Chương 25. Chiều thứ 7

Thời gian như ngưng đọng, hoặc có lẽ ngay từ đầu, khái niệm gọi là thời gian vốn không tồn tại. Tựa như những bóng ma lẩn khuất trong giấc mơ của lũ trẻ, người ta tự tạo ra nó, tự suy nghĩ về nó và tự sợ hãi nó. Nhưng nếu thời gian không tồn tại, làm sao để lý giải những thay đổi trên tán cây, trong không khí và ở lòng người?

Giữa giao lộ của thời gian, Duy Long biết điều duy nhất bất biến là ký ức. Ký ức này sẽ mãi mãi râm ran trong trái tim, khi là chút dịu dàng len lỏi sắc nắng, khi là những âm ỉ thiêu đốt bầu trời ánh kim màu mây giông. Ngàn năm trôi qua, dẫu những phép màu không bao giờ xảy đến, sâu trong tiềm thức cậu biết mình sẽ không bao giờ quên.

Có lẽ, trong một khoảnh khắc giữa những mênh mông của vũ trụ, chúng ta sẽ lướt qua nhau mà chẳng hề hay biết bản thân đã mong mỏi cuộc gặp gỡ ấy đến nhường nào.

Tiếng nhạc đột ngột kéo Hoài Xuân về thực tại. Vẫn là tiếng vĩ cầm, thứ âm thanh quỷ dị đó một lần nữa vang vọng.

Ngay khi vừa choàng tỉnh, phản xạ đầu tiên của nó là đẩy Duy Long ra, nếu không biết đâu nó sẽ lịm đi trong vòng tay ấy. Nước mắt dần khô, chỉ còn lại những vệt mờ trên má, nó lấy lại lý trí và nhận ra những hành động của mình ngu ngốc đến mức nào. Cứ thế này, nó sẽ lại sợ hãi mất...

Nhưng Duy Long không buông tay, cậu vẫn giữ nó thật chặt.

"Đứng yên." Cậu đáp gọn trước sự phản kháng của nó.

Nó bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không chỉ vì tiếng vĩ cầm mà còn vì hồi trống rồn rập trong lồng ngực. Hơi thở nhẹ của cậu càng làm nó thêm bối rối, cậu nhìn quanh, lắng tai nghe tiếng nhạc rồi nhẹ nhàng buông nó ra.

Tim nó vẫn đập nhanh như vận động viên marathon chạy nước rút. Cậu lanh lẹ cúi xuống, phát hiện chiếc điện thoại rơi bên góc cửa. Thứ âm thanh quỷ quái kia thoát ra từ đó.

"Điện thoại nhỏ Thư đây mà! Đến chịu con nhỏ này!"

Trong lúc hỗn loạn, Thư đánh rơi điện thoại. Thứ âm thanh quỷ quái hù cả bọn sợ khiếp vía chính là... nhạc chuông. Người đang gọi đến là cô Nga.

"Alo, em đây ạ..."

Vừa nhấc máy nó đã nghe giọng nói lanh lảnh ở đầu dây bên kia:

"Cô tưởng bọn mày bị vong nhập hết cả lũ rồi chứ! Sao mới mới chịu nghe điện thoại! Nãy giờ cứ thấp thỏm không yên..."

Long trấn an cô:

"Không sao ạ! Cả đám vẫn còn sống... Chắc vậy..."

"Lại còn chắc vậy! Mày giết cô luôn đi! Chúng mày có mệnh hệ gì thì cô biết làn sao? PHAN DUY LONG! CÔ HỎI LẠI: MẤY ĐỨA ỔN KHÔNG?"

"Ổn, ổn ạ!" Nó vội vã xác nhận, dù chẳng biết mấy đứa kia chạy về hướng nào, nhưng thật lòng nó nghĩ chẳng có gì ghê gớm xảy ra.

"Tạ ơn Trời! Mưa to quá cô phải vội đi đón con! Thằng bé đi tập bóng thì trời mưa, cả sân về hết. Nó mới 6 tuổi, để nó một mình ở đấy cô không yên tâm. Thôi mấy đứa cũng về đi, không nên ở lại trường muộn thế này."

"Vâng ạ."

Duy Long bỏ điện thoại vài túi áo khoác, lúc này nó mới quay lại nhìn Hoài Xuân. Nhỏ dường như vẫn chưa hoàn toàn trở về thực tại, khuôn mặt lặng đi phảng phất những dư âm của cơn mộng.

"Cô Nga kêu bọn mình về nhà, mưa cũng ngớt rồi. Chắc mấy đứa kia chưa đi quá xa đâu..."

Nó chưa kịp dứt lời, nhỏ đã quay lưng chạy về phía cuối hành lang. Những bước chân vội vã và hoảng loạn. Thanh âm của mưa nhỏ dần. Gió hiền lành lay tán cây. Ánh đèn vụt sáng. Từng phòng học như được hồi sinh. Tiếng thở phào nhẹ nhõm và tiếng cãi nhau chí chóe của các lớp học buổi tối vọng lại. Ngôi trường không còn giống một chốn quỷ dị ma quái nữa. Nhưng trước mắt Long chỉ là hành lang vắng tanh. Cái bóng nhỏ bé đã biến mất, trước cả khi ánh sáng kịp tràn tới.

"Duy Long!"

Nó nghe tiếng Bách Khoa gọi.
.

.

.

Cái nhạc chuông ấy là do em trai của Thư đặt. Mỗi lần nhắc lại chuyện đó, Bách Khoa lại làu bàu chửi thằng quỷ nhỏ kia.

"Thề, tao mà có em như nó, tao tống ra đường lâu rồi!"

Thư cong môi:

"Tống được đã tốt! Bố mẹ tao bênh nó chằm chặp!"

"Mày cũng chiều nó bỏ xừ ra!" Con Ly bê khay đồ uống tới. "Thằng nhãi ấy được đối xử như ông hoàng con! Không hiểu sao mày vẫn kiên nhẫn với nó thế!"

"Thì trẻ con đứa nào chẳng nghịch! Ngày trước thằng Khoa cũng đầu têu cho bọn mình làm đủ trò nghịch ngu mà!" Thư đón lấy ly bạc xỉu.

"Này! Đừng có lôi tên tao vào! Bố mày ngoan nhất xóm nhé! Tất cả là tại thằng Long bắt nạt tao!"

Duy Long ôm bụng cười ngặt nghẽo:

"Ngoài nhỏ Giang ra thì ai bắt nạt nổi mày!"

Như bị chạm đúng điểm yếu, Khoa đỏ bừng mặt nhìn đi chỗ khác, trong tiếng cười của lũ bạn quỷ quái. Một chiều thứ 7, những giọt mưa còn vương nơi khung cửa kính. Sắp tới sở mượn trường làm địa điểm tổ chức thi Khoa học tự nhiên bằng tiếng Anh nên chúng nó được nghỉ để nhà trường dọn dẹp lại phòng ốc. Tranh thủ ngày nghỉ hiếm hoi, chúng nó kéo nhau ra quán cà phê đầu ngõ.

"Phòng học bọn mình không khác gì bãi chiến trường! Chắc chắn phải cho nghỉ thêm vài buổi nữa!"

Nhỏ Ly lăng xăng chạy ra chạy vào, phụ anh bán hàng. Thư nhìn nhỏ bạn, cười:

"Có khiếu bồi bàn phết đấy! Sau này mày nên làm ở nhà hàng 5 sao!"

Long nhíu mày:

"Cỡ con này chỉ có đi chạy vặt ở mấy quán vỉa hè thôi!"

"Kệ đi, chắc gì sống được đến mai! Quán nào cũng được! Kiểu gì bọn mình cũng được ăn miễn phí!"

Anh chủ quán nhìn bọn nó ngồi lì ở quán suốt buổi chiều, chướng mắt lắm nhưng đuổi bao nhiêu lần cũng không xong. Quán mỗi lúc một vắng, nhỏ Ly dừng tay ngồi nghỉ. Anh nói:

"Tại chúng mày ngồi đây nên không ai dám vào quán đấy!"

"Ơ, nói chuyện buồn cười nhỉ? Ai làm gì đâu?" Bách Khoa cãi lại ngay.

"Trông mặt như ăn cắp vặt thì người ta lại chẳng né vội đi! Về nhà cho tao nhờ, bọn mày ám tao gần chục năm rồi!"

Long hất đầu:

"Mở quán ở địa bàn của bọn em thì phải chịu! Giờ anh dời đi chỗ khác là bọn em tha anh liền!"

Ly nhai trân châu, nói chen vào:

"Chuyển đi thì gọi em theo với! Cho em uống trà đào free rồi em giới thiệu cho anh mấy chị gái!"

"Thôi! Tao không thèm! Chúng mày biến là tao vui hơn lấy vợ!"

Long cười hì hì:

"Anh cứ đùa! Em mà không đến quán nữa chắc anh buồn hơn... ly hôn!"

"Khiếp! Ông anh nhà mình chưa cưới xin mà mày đã tính đoạn ly hôn rồi," Thư tinh quái nói. "Mày không phải lo, không ai thèm ngó ngàng đến người như ảnh đâu!"

"Mày nói cái gì cơ, con nhãi kia? Mày tin tao ném mày ra đường luôn không!"

"Em có nói gì đâu!"

Buổi chiều đầu tháng chạp, đông chưa qua nhưng không khí Tết đã gần kề, dù chúng nó chẳng cảm nhận được tẹo nào dấu hiệu của ngày lễ. "Lớp 9 không có ngày chủ nhật." Chúng nó đã từng không tin câu nói ấy.

Nhỏ Giang đầu tắt mặt tối, vừa ôn đội tuyển vừa lo bài vở trên lớp, ngày học bốn, năm ca, kể cả cuối tuần. Thư đỡ hơn một chút, vẫn còn vài buổi tối rảnh rỗi và sáng chủ nhật được ngủ nướng. Ly học đuối hơn, mẹ nó lại kỳ vọng cao nên đăng ký thêm ba, bốn lớp học thêm, gần như ngày nào con bé cũng về nhà lúc tối muộn.

Gia đình thằng Khoa cũng chẳng thoải mái gì. Bố mẹ ép nó đến học trung tâm này, thầy cô kia, nhưng Bách Khoa một là trốn học, hai là đi học như đi chơi, cốt để gặp bạn bè là chính. Lam Khôi định thi chuyên Toán nên gần như cả ngày nó cắm mặt vào những con số, chẳng rõ có đi học thêm nhiều không nhưng mặt lúc nào cũng lạnh như đá.

Trong cả bọn, Long là người thoải mái nhất, bà nó chẳng đặt quá nhiều áp lực và nó cũng chưa từng làm bà phải thất vọng (tạm thời không nhắc tới môn Tiếng Anh). Long học tốt nhưng từ chối tham gia các đội tuyển học sinh giỏi, nó không muốn mất thời gian vào những con số khô khan mà bản thân chẳng có chút hứng thú. Khi được hỏi định thi trường nào, Long chỉ im lặng còn Bách Khoa nhún vai:

"Chắc gì sống được đến mai!"

Dường như hai chữ "tương lai" không tồn tại trong từ điển của chúng nó. Người ngoài nhìn vào sẽ nói: Sao bọn nhóc này vô tư thế không biết! Nặng lời hơn thì cho rằng chúng nó là lũ thất bại, không có hoài bão, chỉ biết dựa dẫm vào gia đình. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ: Nó đang đến - cái tương lai mà chúng nó luôn trốn tránh.

Tiếng cười trong vắt bắt đầu vương chút ưu tư.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro