Chương 16


Em Thiên vừa úp 1 cái live ngắn trên weibo trông ngây ngô đáng yêu dã man nên up luôn fic cho nóng. Em nó xinh xắn đáng yêu như chó con ấy QAQ.

16.

Có thể là từ nhỏ đã sinh hoạt trong quân đội, đã quen với việc tuân thủ quy tắc, La Nhất Châu cũng có quy tắc riêng trong vấn đề tình cảm không quá phong phú của mình.

Tỷ như, hôn người mình thích, cũng phải sau khi xác nhận mối quan hệ mới có thể phát sinh.

Tựa như một loại nghi thức không thể giải thích rõ ràng. Anh tỏ tình với Dư Cảnh Thiên, nhưng đối phương là đứa nhỏ tinh nghịch, phải chờ tới lúc chương trình kết thúc mới cho anh đáp án.

La Nhất Châu cũng không sốt ruột. Nhưng Dư Cảnh Thiên không phải người an phận, bắt đầu từ lúc mình hút qua bóng bay em thổi, đứa nhỏ luôn thích thử thách sự kiên nhẫn của anh.

Mấy người ngồi vây chung một chỗ chia sẻ hoa quả HLV đưa. Dư Cảnh Thiên ăn dưa hấu cũng không bỏ qua cho anh.

La Nhất Châu không dấu vết đánh giá người đối diện. Dưa hấu dán lên môi đứa nhỏ, nửa gặm nửa lại không gặm, ánh mắt mang theo linh quang khóa chặt La Nhất Châu.

Thị lực của anh rất tốt. Có thể thấy rõ ràng, nước dưa hấu trượt xuống từ khuôn miệng màu hồng phấn dụ hoặc.

La Nhất Châu nghĩ thầm, tại sao mình trước đó không chú ý tới bờ môi Dư Cảnh Thiên lại đẹp như vậy?

Không biết nếm thử sẽ là mùi vị gì.

Nghỉ ngơi kết thúc, mọi người vừa dọn dẹp đồ vật vừa câu được câu không nói chuyện phiếm. La Nhất Châu đè lại tay Dư Cảnh Thiên đang cầm nắp hộp, hai người đồng thời ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

"Dưa hấu, ăn ngon không?"

La Nhất Châu giảm thấp âm lượng để không có người thứ ba có thể nghe thấy được.

Kính đen từ trên sống mũi Dư Cảnh Thiên trượt xuống, cặp mắt một mí xinh đẹp mở lớn, giờ phút này trộn lẫn chút giảo hoạt.

"Anh không phải cũng ăn sao."

Đứa nhỏ cũng tận lực giảm thấp âm lượng xuống, còn cố tình luyến láy âm điệu, làm cho lòng người ngứa ngáy.

"Không đủ, còn muốn."

Vừa mới nói xong, La Nhất Châu lại nhìn thấy đôi môi Dư Cảnh Thiên hơi hé mở. Giống thạch, dường như còn hơi ướt át.

Anh vô ý thức tránh một chút, ngồi xuống sàn nhà.

"Đồ nhát gan." Dư Cảnh Thiên rất nhanh le lưỡi, dùng tay đẩy hạ gọng kiếng.

"...... Tiểu xấu xa."

La Nhất Châu nhíu mày. Dư Cảnh Thiên đã quen với việc tại chỗ máy quay không nhìn thấy khiến lý trí của bản thân sụp đổ, trước ống kính, đứa nhỏ này lại sẽ nhu thuận giống như chó con nghe lời, đối mặt mình cố đè nén cảm xúc, lại là một bộ dáng đáng yêu lại đơn thuần.

Đúng là tiểu xấu xa.

Nhớ tới đây. La Nhất Châu nhìn qua người trước mắt ngoại trừ không có đeo kính, màu tóc cùng thần sắc, đều rất giống tiểu xấu xa Dư Cảnh Thiên ngày đó.

Hiện tại anh cũng không cần lo lắng gì. Ánh mắt anh chợt thay đổi, thiếu đi nửa phần dịu dàng, thay vào đó là ánh mắt của thú săn mồi giống như ngày đó em thách thức anh, nhếch miệng cười.

Dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái giữ chặt cằm Dư Cảnh Thiên,xoay người, một chân giẫm lên ghế sofa.

"Từ giờ trở đi, chỉ cần em ở bên cạnh anh" La Nhất Châu xích lại gần Dư Cảnh Thiên nói, "Cũng không có gì anh không dám."

Dù sao đụng phải Dư Cảnh Thiên nghịch ngợm như vậy sẽ phá bỏ tất cả giới hạn của La Nhất Châu. Anh muốn dứt khoát cứ như vậy hồ đồ một phen.

Thế nhưng không ngờ chó con vẫn không theo lẽ thường.

Trước khi nụ hôn rơi xuống 1s, La Nhất Châu cảm giác một đôi tay sờ đến eo mình, xuyên qua lớp vải không quá dày, thành công kích thích lên da thịt anh.

Dư Cảnh Thiên dịch ra, ngã vào trong ghế sofa. La Nhất Châu có chút bất đắc dĩ, quay người muốn ngăn chặn đứa nhỏ, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Dư Cảnh Thiên cười vẻ mặt rất vô tội.

"Ha ha ha ha ha ha! Anh thật sự rất sợ nhột a!"

"Chậc."

La Nhất Châu lập tức níu lại cổ tay Dư Cảnh Thiên ngăn em chạy loạn. Dư Cảnh Thiên ngã về phía sau, La Nhất Châu từ trên cao ép xuống, bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện bên cạnh bọn họ lập tức vỗ một cái lên đầu La Nhất Châu.

"A."

Dư Cảnh Thiên nghe được một tiếng "Cốp" thanh thúy, trừng mắt nhìn, còn chưa kịp lo lắng đến hỏi La Nhất Châu có đau không, em liền bị Lương Sâm túm lấy kéo ra khỏi sofa.

"Chuyện gì xảy ra? La Nhất Châu? Cậu muốn làm gì?"

Lương Sâm đem Dư Cảnh Thiên bảo hộ ở trong khuỷu tay, sau đó mang theo ánh mắt hung ác trừng mắt liếc nhìn La Nhất Châu đang ngồi dưới đất.

"...... Hả?" La Nhất Châu yếu ớt hỏi.

Ngay sau đó, Lưu Tuyển cũng xuất hiện sau lưng Dư Cảnh Thiên.

"Nhất Châu, chúng ta nói chuyện chút đi?"

Dư Cảnh Thiên cũng không rõ ràng cho lắm bị hai người anh trai bảo hộ ở sau lưng.

Lúc đó, La Nhất Châu cảm giác, Lương Sâm cùng Lưu Tuyển giống như là cha mẹ Dư Cảnh Thiên. Mà mình, giống như lưu manh bắt nạt con gái bọn họ.

Hình như có chỗ nào đó không đúng.

*

La Nhất Châu một lần nữa ngồi xuống ghế sofa. Anh đang suy nghĩ hay là cùng Lương Sâm nói thẳng quan hệ của mình cùng Dư Cảnh Thiên, nhưng là vị đàn anh Trung Hí này tựa hồ cũng không muốn nghe mình giải thích.

Lương Sâm mang bộ mặt có thể dùng từ hung thần ác sát để hình dung, một mực trừng mắt nhìn La Nhất Châu.

"Tôi là thật không ngờ, Nhất Châu cậu lại là người như vậy."

Lương Sâm mở miệng giọng điệu hơi khác so với biểu hiện, có chút chua xót.

La Nhất Châu há hốc mồm, anh liếc nhìn Dư Cảnh Thiên giống như đang cười trộm, lời đến khóe miệng liền nghẹn lại.

"Người thế nào?"

"Chân giẫm......" Chữ đằng sau không nói ra. Lương Sâm nghĩ người này chính là một chiếc thuyền, làm sao còn muốn giẫm hai thuyền."Chuyện này Ức Hiên biết không?"

"...... Không biết." La Nhất Châu thành thật trả lời, anh xác thực không có ở trước mặt nói cho Ức Hiên, nhưng Ức Hiên thông minh như vậy hẳn là cũng đoán được.

Lương Sâm lông mày đều sắp xoắn lại.

"Cậu...... Tôi cũng không biết nói cái gì thì tốt." Lão đại ca vẻ mặt đau xót dựa lên ghế sofa, "Tiểu Thiên của chúng ta đã như vậy, cậu đừng khiến em ấy đau khổ nữa được không?"

"Sâm ca, " La Nhất Châu ý đồ giải thích, "Không phải như anh nghĩ, em cùng Tony......"

"La Nhất Châu, " Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên mở miệng, còn làm như cố nén đau khổ cùng thất vọng, "Anh vẫn nên vui vẻ cùng Ức Hiên đi."

"...... Hả?"

Dư Cảnh Thiên bắt đầu lau nước mắt. Lưu Tuyển có chút đau lòng, còn vỗ vỗ lưng đứa nhỏ.

"Em nói mò gì vậy." La Nhất Châu có chút gấp, "Anh cùng Ức Hiên không có quan hệ gì, anh thích chính là Tony của anh, chúng ta đã bên nhau rồi mà."

Vừa mới nói xong, Lương Sâm cùng Lưu Tuyển con ngươi đều mở lớn.

"Cái quái gì vậy?"

Dư Cảnh Thiên dùng hai tay che mắt, cười bả vai đều đang run.

"...... Có nên gọi Thập Thất đến không?" Lưu Tuyển đột nhiên cảm giác được Lý Chính mới có thể đem quan hệ giữa bọn họ nói rõ ràng, dù sao hôm nay cũng là do cậu ấy tổ chức.

Năm phút sau.

Lý Chính híp mắt ngồi vào ghế sofa, trong ngực ôm hai cái đệm dựa, tay trái là Lương Sâm tay phải là Lưu Tuyển, đối diện là đôi tình nhân ngược mình mấy tuần nay.

"Em buồn ngủ quá a......" rapper làm nũng kêu rên, sau đó cậu liền bị Lương Sâm nắm cổ nhấc lên.

"Thập Thất, em nói, hai người bọn họ là thế nào?"

"Còn có thể thế nào! Chính là một đôi tình nhân đáng ghét!" Lý Chính ngước cổ gào xong lại đem mặt vùi vào trong gối ôm thanh âm rầu rĩ, "Em ngày mai còn phải đi diễn tập, để cho em ngủ đi anh ơi......"

Lưu Tuyển trên dưới quan sát một chút La Nhất Châu đối diện ngồi thẳng tắp, cùng Dư Cảnh Thiên tay thu vào trong áo chỉ lộ ra một ngón tay đang chu môi.

Lương Sâm vỗ trán một cái: "Xem ra không phải là nói đùa."

Vậy trước đó là bọn họ hiểu lầm. La Nhất Châu làm sao có thể làm loại chuyện đó, từ đầu đến chân đều là vẻ chính trực ngây thơ.

"Được rồi, nếu là hiểu lầm, giải thích rõ ràng liền tốt. Hai người nhanh đi nghỉ ngơi đi." Lưu Tuyển vịn Lý Chính đứng lên, "Ngày mai tôi cũng có công việc, buổi sáng liền cùng Thập Thất đi rồi, tiểu Thiên không cần tiễn chúng ta."

"A em ngày mai cũng phải về đoàn làm phim." La Nhất Châu vỗ đùi, quay đầu nhìn về phía Dư Cảnh Thiên, chó con đang ngước khuôn mặt tủi thân nhìn mình.

"Ừm? Vậy anh ở lại." Lương Sâm suy nghĩ một chút lịch trình của mình, đối diện Dư Cảnh Thiên lập tức nhào tới, giữ chặt cổ tay của anh.

"Sâm ca ngày mai theo giúp em đi." Dư Cảnh Thiên nở một nụ cười đáng yêu, trong không trung dường như có những bông hoa bay lơ lửng, chiếc đuôi vô hình cũng vẫy vẫy.

Lương Sâm bị dáng vẻ quá mức đáng yêu của đứa nhỏ làm mềm lòng.

"Được."

La Nhất Châu mắt liếc thấy Dư Cảnh Thiên, anh cảm giác trên đỉnh đầu không biết dây thần kinh nào đang giật giật, ánh mắt rơi vào chỗ đứa nhỏ đang níu cổ tay Lương Sâm, tim có chút co thắt.

Dư Cảnh Thiên còn đang cười với Lương Sâm, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, dùng sức đem em kéo trở về.

"Mọi người mau trở về ngủ đi." La Nhất Châu ngữ khí tự nhiên, nhưng tay đã ôm lấy Dư Cảnh Thiên, xoay người bước đi.

"Sâm ca ngủ ngon." Dư Cảnh Thiên phất phất tay, sau đó liền bị La Nhất Châu kéo đi.

"Ây, Nhất Châu, cậu...... cậu kiềm chế một chút." Lương Sâm yếu ớt bồi thêm một câu, không biết La Nhất Châu có nghe được hay không.

*

Nửa đẩy nửa ôm Dư Cảnh Thiên trở về phòng ngủ, La Nhất Châu vừa đóng cửa lại, đứa nhỏ liền xoay một vòng, đem anh đè trên cửa.

La Nhất Châu không kịp phản ứng, sau lưng đụng vào cửa gỗ, ngay sau đó, Dư Cảnh Thiên liền nhào tới hôn anh.

Thật bất ngờ. Tựa như anh lần thứ nhất bị Dư Cảnh Thiên hôn, vẫn như cũ có chút gấp gáp đơn thuần không có kỹ thuật gì.

Hô hấp trao đổi ở giữa có thể nếm được một chút vị ngọt của rượu Dư Cảnh Thiên uống qua. La Nhất Châu nâng hai tay, bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt đứa nhỏ, tìm về quyền chủ động.

Không khí mập mờ dần dần nóng lên. Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng cắn lên cánh môi đối phương, sau đó vùi đầu vào ngực La Nhất Châu.

"Em rất nhớ anh."

Thanh âm chó con hơi run chất chứa nhớ nhung vô hạn được phóng đại trong không khí yên tĩnh.

"Tất cả mọi người đối với em rất tốt, nhưng em vẫn chỉ muốn anh......"

Dư Cảnh Thiên luôn có thể nói ra những lời ngọt ngào mà La Nhất Châu có chút ngại ngùng mở miệng. Anh cảm giác trái tim lại bị đứa nhỏ nắm lấy, siết chặt cánh tay, đem đứa nhỏ ôm càng chặt hơn.

"Anh có thể để em vào vali mang theo chứ."

Dư Cảnh Thiên ôm chặt lấy La Nhất Châu, nói một câu không suy nghĩ.

"Ha ha ha." La Nhất Châu cười rất cưng chiều, "Như vậy phải cần vali thật lớn."

"Ừm......" Dư Cảnh Thiên hướng trong ngực anh cọ xát, "Em không thể ảnh hưởng đến công việc của anh...... Cho nên buổi sáng ngày mai đừng đánh thức em, cứ lặng lẽ đi thôi."

La Nhất Châu ngoẹo đầu, "Vậy anh hiện tại liền đi."

"Hửm?" Đứa nhỏ lại bĩu môi.

"Ừm......" La Nhất Châu cũng nhẹ giọng nói, "Không muốn đi."

Sau khi có lại em, dù là tách ra một phút, đều khó chịu đến muốn mạng.

Thế nhưng là không đi...... Lý Nguyệt Nịnh sẽ đánh chết mình.

TBC. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro