Chương 9

09.

Vali của La Nhất Châu thành công xuất hiện ở trong biệt thự lớn của Dư Cảnh Thiên .

Đứa nhỏ cả ngày đều cười giống hệt chú chó Samoyed, tâm trạng rất tốt, bảo hôm nay là cuối tuần không cần học online. Em hỏi La Nhất Châu có muốn ra ngoài chơi không, còn có trước kia cùng hiện tại, lúc nghỉ ngơi đều thích làm những gì.

La Nhất Châu tựa ở ghế sofa cẩn thận suy nghĩ.

"Trước kia lúc còn trong nhóm thì đi luyện tập, còn có chụp ảnh quảng cáo." Có thời gian liền luyện múa, đến giờ liền đi ngủ, lúc bận rộn cảm giác đều ngủ không đủ, hiếm khi có thời gian ngồi xuống nói chuyện phiếm, "Anh là một người tương đối nhạt nhẽo, có đôi khi sẽ đọc sách, ra ngoài tản bộ, hoặc là...... nuôi chim, cho cá ăn, cho sóc ăn."

Anh thành thật kể ra, hai mắt mang theo giống như trước đây đầy chân thành cùng điềm tĩnh.

Dư Cảnh Thiên nghe được hai chữ cuối cùng, trong mắt bắt đầu tỏa ánh sáng.

"Trong công viên của chúng ta có sóc."

La Nhất Châu con mắt cũng sáng lên.

"Ồ?"

"Ừm, còn có thiên nga, muốn đi xem một chút không?" Dư Cảnh Thiên vừa nói đã đưa tay túm lấy tay áo La Nhất Châu.

Mọi thứ trong biệt thự đều rất cao cấp, nuôi động vật trong khu công viên cũng rất bình thường. Tỷ lệ phủ xanh rất cao, ở giữa mỗi tòa nhà sẽ có không gian trống rất lớn, là khu vực thường để ngắm cảnh. La Nhất Châu đi theo Dư Cảnh Thiên, theo đường nhỏ đi tới hồ nước,giữa hồ nước một trước một sau hai chú thiên nga đen đang bơi lội, ưu nhã tuấn dật.

"Thật là lợi hại." La Nhất Châu không khỏi cảm thán, dù sao không phải trong vườn thú thiên nga coi như hiếm thấy.

"Hình như là do chủ khu này nuôi." Dư Cảnh Thiên ngồi xổm ở bên bờ giải thích cho anh.

"...... Thật là lợi hại." Theo anh biết thiên nga đen cũng không có thể tùy tiện nuôi...... Xem ra khu biệt thự này thật đúng là có không ít nhân vật lợi hại ở.

Nhìn ngắm động vật quả thật có thể khiến tâm trạng vui vẻ. Nhất là loài vừa xinh đẹp lại ưu nhã này. Bọn họ cảm thụ được gió nhẹ lướt qua mặt hồ mang đến không khí tươi mát thoải mái dễ chịu, trong lúc nhất thời cái gì phiền não cũng không có.

"Đi thôi, em dẫn anh đi tìm sóc." Dư Cảnh Thiên từ dưới đất đứng lên, quyết định tiến về mục tiêu kế tiếp.

*

Không khí trong lành trong công viên cũng sẽ hấp dẫn những loài không biết từ nơi nào chạy tới. La Nhất Châu giẫm lên dấu chân Dư Cảnh Thiên, hướng đến chỗ sâu hơn trong lâm viên, phía trước có mấy cây cao lớn, um tùm cành lá che khuất ánh mặt trời chiếu xuống, lưu lại từng vệt sáng lốm đốm.

"Bình thường chính là tại mấy gốc cây này có thể nhìn thấy sóc." Dư Cảnh Thiên gãi đầu một cái, quan sát xung quanh, bỗng nhiên, em phát hiện cái gì.

La Nhất Châu theo em đi tới. Trên mặt đất có một con chim non không rõ loài gì, giống như vừa ra đời không lâu, toàn thân có vài cọng lông ngắn, nằm rạp trên mặt đất.

Bọn họ ngồi xổm trên mặt đất nhìn chú chim nhỏ đáng thương kia đang phát ra tiếng kêu yếu ớt. Dư Cảnh Thiên theo vị trí chú chim ngẩng đầu nhìn, trên chạc cây bên phải, có thể nhìn thấy một cái tổ chim non.

Em lại đứng người lên cẩn thận quan sát vị trí tổ chim.

"Hẳn là từ phía trên rơi xuống." Dư Cảnh Thiên suy đoán đến, "Giúp nó về nhà đi."

La Nhất Châu vốn muốn nói hay là chờ chim mẹ tìm đến. Nhưng rất hiển nhiên, xung quanh cũng không có tung tích của chim trưởng thành.

Dư Cảnh Thiên cẩn thận đem chim non đặt vào trong lòng bàn tay, nhìn qua cây đại thụ ước lượng vị trí, quyết định leo lên.

"Cẩn thận một chút." La Nhất Châu có chút khẩn trương, mặc dù đứa nhỏ mang một bầu nhiệt huyết có chút đáng yêu, nhưng lại sợ em gặp nguy hiểm gì.

Tế bào vận động của Dư Cảnh Thiên rất tốt, rất nhanh liền bò tới vị trí tổ chim, đem chim non thả lại trong tổ với những con khác. Còn thuận tiện cẩn thận quan sát một chút xem là loài chim gì.

Mặc dù...... em vẫn không nhìn ra.

La Nhất Châu không chớp mắt nhìn chằm chằm Dư Cảnh Thiên đang trèo xuống, đứa nhỏ thận trọng chuẩn bị xuống đến mặt đất. Nhưng bỗng nhiên lòng bàn chân trượt đi, chân phải lúc rơi xuống đất lệch một chút.

"A!" Dư Cảnh Thiên đặt mông ngồi trên mặt đất.

La Nhất Châu vội vàng chạy tới.

"Ui...... Đau quá." Dư Cảnh Thiên nhe răng trợn mắt ôm chân phải.

Quỳ một chân xuống đất, La Nhất Châu nhìn thấy một khuôn mặt trong trí nhớ không thể quen thuộc hơn.

Đứa nhỏ bị thương, đau muốn méo mặt nhưng lại cố gắng cười hi hi ha ha.

Dư Cảnh Thiên thè lưỡi, muốn chống đất đứng lên.

La Nhất Châu nhanh đi dìu em.

"Xong, em sao không đứng nổi....." Dư Cảnh Thiên khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, có chút khó tin cùng ấm ức.

La Nhất Châu ngồi xuống trước mặt đứa nhỏ, xoay người lại.

"Lên đi, anh cõng em."

Nhìn qua bóng lưng vững chãi của người kia, Dư Cảnh Thiên thu liễm lại tâm tình, úp sấp lên lưng La Nhất Châu.

Lại là mùi vị quen thuộc của anh. Nhẹ nhàng ôm cổ La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên cẩn thận vùi mũi vào tóc anh, bờ môi cũng dính vào sợi tóc.

Trong lòng có chút rung động. Nếu như đường trở về có thể lại lâu một chút liền tốt.

*

La Nhất Châu dựa theo lời Dư Cảnh Thiên nói, tìm thấy một hộp thuốc, chuẩn bị xoa chút thuốc cho đứa nhỏ.

Dư Cảnh Thiên cởi xuống tất chân phải, ngồi xuống đệm dựa sát bên ghế sô pha, vừa nhìn mắt cá chân của mình, trông không có gì khác thường nhưng khi chạm vào lại vô cùng đau đớn.

La Nhất Châu liếc qua bàn chân Dư Cảnh Thiên. Giống như hai năm trước, vừa trắng vừa mịn, anh dùng một bàn tay liền có thể nắm chặt. Đã từng có một lần phỏng vấn, đứa nhỏ ngồi ở bên tay trái anh, hai chân gập lại lộ ra một đoạn nhỏ mắt cá chân khiến anh không thể dời mắt.

Chờ anh kịp phản ứng lại đã động một ngón tay chạm đến làn da kia.

Nhìn La Nhất Châu cầm hộp thuốc liền bắt đầu ngẩn người, Dư Cảnh Thiên nhẹ giọng gọi anh.

"Nhất Châu?"

La Nhất Châu thở dài, ánh mắt rủ xuống.

"Tại sao lại là cái chân này."

Dư Cảnh Thiên mở to mắt nhìn.

"Lại?"

La Nhất Châu giương mắt, trong ánh mắt có chút nghiêm khắc, lại có chút dịu dàng.

Kỳ thật anh rất ít khi trực diện dùng ánh mắt nhìn người khác, bởi vì cuối cùng sẽ vô thức mang lên một tia cảm giác áp bách.

Đứa nhỏ bị ánh mắt kia gắt gao khóa chặt, em có chút không dời được ánh mắt mình, đột nhiên nín thở, trong đầu hiện lên một cảnh tượng.

Mặc dù trước đó thời điểm tìm kiếm ký ức đã xem qua video. Nhưng Dư Cảnh Thiên lúc ấy cũng không có đem bản thân hoàn toàn tiến vào, giống như mình chỉ là một người xem.

Thế nhưng ngay tại vừa rồi, em phảng phất như về tới bên trong gian phòng quen thuộc, em nhìn thấy trước mắt La Nhất Châu mặc một bộ quần áo treo đầy dải lụa, quấn trên chân mình băng vải mày lam.

——"Nói thật cái băng vải này của em dùng không tốt lắm."

Dư Cảnh Thiên chớp chớp mắt, em lại nhìn thấy, cảnh tượng trước mắt là phòng ngủ nhà mình, La Nhất Châu đang dùng tăm bông thấm dầu hoa hồng chuẩn bị bôi lên mắt cá chân mình.

"La Nhất Châu, " Dư Cảnh Thiên ánh mắt ngơ ngác.

Người trước mắt nhìn em nghi hoặc.

"Anh là đồ ngốc."

Nương theo âm thanh Dư Cảnh Thiên có chút hờn dỗi, trong không khí yên tĩnh ba giây đồng hồ.

La Nhất Châu nhíu mày. Anh dùng ánh mắt hơi lãnh đạm nhìn chằm chằm Dư Cảnh Thiên, tăm bông ấn mạnh vào mắt cá chân em.

"Aaa!!!!"

Dư Cảnh Thiên hét lớn.

*

La Nhất Châu có phải là tức giận rồi.

Dư Cảnh Thiên ôm đệm dựa ấm ức suy nghĩ, mình chẳng qua là nói một câu mình nhớ tới, người này chọc mình xong liền không giúp mình thoa thuốc, ở phòng bếp bên kia không biết rửa cái gì.

Đứa nhỏ phồng miệng, ánh mắt u oán.

Lúc trước mình nói câu nói này về sau có phải là bị đánh không. Ký ức có thể nhớ chỉ dừng lại ở đây, không biết đằng sau xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ lúc ấy La Nhất Châu cũng là nghe câu nói này liền không giúp mình quấn băng vải?

Thuận ghế sofa len lén liếc nhìn La Nhất Châu. Dư Cảnh Thiên nhíu mày lại, không được, mình phải dỗ người trở về.

Đứa nhỏ đảo mắt một vòng, tựa ở trên ghế sofa, ngửa cổ, hướng về phía phòng bếp hô một câu.

"Nhất Châu ca ca......"

La Nhất Châu tiếp tục công việc. Không có động tĩnh.

Dư Cảnh Thiên bĩu môi.

"Em sai rồi, anh không ngốc, em mới ngốc."

La Nhất Châu lợi hại như vậy nếu như là anh lên cây đưa chim nhỏ về nhà nhất định sẽ không trật chân. Dư Cảnh Thiên đem nửa gương mặt vùi vào gối ôm, chỉ lộ ra mắt to, giống như chó con phạm sai lầm cầu tha thứ.

La Nhất Châu đi tới. Trong tay là đĩa cam đã được lột vỏ cắt nhỏ.

Dư Cảnh Thiên ngẩng đầu.

Phảng phất phía sau có cái đuôi đang vẫy vẫy.

La Nhất Châu đem đĩa cam đặt ở trên bàn trà, nhìn về phía chó con đang chớp chớp mắt.

Anh không có tức giận. Chỉ là Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên nói một câu giống như trong trí nhớ, anh không khỏi lại bắt đầu khổ sở, rõ ràng chính là thích đứa nhỏ cậy mạnh này, vì cái gì cuối cùng sẽ bị hiểu lầm thành có ý khác.

Anh lại thở dài, cầm lấy lọ thuốc trên bàn, đem chân Dư Cảnh Thiên đặt lên chân mình, bắt đầu nghiêm túc bôi thuốc.

Dư Cảnh Thiên nhìn La Nhất Châu lại khôi phục bộ dáng dịu dàng, đem gối ôm ném sang bên cạnh, cầm một miếng cam, đưa tới bên miệng La Nhất Châu.

La Nhất Châu bị miếng cam làm lung lay môt chút. Anh quay đầu nhìn về đôi mắt mong chờ của Dư Cảnh Thiên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Dư Cảnh Thiên rất nhanh tiếp một câu, "Anh ăn đi mà, Nhất Châu ca ca."

"......" La Nhất Châu lại nhíu nhíu mày, xem ra chính mình không ăn là không được.

"Hehehe." Đứa nhỏ có vẻ rất thỏa mãn, nheo mắt lại cười đến đáng yêu.

TBC. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro