Chạy Trốn Ký Ức _ Chap 22
Mãi đến khi Tiêu Chiến hoàn toàn khỏi hẳn, Nhất Bác mới đưa anh quay trở lại công ty. Trời cũng đã chập tối, có lẽ giờ này mọi người cũng đã tan làm. Tiêu Chiến bước vào văn phòng vốn định đi về phòng lấy cặp táp của mình để đi về đột nhiên anh nghe thấy bên trong có tiếng động. Nhất Bác đi theo sau anh vừa định tiến vào thì bị anh nắm tay cản lại.
_Suỵt! Yên lặng bên trong có người.
Nhất Bác bậm môi nắm chặt lòng bàn tay lại, mới đó mà đã bị lộ rồi sao, thiệt tức chết cậu mà.
_Sao anh biết?
_Lúc nảy tôi nghe có tiếng động, chắc là trộm, cẩn thận một chút.
Vừa nói cả hai người cẩn thận từng bước hướng bên trong mà đi vào, bước được vài bước bỗng từ nơi ấy có một luồng ánh sáng mờ mờ đang tiến tới!
_Happy...birthday...to..you...Happy...birthday...to ..you......
Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, Phồn Tinh cùng mọi người bước ra tiến đến chỗ anh đang đứng. Lúc này trên tay Phồn Tinh là một chiếc bánh kem vô cùng xinh đẹp đã được thắp đầy nến.
_Sếp Tiêu, Chúc mừng sinh nhật sếp!
_Cảm ơn mọi người!
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng, yêu cầu anh cầu nguyện rồi thổi nến. Tiêu Chiến chấp tay sau đó nhắm mắt lại cầu nguyện, sau cùng là thổi nến. Ánh nến vừa tắt thì cả văn phòng lại sáng rực lên. Trước mắt anh, là hàng chữ Happy Birthday bằng bóng bay màu đỏ được treo giữa văn phòng, ngoài ra còn các loại bóng bay đủ màu sắc lơ lửng giữa không trung, dưới mỗi sợi dây của bóng bay được treo cố định một tấm thiệp, là do mỗi nhân viên ở đây tự tay làm và ghi lời chúc đến anh. Bàn ghế cũng được họ sắp lại thành một bàn tiệc thịnh soạn.
Ai nấy đều vui vẻ, nhìn thấy Nhất Bác lại cứ chần chừng không quyết Vu Bân bực cả mình đẩy cậu lại gần sát Tiêu Chiến mà nói:
_Tiêu Chiến, thằng nhóc này có chuyện muốn nói với cậu nè.
Cái gì thằng nhóc, Vu Bân anh muốn ăn đòn sao? Nhất Bác quay sang tặng cho Vu Bân một ánh mắt hình viên đạn đằng đằng sát khí. Tiêu Chiến nghe Vu Bân nói, ngạc nhiên nhìn Nhất Bác:
_Chuyện gì vậy?
_Em...em.. Cái này... ..tặng anh.
Vừa nói Nhất Bác vừa đưa cho Tiêu Chiến một hộp quà hình chữ nhật, bên trong là một cuộn giấy tròn tròn được một sợi dây ruy băng màu đỏ buộc lại. Tiêu Chiến nhận lấy ánh mắt đầy tò mò, anh mở ra xem, nhẹ nhàng mở gút sợi dây ruy băng rồi từ từ mở mảnh giấy ấy ra. Là bức tranh anh đang ngồi chăm chú làm việc, màu sắc bức tranh khá hài hòa cũng rất có hồn, cho thấy người vẽ đã đặt hết tâm tư tình cảm để thực hiện nó, tuy nhiên bố cục có hơi lệch một chút, nhìn thấy điều đó anh hơi chau mày
_Bố cục bị lệch sang phải một tý, nếu chỉnh lại một chút thì....
_Tiêu Chiến! Bệnh nghề nghiệp của cậu cũng vừa phải thôi nha, cậu có biết cái này là Nhất Bác chính tay vẽ đó, người ta là lần đầu tiên vẽ đó cậu biết không hả?
_Là lần đầu vẽ sao?
Nhất Bác lúc này mặt mày có chút ủ rũ, tay định lấy lại bức tranh
_Nếu anh không thích thì để em sửa lại, khi nào anh ưng ý thì thôi!
_Không cần! Vẽ đẹp lắm, tôi rất thích!
_Thật không ạ!
_Tuy bố cục hơi lệch như lần đầu vẽ thế này là giỏi lắm rồi, hơn nữa cốt ở tấm lòng mà, đúng không? Tấm lòng của cậu tôi nhận.
Suy nghĩ một hồi anh nói tiếp
_À, cậu có muốn thăng chức lên làm design không? Lương tăng gấp đôi!
_Thật sao, cảm ơn anh!
Vu Bân lúc này vô cùng cảm thấy bất bình
_Tại sao cậu ta lại được tăng lương gấp đôi trong khi tôi vừa quản nhân sự vừa làm design mà lương chỉ gấp 1.5, không công bằng a!!!!
_Lương design của cậu bao nhiêu mà so bì với lương tài xế của Nhất Bác, cậu nói không biết ngượng miệng à?
_Đúng á, lương của anh hơn 20 triệu một tháng, mà anh so với Nhất Bác có 7-8 triệu một tháng, nhỏ mọn plè..
Le lưỡi trêu chọc Vu Bân một cú liền bị cậu rượt chạy vòng vòng
_Quách Thừa, có ngon cậu đứng lại cho tôi, Tiêu Chiến cậu là cái đồ thiên vị.
Nhìn hai người rượt nhau chạy vòng vòng các nhân viên khác nhìn mà ai oán
_Ăn được chưa, bọn tôi đói lắm rồi.
Thấy vậy Tiêu Chiến lên tiếng can ngăn
_Thôi được rồi, đừng nháo nữa, chúng ta ăn thôi!
_May cho cậu là ông đây đang đói nhá!
_Em sợ anh chắc!
_Thôi thôi đừng đùa nữa, ăn đi mọi người đói lắm rồi!
Nhất Bác nhanh tay kéo ghế cho Tiêu Chiến ngồi, mọi người cũng ngồi xuống theo, ai nấy đều đã yên vị chỉ có Nhất Bác là vẫn còn đứng.
_Nhất Bác sao anh không ngồi, chỗ anh ở đây nè!
Phồn Tinh lanh lẹ chạy đến ấn Nhất Bác ngồi vào vị trí đang trống bên cạnh Tiêu Chiến sau đó lại chạy về chỗ của mình. Mọi người ăn uống rất vui vẻ!
_Tiêu Chiến tôi mời anh một ly!
Ly rượu trắng đầy ấp được Vu Bân rót đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, Nhất Bác cau mài, giật lấy ly rượu
_Chiến ca không uống được rượu để em uống thay.
_Cậu yên ở đó - giật lại ly rượu trên tay Nhất Bác - tin tôi đi không sao đâu, ngược lại là cậu hôm nay không được động tới một giọt rượu nào đấy, mọi người nhớ canh không cho cậu ta uống đấy nhá!
_Tại sao?
_Tại anh phải lái xe đó, lái xe không được uống rượu nha!
_Phải phải!
_Tiêu Chiến cạn nào!
_Cạn đi cạn đi!!!!
Mọi người đang vui vẻ, Tiêu Chiến cũng không muốn làm mọi người cụt hứng liền đem ly rượu trên tay Vu Bân cạn sạch. Mọi người đều vỗ tay reo hò trong khi Nhất Bác thì mặt đen vô cùng, cậu muốn đỡ rượu cho Tiêu Chiến nhưng bị mọi người ngăn cản, rượu không được uống thì thôi đi quái nào họ lại đưa cho cậu một ly trà sữa to đùng trước mặt. Nguyên nhân đơn giản là mua bánh kem được tặng kèm trà sữa, không lấy thì tiếc nên Vu Bân không từ chối cầm về.
Tửu lượng của Tiêu Chiến quả thật không giỏi chút nào ly thứ 3 liền bắt đầu có dấu hiệu say, mặt đỏ bừng liên tiếp ngồi nấc cục, đã vậy ai đến mời rượu cũng đều không từ chối mà uống rất vui vẻ. Nhiều lần Nhất Bác giật lấy ly rượu của anh nhưng lại bị gương mặt ủy khuất như muốn khóc làm mềm lòng, đã lâu rồi anh mới được một hôm vui như vậy thôi thì cứ để anh vui trọn vẹn, mà mọi người cũng thật là biết anh không giỏi uống rượu mà cứ chuốc say anh, cứ hễ ai đến mời rượu là lãnh ngay một ánh mắt muốn giết người của Nhất Bác. Kết quả là bây giờ 1 bãi chiến trường ai nấy đều toàn hơi men, duy chỉ Nhất Bác là vô cùng tỉnh táo.
Ngán ngẫm lắc đầu Nhất Bác cùng vài người dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn, rồi cả bọn kéo nhau ra về.
_Nhất.. Bác.. hức.. Bọn tôi giao.. Hức... sếp cho cậu.. Hức... đưa anh ấy về nhà.... an.. hức toàn nha...
A Thiên vừa vỗ vai Nhất Bác vừa gác tay một bên dìu Vu Bân, Quách Thừa thì dìu Phồn Tinh đang say không biết trời trăng là gì, vừa nghe nhắc đến sếp, Phồn Tinh bỗng ngốc đầu dậy nói:
_Anh Nhất Bác em giao sếp cho anh đó... Em....thấy anh với sếp rất.... rất...
_Thôi xe tới rồi chúng tôi về đây! Cậu về cẩn thận!
_Mọi người yên tâm!
Dìu Tiêu Chiến ra xe trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, miệng thì cứ bảo "cạn ly", lâu lâu lại vung tay múa chân làm Nhất Bác khó khăn lắm mới làm cho anh ngồi yên trên xe .
Suốt đoạn đường về nhà, cứ chốc chốc anh lại hét lên "Cạn ly, vì công ty chúng ta" sau đó lại nằm yên mà ngủ, làm Nhất Bác nhiều phen giật mình. Không ngờ lúc tỉnh trầm tư, nhã chính bao nhiêu thì khi say xỉn lại đáng sợ bấy nhiêu.
Về đến trước cổng biệt thự Tiêu gia, Nhất Bác bấm chuông, cánh cổng liền mở, cậu cho xe chạy thẳng vào sân, dìu Tiêu Chiến đang say mèm vào nhà.
_Ối trời ơi, Vương thiếu gia - dì Quế ngạc nhiên khi thấy Nhất Bác dìu Tiêu Chiến về.
_Dì Quế! Lâu rồi không gặp!
_Thiếu gia, cậu ấy sao vậy? Sao cậu lại để cậu ấy say đến mức này?
_Hôm nay mọi người tổ chức sinh nhật cho anh ấy, có hơi quá chén.
_Cậu mau dìu cậu ấy về phòng đi, tôi đi làm canh giải rượu.
_Phiền dì quá!
Nhất Bác nhanh chóng đưa Tiêu Chiến lên phòng. Căn phòng này trước đây cậu từng đến, cách bố trí vẫn không có gì thay đổi. Tiến tới bên giường của anh, đặt anh nằm xuống, định quay đi thì đột nhiên cậu bị anh nắm tay kéo lại
_Nhất Bác...Đừng bỏ rơi anh.....đừng đối xử với anh như thế....
Con tim cậu như thắt lại, quay sang nhìn anh, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt đang ửng đỏ vì rượu kia. Anh khóc sao? Là anh đã nhớ lại hay chỉ là trong tiềm thức? Trong cơn say con người ta mất đi lý trí chỉ hành động theo cảm tính mà thôi, lẽ nào sự tổn thương mà cậu gây cho anh đã ăn sâu vào trong tiềm thức, cho dù là mất đi ký ức cũng không cách nào xóa bỏ.
Dịu dàng ngồi xuống lau đi giọt nước mắt kia, cậu khẽ hôn lên trán anh
_Ngoan, em ở đây, không đi đâu cả.
Dường như cảm nhận được hơi ấm của cậu, anh không còn khóc nữa, nét mặt cũng đã giãn ra phần nào. Dỗ cho anh ngủ xong, cậu đắp chăn lại cho anh, cậu đứng dậy nào ngờ tay vẫn bị anh nắm chặt kéo một phát làm cậu ngã lên người anh. Nhất Bác thất thần vội vàng ngồi dậy, ai dè Tiêu Chiến cũng ngồi dậy theo, nắm lấy tay của cậu lấy đà đứng dậy. Anh vòng hai tay ra sau cổ cậu, cười cười ngây ngốc nhìn Nhất Bác...
_Cậu...cậu...định đi đâu???
Mắt anh mơ mơ màng màng nhìn cậu.
_Em..em đi lấy đồ thay cho anh...
_Nói dối, không cho cậu đi, không cho...
Hai má đỏ đỏ, môi thì trề ra làm nũng, ánh mắt lại như dụ người nhìn cậu. Tiêu Chiến đứng không vững cứ ngã tới ngã lui. Nhất Bác lúc này quả thật đau đầu với anh. Đỡ anh ngồi xuống giường, cậu nhìn anh dỗ dành
_Được được, em không đi nữa.
Anh nhìn cậu cười hì hì rồi kề mặt lại gần cậu hơn. Tim Nhất Bác lúc này đập liên hồi, lý trí mách bảo cậu phải bình tĩnh, nhìn cái người đang cố phá vỡ lý trí của mình đang tiến lại mỗi lúc một gần hơn.
Cuối cùng thì cảm xúc cũng thắng lý trí Nhất Bác quyết định nếu anh còn tiến tới thì đừng trách cậu thừa lúc anh say xỉn mà làm bậy, này là do anh tự chuốc lấy, không trách được cậu đâu.
Không khí đang thập phần lãng mạn thì hành động tiếp theo của Tiêu Chiến lại hoàn toàn phá vỡ bầu không khí.
"Ọe ọe"
Nhất Bác nhắm chặt hai mắt, hai môi bậm chặt cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Hóa ra là cậu mơ mộng viễn vong, kết quả là Tiêu Chiến ói cả lên người anh lẫn cậu. Ói xong hết mọi thứ trong bụng anh mới chịu nằm yên trên giường. Nhất Bác đi đến tủ quần áo chọn một bộ pijama thay cho anh.
Dùng hết phần lý còn sót lại, trong đầu luôn mặc niệm câu thần chú "phải kiềm chế, phải kiềm chế, không được làm bậy". Cởi từng chiếc nút áo trên người anh, Nhất Bác chết lặng khi nhìn thấy sợi dây chuyền mà anh đang đeo trên cổ.
-----Hết chap 22------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro