Chương 20


20.

Dự báo thời tiết nói hình như có mưa. Nhưng Dư Cảnh Thiên đi ra ngoài vẫn quên mang dù.

Một mình em tung tăng đi xem triển lãm đã mong đợi từ lâu. Mặc dù, kế hoạch ban đầu là đi cùng La Nhất Châu, nhưng đi một mình cũng không sao, chỉ hơi chút tịch mịch.

Dư Cảnh Thiên đã quên đi tính cách vốn có của bản thân, chính là thích ở một mình. Nhưng con người sẽ có lúc không còn kiên cường mãi mà sẽ ỷ lại một người nào đó.

Người họa sĩ này chưa nổi tiếng, cho nên người đến xem không quá nhiều. Dư Cảnh Thiên tỉ mỉ thưởng thức một vòng, ngắm nhìn gần hai giờ mới rời khỏi. Sắc trời vốn đã âm u, em không tìm thấy dù trong túi mang theo, vừa tự hỏi là ở bên ngoài ăn cơm hay là về nhà chờ La Nhất Châu trở về, đã có những hạt mưa nhỏ rơi xuống, khẽ đọng lại bên trên mái tóc mềm của em.

Dư Cảnh Thiên thầm kêu một tiếng không ổn, bước chân cũng nhanh hơn một chút. Sau lưng, dường như có người đi theo em.

Hai bên đường cũng không có cửa hàng nào có thể trú chân. Em hơi hướng về sau liếc một cái, hình như là một cô gái. Không biết một mực đi theo em làm gì.

Về sau mưa càng lúc càng lớn, Dư Cảnh Thiên nhìn xung quanh, mí mắt dường như không mở ra được.

Đột nhiên, cô gái một mực đi theo em giơ dù tiến tới bên cạnh.

Đứa nhỏ giật nảy mình. Quay đầu nhìn sang, nữ sinh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi to khá đẹp mắt, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.

"...... NyNy?"

Dù che trên đỉnh đầu em. Dư Cảnh Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, em chợt nhớ tới La Nhất Châu đã nói.

—— Có thể là tư sinh.

Ánh mắt em run lên, lập tức xoay người, chạy thục mạng về phía trước.

Lúc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Phải nhanh chóng thoát khỏi cô gái này, nếu như là tư sinh...... Đi theo mình phát hiện ra nhà La Nhất Châu sẽ không tốt.

Cho nên em không thể trở về nhà.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Dư Cảnh Thiên không dám quay đầu, ngã tư trước mặt, 3 giây nữa sẽ chuyển đèn đỏ. Em bị nước mưa xối ướt sũng, con mắt sắp không mở ra được, nhưng em vẫn muốn chay sang bên kia đường trước khi đèn đỏ bật lên, đem người phía sau bỏ lại càng xa càng tốt.

Cho đến khi đèn đỏ ở ngã tư bật sáng. Chân em đặt ở giữa vạch sang đường, một chiếc xe con phanh gấp, vội vàng dừng ở trước mặt em.

Dư Cảnh Thiên bị tiếng còi chói tai cùng âm thanh phanh gấp hù dọa. Em ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe kia, chủ xe ở bên trong chửi ầm lên.

Nhưng em dường như không nghe thấy những tiếng mắng chửi kia. Em cảm giác trong đầu hiện lên mấy đoạn ký ức vụn vặt, cũng là tiếng còi cùng tiếng phanh xe như vậy, còn có tiếng thét, trời đất quay cuồng, có người phụ nữ ôm chặt lấy em, mùi nước hoa hồng.

Đèn ở ngã tư lần nữa biến thành màu xanh. Dư Cảnh Thiên cảm giác một trận đau đầu quen thuộc xuất hiện, đầu như muốn nứt ra, thân thể bị nước mưa ướt lạnh cóng. Tim giống như cũng bị người đâm cho một nhát, một nỗi đau đớn không nói thành lời dâng lên.

*

Lúc La Nhất Châu tìm tới Dư Cảnh Thiên, đứa nhỏ đang cúi đầu ngồi dựa vào tay vịn cầu thang.

Mưa đã tạnh. Nhưng toàn thân em vẫn ướt sũng, từng giọt nước từ tóc em nhỏ xuống

La Nhất Châu vội vàng đem áo khoác cởi ra, cho Dư Cảnh Thiên phủ thêm. Lòng bàn tay chạm đến khuôn mặt lạnh buốt của em, La Nhất Châu nhíu chặt lông mày, khom người nâng mặt đứa nhỏ.

"YaoYao, có chuyện gì vậy?"

Nghe được thanh âm dịu dàng quen thuộc, Dư Cảnh Thiên chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt môi run run, hốc mắt đỏ ửng, giống như vừa khóc qua.

"Nhất......" Em có chút gian nan nói, La Nhất Châu dùng sức kéo em vào lòng.

"Chúng ta về nhà."

Thân thể của em vừa lạnh vừa gầy, giống như lúc em vừa mới trở lại bên cạnh anh.

La Nhất Châu giang hai tay, vuốt vuốt mái tóc ướt sũng của em.

*

Bởi vì bị mưa xối qua lại bị kinh sợ, Dư Cảnh Thiên trở về liền phát sốt.

Dù cho La Nhất Châu một mực ở trước giường cầm tay em, em vẫn là không cách nào thoát khỏi ác mộng lúc mê man.

Em cảm giác, dường như về khoảng khắc xảy ra tai nạn.

Đoạn ký ức kia dường như em đã một mực kháng cự.

Em và mẹ ngồi phía sau, em đang không ngừng chất vấn cha mẹ mình, chuyện đó có phải thật hay không, bọn họ có phải thật sự cung cấp một nơi như vậy, có phải thật sự gián tiếp hại người.

Cha mẹ chưa từng trực tiếp trả lời em. Dư Cảnh Thiên vừa vội vừa tức, nỗi oán giận kìm nén trong lòng tích tụ đã lâu cứ thế phát tiết ra.

"Tại sao lại làm vậy, các người rõ ràng đều biết tôi muốn trở thành nghệ sĩ......" Trong giọng nói của em phủ đầy tủi thân run rẩy cùng oán trách, "Các người tại sao muốn đối xử với tôi như vậy?"

Kia tựa như là câu cuối cùng em nói với cha mẹ. Để thoát khỏi chiếc xe đang bám theo họ, cha em không có thời gian trả lời vấn đề của Dư Cảnh Thiên. Sau đó, bọn họ liền cảm giác xe đã mất khống chế, lao thẳng ra rìa núi.

Trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai tràn ngập trong xe. Dư Cảnh Thiên bị dọa hai mắt nhắm nghiền, mẹ đang liều mạng ôm em, bảo vệ đầu của em.

Dến lúc em lại lần nữa có ý thức. Em cảm giác mình giống như đang bị người bên ngoài túm lấy. Trong tầm mắt, em nhìn thấy cánh tay mẹ đang ôm em, món đồ trang sức mẹ hay đeo đang phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó, người đứng phía sau kéo em ra khỏi xe. Cha, mẹ, anh trai, còn có chiếc xe kia, cách em càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất tại mép núi.

Em dường như nghe thấy tiếng nổ. Tựa vào người cứu mình, Dư Cảnh Thiên lại một lần nữa mất đi ý thức.

*

La Nhất Châu trở lại phòng ngủ, phát hiện Dư Cảnh Thiên đã tỉnh, cả người ôm gối, ngồi co ro trong góc giường.

"YaoYao?" Vội vàng đi qua xem xét, Dư Cảnh Thiên dường như bị kinh hãi trốn về sau, toàn thân đều đang run.

"Đừng sợ, là anh." La Nhất Châu nâng tay lên nhưng không chạm đến đứa nhỏ, giọng lại nhu hòa hơn một chút, "Em cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Dư Cảnh Thiên hơi cứng nhắc ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đầy lo lắng của La Nhất Châu.

"Em......"

La Nhất Châu ngồi xuống bên giường, cảm giác đứa nhỏ có chút sợ, liền không tiến lên, cùng em bảo trì một chút khoảng cách.

"Không sao, em từ từ nói."

Dư Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh trở lại.

"Em cảm thấy, người hại chết cha mẹ em chính là em."

"Đây chỉ là ngoài ý muốn." Tình huống Chu Nham đã cùng La Nhất Châu nói qua, bất quá khi đó cụ thể thế nào xác thực chỉ có Dư Cảnh Thiên biết, em bây giờ nói như vậy nghĩa là đã nhớ lại rồi?

Đứa nhỏ dùng sức lắc đầu.

"Em lúc ấy đang cùng bọn họ cãi nhau, bọn họ nhất định là bị phân tâm, mới có thể......"

"Báo cáo điều tra anh đều đã nhìn qua, là con đường có vấn đề, không phải lỗi của em." La Nhất Châu cố gắng trấn an em, "Đoạn đường đó không được kiểm tra tu sửa theo thời gian  quy định, mà lại là đường núi, sẽ có rủi ro nhất định."

Dư Cảnh Thiên níu chặt góc chăn.

"Em còn nhớ rõ, lúc ấy, đằng sau dường như luôn có xe đi theo......"

Nghe được câu trả lời này, La Nhất Châu trong lòng giật mình.

"Lúc đó là đang tránh xe theo dõi?"

"Em không biết, Em......" Dư Cảnh Thiên lại như sắp khóc, "Em một mực cùng bọn họ cãi nhau, em lúc đó đầu óc rất loạn, không có chú ý nhiều......"

"Vậy, đôi vợ chồng Canada cứu em đâu?" La Nhất Châu hỏi tiếp, "Bọn họ có biết gì không......" Thế nhưng Chu Nham cũng đã nói, đôi vợ chồng kia chỉ là nhìn thấy xe Dư gia dừng ở bên vách núi mới đi qua, trước khi bọn họ nhìn thấy, liệu còn có người ở đây, khả năng này thật chỉ có Thượng Đế mới biết.

Dư Cảnh Thiên không có trả lời, em vùi đầu vào bên trong gối, cả người mỏng manh yếu đuối.

La Nhất Châu muốn đến gần. Lại không biết Dư Cảnh Thiên có bài xích mình hay không.

Anh ngồi tại chỗ nhìn qua đứa nhỏ thật lâu, đang suy nghĩ có phải là nên cho đối phương một khoảng thời gian trấn tĩnh lại.

Dư Cảnh Thiên lộ ra nửa gương mặt, đáy mắt như phủ lên một tầng sương, giống một bé cún con đang ướt sũng.

La Nhất Châu đưa tay duỗi về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ, hi vọng đối phương có thể chủ động tới.

Mặc dù bây giờ nghĩ như vậy có chút kỳ quái...... Nhưng hoàn toàn giống như đang gọi một chú chó nhỏ.

Kể từ khi cùng Dư Cảnh Thiên ở bên nhau, anh thường xuyên sẽ có loại cảm giác ham muốn chiếm hữu này. Coi như đối phương không có chủ động tới gần, anh cũng sẽ tạo một chút áp lực, để đứa nhỏ ngoan ngoãn đi tới.

Dư Cảnh Thiên là chó nhỏ thông minh. Mỗi lần đều hiểu được dụng ý của anh. Lần này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Anh nhìn thấy đứa nhỏ chậm rãi dịch chuyển về phía trước mấy bước, duỗi ra một ngón tay cọ xát lòng bàn tay của anh, giống như đang gãi ngứa.

"Em phát sốt vẫn chưa hết, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều." La Nhất Châu nắm chặt ngón tay Dư Cảnh Thiên "Anh đã hâm nóng sữa bò, có muốn uống một chút? Sẽ dễ ngủ."

"Được." Dư Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, dùng giọng sữa trả lời.

*

Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng ngủ, La Nhất Châu lại nhíu nhíu lông mày. Anh muốn làm rõ suy nghĩ một chút, nhìn xem có thể phát hiện thêm chi tiết gì chưa được chú ý không.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Chu Nham, nói cho dì biết Dư Cảnh Thiên đã nhớ tới vụ tai nạn.

"Dì Chu, con không biết con nghĩ như vậy có đúng hay không......" La Nhất Châu bắt đầu to gan phỏng đoán, "Tony nói lúc đó có người đi theo xe của bọn họ, như vậy từ lúc bọn họ xảy ra chuyện, đến lúc Tony được đôi vợ chồng kia cứu ra, khoảng thời gian này, liệu có người nào khác ở đây không?"

"Ý của con là......"

"Liệu có người nào trên xe Dư gia động tay động chân bọn họ mới có thể xảy ra chuyện?" La Nhất Châu cũng không biết mình từ đâu não động, cảm giác có chút thuyết âm mưu.

"Lúc ấy xe rớt xuống vách núi bị hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, hầu như không thể xác minh được." Chu Nham cố gắng nhớ lại, "Tiểu La à, dì cùng Trần Triển nói chuyện rất nhiều lần, chuyện Dư gia làm cũng không đến mức bị trả thù, bởi vì những nơi như KTV có rất nhiều, mà lại người nhà họ Dư cũng không trực tiếp tiếp xúc những chuyện này, kinh thương những năm này cũng không có cùng người khác kết thù oán gì...... Càng điều tra kết quả càng có khuynh hướng là ngoài ý muốn."

La Nhất Châu bình tĩnh lại, cảm thấy Chu Nham nói cũng có đạo lý.

"Nếu như tiểu Thiên xác định có người đi theo xe, như vậy, chỉ có thể nói những người kia là phát hiện Dư gia bị tai nạn nhưng không có cứu viện." Chu Nham ngữ khí có chút nghiêm túc, "Coi như tìm được những người kia, ngoại trừ khiển trách, cũng không thể đền bù tiểu Thiên."

"Ừm, dì nói đúng." La Nhất Châu ngồi xuống ghế sofa, "Con chính là cảm thấy, có chút bất lực."

"Haz, mấy ngày nay làm phiền con quan tâm tiểu Thiên một chút. Cậu ấy hiện tại nhất định rất khó chịu." Chu Nham có chút đồng cảm, đoạn ký ức đau đớn kia của Dư Cảnh Thiên được khôi phục, ngẫm lại còn không bằng quên hết.

Cúp máy, La Nhất Châu nhìn Lý Nguyệt Nịnh oanh tạc tin nhắn mình, có chút bực bội ném di động sang một bên.

Anh hiện tại trong lòng chỉ có một.

Dư Cảnh Thiên có thể ổn hơn. Trước đó, anh căn bản không nghĩ tới công việc.



TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro