Cậu cười, thế giới tôi như ngừng lại
Tôi không nhớ chính xác hôm đó là ngày mấy.
Chỉ nhớ là một buổi chiều yên ắng, gió lùa nhẹ qua ô cửa sổ quen thuộc vào tháng 8.2024, còn tôi thì nằm dài trên chiếc nệm mềm, tay lướt TikTok theo thói quen. Mọi thứ đều trôi qua rất nhanh – đoạn video này nối tiếp đoạn kia, tiếng nhạc ồn ào, hình ảnh thay đổi liên tục. Mãi đến khi một đoạn video lướt ngang, khiến tôi khựng lại.
Không phải nhờ filter, cũng không phải hiệu ứng gì.
Chỉ là... một nụ cười.
Cậu ấy – một cậu trai còn đeo niềng răng, mặc đồng phục học sinh đơn giản với tông xanh – trắng, đang cười. Không hề nói gì, không làm trò, chỉ nghiêng người nhẹ trên chiếc ghế bọc da cổ điển, cười với người cầm máy quay.
Cậu cười như thể vừa nghe điều gì vui lắm. Răng khểnh lộ ra một cách chân thật, mắt cong lại như vầng trăng non, và toàn bộ khuôn mặt bừng lên ánh nắng của tuổi trẻ.
Tim tôi lỡ một nhịp.
Lúc đó tôi còn chưa biết cậu ấy là ai. Cũng không biết tại sao lại ấn nút lưu video đó lại. Có thể là vì tôi vừa trải qua một chuỗi ngày chật chội – những ngày mà bản thân cảm thấy không giỏi giang, không đặc biệt, không được ai thực sự lắng nghe. Và rồi... chỉ một nụ cười, một ánh nhìn từ một người lạ, lại khiến lòng tôi dịu xuống.
Vài ngày sau, tôi tình cờ bắt gặp nhỏ Nhi trong một nhóm fan bé bé. Nhỏ Nhi gửi ảnh cậu ấy, rồi hỏi:
– Hôm nay cậu ấy cười xinh không?
– Ừ. Cười xong, thế giới tôi ngừng quay luôn.
Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn kể từ đó. Không gặp ngoài đời, chẳng biết nhau là ai, nhưng lại chia sẻ với nhau từng video ngắn, từng ảnh hậu trường, từng mẩu tin nhỏ nhất về Chenjunming.
Nhỏ Nhi mê cách cậu cúi đầu cảm ơn staff.
Còn tôi, vẫn là ánh mắt ấy – ánh mắt như chạm được vào những góc khuất nhất trong tôi, dịu dàng mà không cần phải nói lời nào.
Chúng tôi không phải fan cuồng.
Không hô khẩu hiệu, không tranh giành top vote.
Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ bình thường – yêu một người không bao giờ biết mình là ai.
Nhưng chúng tôi yêu chân thành.
Nhi từng nói, nhỏ tự luyến lắm. Mỗi khi cậu ấy quay tư liệu, nhỏ make-up nhẹ, chỉnh camera ngồi đàng hoàng, như thể... cậu ấy có thể nhìn thấy nhỏ qua màn hình. Nhỏ cũng hay nói đùa:
– Tui biết tui đẹp, chắc gì mấy đứa ở đầu cầu livestream bên kia xinh hơn tui chứ, hổng lẽ cậu ấy không liếc tui một cái à?
Tôi cười lăn. Nhưng rồi nghĩ lại, thấy nhỏ cũng không sai.
Ai cũng có quyền tự tin mà, đúng không? Nhất là khi tụi tôi không xin gì nhiều – chỉ cần được nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày, là đủ.
Có những hôm nhỏ thức tới khuya chỉ để edit một clip tặng sinh nhật cậu. Dù biết nó sẽ bị lẫn giữa hàng nghìn video khác, nhỏ vẫn tỉ mẩn từng giây. Nhạc nền, màu video, lời nhắn – đều chọn kỹ, như thể cậu ấy sẽ xem thật.
Còn tôi, thì âm thầm viết nhật ký. Không post, không public. Chỉ viết những cảm xúc mỗi lần nhìn thấy cậu – lúc cậu mím môi suy nghĩ, lúc cậu lơ ngơ trong tư liệu, lúc cậu nhìn mọi người với ánh mắt long lanh... Tôi viết ra hết, cẩn thận như đang chép lại tuổi thanh xuân của mình vào từng con chữ.
Có lần nhỏ Nhi hỏi tôi:
– Nếu một ngày cậu ấy giải nghệ, tụi mình sẽ còn thích ai nữa không?
Tôi im lặng.
Tôi cũng chẳng biết. Có thể là không. Cũng có thể là sẽ thích ai đó khác – theo cách người ta vẫn sống và tiếp tục thương thêm nhiều lần trong đời. Nhưng chắc chắn, không ai khiến tôi dừng lại từ một video dài vài giây như cậu ấy đã làm.
Bởi vì...
Cậu ấy là lần đầu tiên.
Là ánh sáng nhỏ nhoi giữa những ngày u tối.
Là người duy nhất tôi thương mà không cần hồi đáp.
Tôi không mong cậu ấy biết tôi là ai.
Chỉ mong, nếu một ngày thật mệt, cậu ấy có thể nhớ rằng – từng có hàng trăm, hàng nghìn trái tim nhỏ xíu luôn âm thầm ở đó, thương cậu theo cách dịu dàng nhất.
> “Cậu không cần biết tôi là ai. Chỉ cần biết: Có một người đã từng vì nụ cười cậu... mà sống tiếp một ngày khó khăn.”
> Và người đó là tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro