Chương 53: Một gia đình nhỏ
Hai năm trôi qua như một cái chớp mắt, cuộc sống của Thắng và Hoàng dần đi vào quỹ đạo ổn định. Tiệm thuốc của Hoàng ngày càng có nhiều khách quen, không còn cảnh cậu một mình lo liệu tất cả như trước nữa. Cậu thuê thêm một nhân viên phụ giúp, công việc vì thế cũng nhẹ nhàng hơn phần nào. Thắng vẫn làm việc ở trung tâm y tế thị trấn, dù có những ngày bận rộn từ sáng sớm đến tận khuya, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, anh liền chạy sang tiệm thuốc của Hoàng, giúp cậu sắp xếp thuốc men, lau dọn quầy kệ hoặc đơn giản là ngồi bên cạnh cậu, trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong ngày. Cuộc sống của họ cứ thế trôi qua, bình yên nhưng vẫn đầy đủ ấm áp, chẳng ai cảm thấy có gì thiếu sót.
Vậy mà một ngày nọ, khi Hoàng nhìn ra sân, thấy nhà bên cạnh có một đứa trẻ con ríu rít chạy quanh, cậu mới nhận ra có một điều gì đó len lỏi trong lòng mình. Những ngày tháng trầm lặng của hai người đột nhiên trở nên quá tĩnh lặng, đến mức có đôi lúc cậu cảm thấy trống trải một cách khó hiểu. Cảm giác ấy không rõ ràng, chỉ lặng lẽ tồn tại đâu đó trong lòng, đến khi cậu quyết định nói ra, chính cậu cũng giật mình vì nó.
Tối hôm ấy, khi cả hai cùng nhau ngồi trên ghế sofa, Hoàng chợt tựa đầu vào vai Thắng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc:
"Anh nghĩ sao nếu chúng ta nhận nuôi một đứa bé?"
Thắng thoáng ngạc nhiên nhưng không quá bất ngờ. Anh quay sang nhìn cậu, ánh mắt phản chiếu chút trầm tư rồi dần dần dịu lại.
"Vì sao em lại nghĩ đến chuyện này?"
Hoàng im lặng một lát rồi mới chậm rãi đáp:
"Em cũng không biết nữa... Có lẽ vì em cảm thấy trong nhà mình hơi yên tĩnh quá. Nếu có thêm một đứa bé, có lẽ sẽ vui hơn một chút."
Thắng không trả lời ngay, chỉ siết nhẹ tay cậu, rồi cười khẽ:
"Anh cũng nghĩ vậy."
Chỉ một câu nói đơn giản ấy thôi nhưng lại khiến Hoàng nhẹ nhõm đến mức không giấu được nụ cười. Cậu đã sợ rằng Thắng sẽ do dự hoặc không muốn, nhưng hóa ra, cả hai đã có cùng một suy nghĩ từ lâu mà không nói ra.
Sau hôm đó, họ bắt đầu tìm hiểu quy trình nhận con nuôi. Cả hai dành hàng tuần đọc tài liệu, hỏi han bạn bè, liên hệ với những trung tâm bảo trợ trẻ em. Không ít lần họ gặp khó khăn khi giấy tờ thủ tục phức tạp, nhưng chưa bao giờ Hoàng cảm thấy nản lòng, bởi vì lần này, cậu biết mình thực sự mong muốn điều này. Và rồi, vào một ngày đầu hè rực rỡ, họ đã gặp được đứa trẻ sẽ trở thành một phần trong gia đình nhỏ của mình.
Đó là một bé gái nhỏ nhắn, chỉ mới hơn một tuổi, có đôi mắt to tròn đen láy. Khi nhân viên trung tâm dẫn bé ra, cô bé ban đầu còn có chút rụt rè, nhưng chỉ vài phút sau, khi Hoàng đưa tay về phía bé, bé đã không hề do dự mà bám lấy tay cậu. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Hoàng, như thể khoảnh khắc này đã từng xuất hiện trong cuộc đời cậu từ rất lâu rồi, chỉ là bây giờ mới thực sự trở thành hiện thực.
Thắng đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát toàn bộ khung cảnh trước mắt. Anh thấy Hoàng cúi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo nhỏ xíu của bé, ánh mắt dịu dàng như chứa đựng tất cả những yêu thương trên thế gian. Cô bé ngước mắt nhìn Hoàng, rồi lại nhìn Thắng, sau đó bất giác nhoẻn miệng cười, nụ cười nhỏ bé nhưng lại khiến trái tim của cả hai chấn động.
Trên đường trở về, Thắng bế bé trong lòng, còn Hoàng đi bên cạnh, một tay xách túi đồ, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé. Cả ba bước đi trên con đường nhỏ dẫn về thị trấn, ánh mặt trời cuối ngày nhuộm vàng từng tán cây ven đường.
"Chúng ta sẽ đặt tên con là gì đây?" Hoàng hỏi, giọng nói đầy sự chờ mong.
Thắng trầm tư một lúc rồi chậm rãi nói:
"Anh muốn đặt tên con là Trần Hoàng Khánh Vy."
Hoàng nhìn anh, nhẹ giọng lặp lại cái tên ấy, dường như đang thử cảm nhận từng âm tiết vang lên.
"Khánh Vy... Ý nghĩa là gì vậy?"
Thắng mỉm cười, cúi đầu nhìn bé gái đang ngủ ngoan trong lòng mình, chậm rãi giải thích:
"Trần là họ của anh, Hoàng là tên người anh thương, Khánh Vy mang lại cảm giác vừa ấm áp vừa thanh thoát, thể hiện mong ước về một cuộc sống hạnh phúc, bình yên nhưng vẫn có sự tươi sáng, đầy hy vọng"
Hoàng nghe xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Tên đẹp lắm, Khánh Vy. Từ nay con là Khánh Vy của ba Hoàng và ba Thắng nhé."
Cô bé vẫn ngủ say, dường như không nghe thấy gì, nhưng bàn tay nhỏ xíu vô thức nắm chặt vạt áo Thắng, như thể đang cố gắng bám vào một điều gì đó rất thân thuộc.
Hoàng khẽ mỉm cười, trong lòng trào dâng một cảm xúc không thể gọi tên. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày như thế này, một ngày mà trong lòng lại tràn đầy tình yêu và sự bảo bọc đối với một sinh linh bé nhỏ. Nhìn Thắng dịu dàng ôm con bé, Hoàng bỗng cảm thấy, cuộc sống của họ giờ đây đã thực sự trọn vẹn.
Từ nay về sau, họ không chỉ là hai người yêu nhau nữa, mà còn là một gia đình. Một gia đình nhỏ nhưng đủ đầy yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro