Chương 7 : Chiếc ô nghiêng

Thằng Đạt thu xong đống sách vở, đề các thứ phân loại ra để sau tìm cho dễ rồi nhanh chóng cầm cái điện thoại nóng lòng không chờ thêm được mở giao diện trò chơi quen thuộc, nhạc nền vang lên lọt vô tai làm toàn thân nó thoải mái hết cỡ. Lúc này nó mới chợt nhận ra cái sự yên ắng trong căn phòng từ nãy tới giờ, hình như An đang suy nghĩ cái gì mà bất động từ nãy tới giờ không nhúc nhích nó khua khua cánh tay trước mắt cậu chờ phản ứng

" Ê, này, oát con tỉnh mau nhanh lên máy đâu! "

Khi này cậu mới từ từ định thần lại từ cái đống hồi ức rối ren kia nhìn vào cánh tay với khuôn mặt quen thuộc trước mắt

" Ừ vô game thôi"

___________

An lê bước chân nhẹ nhàng đi dưới cơn mưa lất phất ngoài đường, con đường vốn đã vắng bóng nay chẳng có ai qua lại mặt trời sắp vô đông lặn sớm chỉ để lại mảng cam vàng loang lổ trên bầu trời . Cậu không rõ mình đã rời khỏi nhà Đạt như thế nào chắc là chơi vài trận game, từ chối lời mời ăn tối từ Bà Hằng rồi cứ đi về theo quán tính trên con đường quen thuộc trong khi cứ cảm thấy đầu óc cứ lâng lâng không rõ trời chăng ra sao . Đi đường mà không tập trung chắc chắn phần nhiều gặp chuyện không may và cái không may của cậu đến nhanh đến mức cậu cũng chẳng ngờ.

Bởi đường xung quanh vắng nên cậu che ô thấp hơn lúc đến để giấu đi cái cảm xúc trong mắt lúc này , đi nép sát bên trong lề đường cận thận hết khả năng, phần tỉnh táo còn lại của bản thân vậy mà đang đi vẫn va phải cái " chuyện không may kia "

" Không ai dạy cậu đang đi không được mất tập trung à quệt ô vào đầu tôi rồi "

Nghe giọng nói trước mặt cậu mới hoảng hốt bừng tỉnh tính ngước lên xin lỗi người trước mắt chẳng nhận ra cái giọng đó quen thuộc đến nhường nào, để nghiêng ô sang một bên lộ ra khuôn mặt của cậu, cậu ngửa cổ ra nhìn va phải ánh mắt đáng ghét kia

"..... "

" Sao lại là cậu cơ chứ ? "

" Không phải cậu nên xin lỗi tôi sao thái độ gì đây hả Tường An? "

" Sao tôi phải xin lỗi, tôi đi rõ gọn vào lề đường còn đi rất chậm có mà cậu cố ý đứng đây chờ tôi va phải thì có "

" .... "

" Ừ rồi nhóc xấu xa hay phân biệt đối xử là tôi cố tính được chưa "

Hắn vừa nói vừa đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nay nghỉ nên cậu mặc đồ thoải mãi rộng rãi chút cậu vốn đã gầy, phần vải thừa ra nhiều làm người khác nhìn vào lúc này càng thêm gầy hơn cộng thêm làn da trắng trẻo, đứng dưới cơn mưa âm u tay cầm một chiếc ô màu đen, biểu cảm có phần tức giận khiến cậu lúc này mang cho người khác cảm giác XIN ĐỪNG LẠI GẦN . Hắn nhướng mày thích thú

" Tôi có lỗi để tạ tội hay tôi dẫn cậu về nhà nhé trời sắp tối hẳn rồi lắm chị áo trắng đi trên đường bắt trẻ con như cậu lắm đó "

Cậu nhìn cái tên trước mặt hết sức cạn lời tính phản bác lại cái câu nói thiểu năng kia mà lúc mở miệng ra lại thành

" Được thôi, tạ tội tỏ thành ý đi "

" Lấy ô ra lẹ đi đêm lạnh lắm về tôi còn có việc nữa "

" Tôi không mang dùng của cậu đi "

Hắn đáp tỉnh bơ không suy nghĩ

".... "

" Ý là cậu lấy ô của tôi giúp cậu tạ tội với tôi á? "

Biểu cảm của cậu lúc này biến hóa còn đặc sắc hơn cả mấy cái màn ảo thuật cậu từng xem

" Tôi cũng đâu ngờ sẽ thành ra thế này chuyện ngoài ý muốn không thể trách ai cả "

Hắn nói ánh mắt có hơi rũ xuống tỏ vẻ buồn bã, uất ức như vừa phải chịu tổn thương nào đó

"... "

* Má sao mới tối đã gặp chuyện không may rồi này, gặp được tên này còn xui hơn cả chị áo trắng *

Lòng thì nói hắn xui này xui nọ nhưng vẫn ném cái ô đang che cho cậu nãy giờ qua tay hắn

" Thôi tôi không chấp cậu nữa về mẹ tôi còn đang đợi tôi sốt ruột ở nhà rồi "

" Được thôi đi nào tôi đưa cậu về nhà trả cho mẹ cậu "

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn một chút trời cũng đã tối hẳn trên đường không có ai nhưng đã thế thì sao cậu không một mình đi lững thững dưới mưa nữa mà bên cạnh cậu đã xuất hiện một người là một tên phiền phức mang khuôn mặt đẹp trai, nhìn góc nghiêng tuyệt vời trước mắt cậu không khỏi cảm thán trong lòng thầm dơ ngón cái

* Cũng không tồi bỏ qua cái tội cậu vừa diễn bán thảm trước mắt tôi, còn biết che nghiêng ô về phía tôi chuyện tối nay bỏ qua hết không tính toán chi li nữa *

Cơn mưa vẫn cứ chút xuống như đang muốn tưới tắm cho một hạt giống sau bao ngày bị đất vùi lấp che đi ánh sáng, tiếp cho hạt giống bé nhỏ ấy can đảm nhe nhói từng chút nảy mầm vươn lên khỏi mặt đất đã chôn giấu nó suốt thời gian qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro