh, ẩn số còn kinh hoàng hơn cả quỷ hồn.
Giai điệu kéo dài như dao cắt xé ở bên tai, khán giả rải rác ở hàng ghế đầu thỉnh thoảng phải há hốc mồm, thậm chí còn la hét chói tai.
Những khán giả này mới thật sự sợ hãi, còn cô gái giả vờ sợ hãi, một chút cũng không giống.
Kim Minjeong không khỏi thầm nghĩ.
Bây giờ, mọi sự chú ý của Kim Minjeong đã thoát ly khỏi bộ phim, việc chạm vào phần eo tạo nên cảm xúc mơ hồ vẫn còn chút tàn lưu, có chút ngứa ngứa.
Hàng nghìn suy nghĩ nhảy loạn trong đầu.
.......
Bộ phim kết thúc.
Khi đèn trên đầu bật sáng, Kim Minjeong vẫn không có phản ứng gì, nàng nhìn danh sách sản xuất chế tác đang cuộn trên màn hình, hoàn toàn không thể nhớ bộ phim này nói về cái gì.
Đây là lần đầu tiên nàng xem một bộ phim kinh dị bị thất thần như vậy.
Kim Minjeong híp mắt, liền thích ứng với môi trường sáng sủa có chút thoáng, sau đó đứng dậy nói với cô gái: "Đi thôi."
Yu Jimin đi theo bên cạnh nàng, cúi thấp đầu, suốt quãng đường không nói gì.
Làm cho Kim Minjeong nghĩ rằng nàng đã làm điều gì đó có lỗi với cô gái.
Tiếp theo, Kim Minjeong đưa Yu Jimin đến một nhà hàng xa hoa, Yu Jimin ăn thật sự rất ít.
"Ăn không quen?" Kim Minjeong hỏi.
Cô gái lắc đầu nói: "Không phải, bình thường em ăn cơm không nhiều."
"Vậy thì ăn gì?"
"Ăn đồ ăn vặt."
Kim Minjeong hiểu được.
Ngày nay, hầu hết sinh viên đại học đều ăn bữa chính rất ít, thay vào đó là ăn khuya và ăn rất nhiều đồ ăn vặt.
Sau đó, hai người thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, cô gái nói chuyện ngắn gọn, nhưng lời nói quá ít, giống như nói nhiều thêm một chữ sẽ rất khó khăn.
Rõ ràng ở trên Kakao rất hoạt bát.
Kim Minjeong thầm nghĩ.
...........
Mùa đông, trời tối rất sớm, ăn cơm chiều xong, sắc trời cũng đã tối một nửa.
Kim Minjeong lên xe, cầm tay lái, không có vội vã lao thẳng về hướng đại học Seoul, mà quay đầu hỏi cô gái đang ngồi trên ghế phụ.
"Em thuê phòng ở đâu?"
Câu này trực tiếp làm rõ---- tôi biết em không sống ở ký túc xá trường học, và tôi cũng biết rằng em đã gạt tôi về việc gác cổng.
Cô gái thoạt nhìn rất bình tĩnh, không có sự xấu hổ vì bị vạch trần, cũng không có sự bất mãn nào vì bị mạo phạm đến quyền riêng tư của mình, chỉ là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Kim Minjeong.
"Ở khu dân cư đối diện ngay cổng phía Tây Nam của đại học Seoul."
Kim Minjeong nhíu mày, nhìn kỹ biểu hiện của cô gái.
Không nhìn ra một khe hở nào.
Rõ ràng tư liệu điều tra của cô gái nằm trong tay của mình, cho dù có bí ẩn đến đâu cũng hẳn là bong ra từng mảnh sạch sẽ mới đúng.
Nhưng vẫn có rất nhiều khoảnh khắc khiến Kim Minjeong cảm thấy mình không thể nhìn thấu cô gái này.
Nhẹ nhàng thở dài, Kim Minjeong khởi động xe, lái về đi về hướng kia.
.......
Đến khu dân cư mà cô gái đã chỉ, Kim Minjeong dẫm lên phanh, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Tòa nhà dân cư trông rất cũ nát, cơ sở vật chất an ninh cũng khá tệ, con đường bên trong thậm chí không có đèn đường.
Bầu trời đã tối đen.
Đèn xe chiếu sáng con đường nhỏ phía trước, trên mặt đất có vài tờ rơi bị giẫm đạp, ánh đèn mơ hồ có thể chiếu sáng hai cây cột điện mỏng manh.
"Đến rồi, xuống xe đi." Kim Minjeong ra hiệu nói.
Yu Jimin cúi đầu, thật cẩn thận mở cửa xe, mở ra một khe hở.
Hai chân thò ra một chút rồi lại thu vào.
Yu Jimin quay người lại, mở to một đôi mắt ngấn nước, nhỏ giọng nói:
"Không có đèn, em sợ."
Kim Minjeong khẽ cười một tiếng.
Hoàn toàn không tin.
Nếu là căn nhà thường ở, ngày nào cũng phải trở về, làm sao có thể bắt đầu sợ hãi khi ở trước mặt nàng?
"Em thật sự sợ... Hôm nay mới xem phim ma, hành lang lại tối om như vậy..." Yu Jimin càng nói càng nhỏ giọng.
Giây tiếp theo.
Kim Minjeong cảm thấy vạt áo của mình bị bắt lại.
Chỉ thấy Yu Jimin đang nắm lấy vạt áo của nàng, ngẩng đầu lên, hàm răng cắn chặt môi, hai mắt đen bóng như ngâm trong nước.
Cực kỳ giống đứa trẻ tìm nàng xin đồ ngọt.
Nắm lấy vạt áo -------- lại là chiêu khi vừa mới gặp nhau.
Kim Minjeong vô cùng tỉnh táo.
Nhưng chính là dáng vẻ này, đánh vào đôi mắt đó.
Cũng giống như mỗi lần em trai của nàng làm như vậy với nàng, nàng đều khó có thể từ chối.
Vẫn là nhịn không được, mềm lòng.
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó từ trong miệng phun ra hai chữ.
"Được rồi."
Nói xong, Kim Minjeong cùng cô gái bước xuống xe, sau đó khóa cửa xe lại.
Hành lang thật sự rất tối, nhiều công tắc kích hoạt bằng giọng nói đã bị hỏng, có chút không nhìn thấy rõ đường đi.
Tìm thời gian nên đưa cho cô gái một nơi ở tốt hơn.
Khi Kim Minjeong nghĩ về điều đó, nàng cẩn thận dò dẫm từng bậc thang.
Bóng tối luôn có thể khơi dậy trí tưởng tượng của con người về nỗi sợ hãi.
Đi được mấy bước, trong lòng Kim Minjeong cảm thấy có chút bối rối.
Lúc này, cổ tay áo được nắm thật chặt.
Là cô gái.
Cô gái lôi kéo tay áo của nàng, hướng dẫn đi lên trên, giữ cho đôi chân vững vàng.
Kim Minjeong đáy lòng thả lỏng không ít.
Cô gái rõ ràng đã quen với việc đi lại, nhưng lại muốn giả vờ sợ hãi.
Mà bây giờ người thật sự sợ hãi đang đi cùng với người giả vờ sợ hãi này.
Kim Minjeong cảm thấy tình huống trước mắt có chút buồn cười.
Đã đến tầng 3
Yu Jimin dừng lại ở trước cửa nhà.
"Tôi đi đây, tạm biệt." Kim Minjeong nói.
Dưới chân muốn di chuyển, nhưng lại phát hiện tay áo của mình vẫn bị cô gái giữ chặt.
Kim Minjeong khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Buông tay."
Trong hành lang tối tăm, cô gái cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt tay áo của nàng.
Một chút ý tứ buông tay cũng không có.
"Trong nhà trống không, em cũng sợ."
Cô gái nhỏ giọng nói, rất mềm mại.
Giọng nói rơi xuống, hành lang chìm vào im lặng tĩnh mịch.
Tầm nhìn tối đen như mực, nhưng phần còn lại của tri giác đã được phóng đại, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái như gần kề tai nàng, thâm nhập trái tim nàng.
Kim Minjeong lại không nhúc nhích.
Có thể dùng lại cùng một chiêu trò, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ trở nên nhàm chán.
Năm lần bảy lượt được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến nàng cảm thấy giống như bị dắt mũi.
Loại cảm giác này làm nàng có chút không vui.
Kim Minjeong nhàn nhạt mà nói: "Tôi không đi vào, đừng lãng phí thời gian."
Cô gái vẫn nắm chặt như cũ.
"Buông tay."
Kim Minjeong lặp lại một lần nữa.
Khi giọng nói biến mất, hành lang an tĩnh trở lại, Kim Minjeong chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim của chính mình.
Sự im lặng kéo dài trong năm giây.
Cuối cùng, cô gái cũng chịu buông tay ra.
Kim Minjeong cảm thấy loại cảm giác áp bách rất nhỏ trên người đã biến mất.
"Tạm biệt."
Giọng nói của cô gái rất nhẹ và trầm thấp.
Kim Minjeong trả lời: "Được, tạm biệt."
Sau khi nói tạm biệt xong, Kim Minjeong đưa tay lên, động tác ưu nhã vén sợi tóc bên tai, xoay người muốn rời đi.
Ánh mắt đập vào hành lang tối đen.
Hành lang kia giống như lối vào vực thẳm, như thể trong giây tiếp theo sẽ có một con ma hài hước nào đó nhảy ra từ bên trong đó.
Trí tưởng tượng của con người là vô hạn, sẽ không ngừng đào sâu và phát triển, tưởng tượng một chút, liền có thể nhớ đến ma nữ trong phim kinh dị mới xem hôm nay...
Kim Minjeong dưới chân do dự.
Tầng hai không có đèn, chỉ có đèn ở tầng một miễn cưỡng có thể sử dụng được, Kim Minjeong đành phải một mình đi xuyên qua tầng hai tối tăm.
Kim Minjeong híp mắt, ngừng một lát, mới chậm rãi nâng lên chân.
"Kim tổng."
Yu Jimin ở sau người kêu nàng: "Nếu chị nói sợ, em có thể cùng chị đi xuống."
Kim Minjeong thu khóe miệng, không muốn trả lời câu hỏi này.
Yu Jimin biết nàng đang cam chịu, một lần nữa nắm lấy cổ tay áo của nàng, sau đó đi đến trước mặt nàng.
Mặc dù không còn mặt mũi, nhưng Kim Minjeong cũng yên tâm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không còn sợ hãi nữa, liền để cô gái dẫn nàng đi như vậy.
Chậm rãi, đi xuống dưới từng bước.
Kim Minjeong vừa đi, vừa cười ở trong lòng.
Trong hơn 20 năm qua, đây là lần đầu tiên Kim Minjeong gặp phải một cảnh tượng xấu hổ và hoang đường như vậy ------- nàng tiễn cô gái đi lên lầu, cuối cùng lại được cô gái dẫn xuống.
Hai người thật là rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì để làm.
Quá nhàm chán.
Sau khi Kim Minjeong xuống lầu, liền đi lên xe.
Mà Yu Jimin vẫn luôn đứng ở đầu cầu thang, nhìn chằm chằm chiếc xe kia đi xa.
.......
Về đến nhà, Kim Minjeong sau khi tắm xong, liền dùng điện thoại di động để kiểm tra thư điện tử trong công việc.
Sau khi vuốt vài lần, ngón tay liền mở Kakao lên một cách vô thức.
【Karina】: Cảm ơn chị vì món quà, đã bắt đầu dùng ~
【Karina】: [ hình ảnh ]
Vòng tròn loading xoay hai vòng, hình ảnh liền được hiển thị ra.
Đó là một bức ảnh chụp.
Ảnh chụp chính là chiếc điện thoại mà hôm nay Kim Minjeong đã tặng cho cô gái.
Ngoài ra còn có một chiếc ốp lưng trên điện thoại, chắc là cô gái đã đeo nó vào, là một bộ dáng hoạt hình đáng yêu, mặt trên còn có ký hiệu gương mặt tươi cười được vẽ bằng nét bút đơn giản.
Một chiếc điện thoại di động cao cấp với khí chất sang trọng, được trang trí thành một hình dáng đáng yêu.
Kim Minjeong có chút dở khóc dở cười.
Sau một hồi trò chuyện vài câu đơn giản, Kim Minjeong chuẩn bị đi ngủ.
Bất kể là những cảnh quay kinh khủng của phim kinh dị trên màn ảnh, hay là một số chi tiết nhỏ vụn không thoải mái, đều không để lại quá nhiều dấu vết.
Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh chiếc điện thoại đáng yêu của cô gái, tiến vào trong giấc ngủ êm đềm.
........
Sáng ngày hôm sau, Ning Yizhuo gọi điện thoại cho Kim Minjeong, bảo nàng trở về nhà Kim gia ăn một bữa cơm.
Kim Minjeong do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý, buổi trưa sẽ lái xe trở về.
Vừa nhìn thấy Ning Yizhuo, Kim Minjeong gần như phản xạ có điều kiện mà bắt đầu nghĩ cách đối phó với những lời thúc giục kết hôn.
Nhưng sự thật là từ lúc vào nhà cho đến khi ăn cơm xong, Ning Yizhuo chỉ nói chuyện ở trong nhà, hoàn toàn không có ý định thúc giục chuyện kết hôn.
Xem ra Ning Yizhuo thật sự đã bị chuyện ông ngoại báo mộng thuyết phục.
Không bị sự thúc giục kết hôn làm phiền, bữa ăn này đặc biệt rất thoải mái.
Trong khi ăn cơm, Kim Minjeong nhận thấy em trai Kim Samuel của mình đang nhìn về phía mình.
Sau khi ăn cơm xong, Kim Samuel kéo nàng ra ban công với danh nghĩa là quan tâm đến cuộc sống gần đây của chị gái.
Kim Samuel kéo dài âm điệu nói: "Chị......"
"Có chuyện gì vậy?" Kim Minjeong lười biếng dựa vào ban công thủy tinh, nhìn những hạt ngọc lục bảo màu xanh lục đầy đặn nằm trên giàn hoa, giọng điệu có chút thất thần.
Còn có thể làm sao nữa?
Chỉ cần em trai nói chuyện với giọng điệu này, nhất định là có chuyện muốn nhờ vả.
Kim Minjeong trong lòng biết rõ ràng, chờ Kim Samuel mở miệng.
"Chị... chị có thể cho em mượn trợ lý của chị nữa không..."
"Em lại làm gì rồi?"
"Không phải, umm, buổi chiều có họp phụ huynh... Gần đây em đã làm lạc đề trong bài thi ngữ văn cuối tháng, nên không dám cho mẹ đi.... " Kim Samuel vẻ mặt chột dạ.
Kim Minjeong nghe xong, suy nghĩ một chút, cũng không vội vàng đáp lại, xoay người suy nghĩ lịch trình gần đây của mình, hôm nay vẫn còn rảnh rỗi.
"Chị sẽ cùng em đi."
"Hả?"
"Có vấn đề sao?" Kim Minjeong nhìn nó một cái.
Nó lập tức ngậm miệng lại, lắc đầu, đương nhiên không có vấn đề gì.
........
Khi đến trường học, Kim Minjeong nghe cô giáo tổng kết bài kiểm tra, phát hiện ra rằng Kim Samuel thật sự không nói dối, ngoại trừ điểm ngữ văn từ vách đá ngã xuống, các môn khác đều khá cao.
Để tránh cho Kim Samuel quá nổi bật, hôm nay Kim Minjeong ăn mặc đơn giản, không đeo bất kỳ trang sức gì, nàng ngồi bên cạnh học sinh giống như những phụ huynh khác, trông giống như một mỹ nhân quạnh quẽ bình thường, thỉnh thoảng lại có nam sinh nhìn đến hướng bên này.
Kim Minjeong không quá để ý.
Khi cô giáo nói sẽ có giờ giải lao giữa chừng, rất đông phụ huynh đã tập trung quanh bục giảng, khi phụ huynh không còn ở bên người, thì bọn học sinh liền thả lỏng, bắt đầu có một số người nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
"Đó là ai vậy? Còn trẻ như vậy, không giống như đã làm mẹ?"
"Tao đã nhìn thấy mẹ của Kim Samuel, không trẻ như vậy, chắc là chị của nó."
"Rất xinh đẹp."
"Xác thật không tồi!"
"Cắt, để tao nói, vẫn là chị gái lần trước được giới thiệu đến từ đại học Seoul, xinh đẹp hơn, chị ấy tên là gì nhỉ? "
Kim Minjeong tuổi còn trẻ, địa vị cao, đi dọc đường nghe đủ loại bình luận, vốn dĩ hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng khi nghe thấy "Chị gái đại học Seoul", một cái gì đó chợt loé qua, nàng híp mắt, chăm chú lắng nghe.
Vừa lúc, có một nam sinh bên cạnh tiếp tục cuộc đối thoại và trả lời câu hỏi—
"Tao nhớ rất rõ, tên là Yu Jimin."
Trái tim lỡ một nhịp.
Kim Minjeong nhăn mi, ngón tay dừng tại.
Cô gái đã đến đây để tuyên truyền giảng giải?
Tại sao là nơi này?
Tại sao vừa lúc là trường học của Kim Samuel, vừa lúc là lớp học của Kim Samuel?
"Kim Samuel." Kim Minjeong gọi em của mình.
"Chị, có chuyện gì?"
Kim Minjeong dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn gỗ bên cạnh, đặt câu hỏi:
"Em biết Yu Jimin sao?"
Giọng điệu của câu hỏi này giống như một câu trần thuật.
"Hả?... Biết, có biết." Kim Samuel ấp úng đáp.
"Có nói chuyện qua sao?"
" Nói, có nói chuyện qua. Khoảng một tháng trước, chị Yu Jimin có đến đây làm tuyên truyền. Lúc ấy sau khi tuyên truyền kết thúc, có rất nhiều người muốn hỏi thêm chị ấy, ngày hôm đó em cũng có một số vấn đề về đại học muốn hỏi, vì vậy em liền đi hỏi chị ấy... Sau đó, đã không còn liên lạc... "
"Vậy em khẩn trương như vậy làm gì?"
" Cũng... cũng không có gì... chính là ngày hôm đó, sau khi hỏi xong vấn đề, liền không thể giải thích được, bắt đầu nói chuyện tiếp, umm......... chủ yếu, chủ yếu là nói chuyện đến chị......Cái kia....chị, chị không biết chị ấy sao... "
Kim Samuel càng nói càng thấp giọng, càng nói càng chột dạ.
Kim Minjeong, không trả lời câu hỏi của nó, mà nhìn chằm chằm vào kết cấu trên bàn gỗ, ngón tay thoáng dùng sức.
Nàng tiếp tục hỏi: "Nói đến chuyện gì vậy?"
Kim Samuel luôn luôn vừa sợ, vừa tín nhiệm người chị này, khi bị hỏi về vấn đề này, sau một lúc do dự, cắn răng mở miệng nói ra sự thật.
"Cũng không nói gì, chỉ là... em nói với chị ấy rằng em có một người chị đặc biệt tốt. Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ hơi quá mức bình tĩnh, nhưng chỉ cần chọc đúng điểm, liền rất dễ dàng mềm lòng. Ví dụ như... khi còn nhỏ em muốn mua đồ vật gì đó, chỉ cần nắm lấy vạt áo của chị gái, chị gái nhất định sẽ mềm lòng, hì hì, tóm lại, chị gái của em là một người chị rất tốt!"
Nếu đã nói, thì chắc chắn sẽ nói những lời tốt đẹp, Kim Samuel đánh bóng trau chuốt ngôn ngữ vài lần, nói xong liền có chút ngượng ngùng.
Vốn tưởng rằng khi nghe nhiều lời hoa mỹ như vậy, chị gái hẳn là nên vui vẻ mới đúng, nhưng Kim Samuel đã sớm phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Kim Minjeong chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, vẻ mặt lãnh đạm trầm tĩnh.
Chìm sâu vào trong suy nghĩ.
—— Khi muốn đồ vật gì đó, chỉ cần em nắm lấy vạt áo của chị gái, chị gái chắc chắn sẽ mềm lòng.
Những lời nói này, cô gái đã thật sự đã lợi dụng đến triệt để.
Kim Minjeong nhẹ nhàng đè nén xuống một chút, nhíu mày lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro