II

Nhật ký ngày .../.../.....

Đã là 5 ngày kể từ khi tôi trốn gia đình bắt xe vào Nam để tham gia Kháng Chiến. Tôi biết tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người con khi rời xa gia đình như vậy. Nhưng tôi đã nghe thấy tiếng gọi của Đảng, của Cách mạng. Những con người đó, họ cần tôi, dù khó khăn ra sao tôi cũng sẽ cống hiến hết mình để cứu giúp những binh sĩ.

Cầu mong cha mẹ hãy hiểu cho con, con đi rồi con sẽ trở về.

–-------------------

Doãn Trọng Hân rời khỏi không gian bình yên thân thuộc nhất của tuổi học trò, cậu sinh viên trường Y chân ướt chân ráo tới mảnh đất miền Nam trong giai đoạn căng thẳng của Kháng Chiến ắt hẳn mang theo nhiều cảm xúc lẫn lộn. Những ngày đầu của hành trình này là một chuỗi trải nghiệm mới mẻ và đầy thách thức đối với cậu.

Mới đặt chân đến miền Nam, Trọng Hân đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt so với môi trường học tập quen thuộc. Mỗi cảnh vật, mỗi âm thanh đều mới lạ và đặc biệt khắc nghiệt. Cậu nhìn thấy những hình ảnh bản thân chưa một lần từng tưởng tượng đến: các trạm xá tạm bợ, những bệnh nhân với vết thương nặng nề mục rữa, và những điều kiện làm việc thiếu thốn. Sự bỡ ngỡ hiện rõ trên khuôn mặt cậu khi lần đầu tiên phải đối mặt với những tình huống khẩn cấp và khắc nghiệt mà sách vở không thể chuẩn bị trước.

Trong khi cố gắng áp dụng những kiến thức học được, không thể không tránh khỏi những lỗi lầm. Có những lúc, vì chưa quen với điều kiện thực tế, lại càng khắc nghiệt căng thẳng ở một nơi như chiến trường, cậu đã đưa ra những quyết định sai lầm hoặc không thể thực hiện một kỹ thuật một cách chính xác. Những lỗi lầm đó đôi khi làm cậu cảm thấy hụt hẫng, tự ti, và lo lắng về khả năng của bản thân. Sợ rằng mình sẽ gây phiền hà cho mọi người, cậu tự hỏi liệu mình có đủ khả năng để gánh vác trách nhiệm lớn lao này hay không.

Những ngày đầu tiên là những ngày đầy căng thẳng. những áp lực lớn khi phải vừa học hỏi, vừa thực hành trong một môi trường chiến tranh khốc liệt, càng gò ép cậu phải tập trung hơn bao giờ hết. Hân chứng kiến sự đau đớn và cái chết mà trước đây chỉ được đọc trong sách. Những hình ảnh đó ám ảnh sâu tâm trí Hân thúc giục cậu phải mau chóng ép bản thân vào guồng, không cho phép bản thân được vi phạm thêm dù chỉ một chút

Tuy nhiên, giữa những khó khăn và thử thách, cũng có những khoảnh khắc khiến cậu cảm thấy được an ủi, như thể nơi bom đạn khói lửa này cũng ấm áp như là nhà. Đó là khi cậu chạy chữa được một pha cấp cứu nguy hiểm trước thềm cửa tử, hay khi thấy những bệnh nhân đang dần hồi phục, khi được đồng nghiệp động viên và chia sẻ những kinh nghiệm xương máu. Những cử chỉ nhỏ nhặt như nụ cười, lời động viên từ các bác sĩ dày dạn kinh nghiệm hay sự cảm thông từ những vị đồng đội phần nào giúp chàng sinh viên non trẻ cảm thấy mình không đơn độc trên con đường gian truân ấy mà bất chấp những khó khăn, một lòng giữ vững khát vọng và quyết tâm. Cậu biết rằng mình đang góp phần vào một nhiệm vụ cao cả và quan trọng, và những khó khăn hiện tại chỉ là bước khởi đầu cho sự trưởng thành. Sự tin tưởng vào lý tưởng và mục tiêu lớn lao của cuộc kháng chiến, cùng với những động lực từ sự hồi phục của bệnh nhân và sự ủng hộ từ đồng đội, là nguồn sức mạnh giúp cậu vượt qua những thử thách ban đầu.

Dần thì cậu cũng thành quen, ngót nghét cũng được 5 tháng kể từ khi cậu vào trong Nam làm bác sĩ quân y. Gian khổ có, bom rơi đạn nổ có, thất bại có, nhưng niềm tin và hy vọng thì luôn luôn có. Trọng Hân đã làm quen với những lần cứu người giữa những trận mưa bom bất chợt của quân địch, cũng góp nhặt thêm được nhiều kinh nghiệm và nhận được nhiều sự tin tưởng từ đồng đội và cả bệnh nhân.

Và trong một lần đi chữa bệnh khác, cũng là lần số mệnh của Hân lần nữa lại thay đổi.

Cậu đã gặp anh–người chiến sĩ thanh niên xung phong tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

------------------

Thôi Thắng Triệt là một người con của mảnh đất Hà Nội. Sinh ra trong một gia đình nhà giáo, anh cũng đã từng có một thời gian sống hạnh phúc bên gia đình cho tới khi cha anh hy sinh ở nơi chiến trường, chị gái anh cũng hy sinh ở tuổi đời rất trẻ khi làm giao liên phục vụ cho công tác Kháng chiến. Một mình gánh vác gia đình cùng mẹ, dẫu khó khăn nhưng ngọn lửa báo thù trong anh chưa bao giờ dập tắt. Chàng thiếu niên năm nào rồi cũng nối bước con đường của cha ông, anh dũng bước vào nơi sinh mệnh và cái chết chỉ nối nhau bằng một sợi chỉ, quyết chiến đấu giành lại "Độc lập-Tự do" – 4 con chữ mà cha và anh trai anh đã ra đi để có được.

Khi chính thức trở thành chiến sĩ, cảm giác hồi hộp và phấn khởi lấp đầy trái tim chàng trai trẻ Thôi Thắng Triệt. Được khoác lên mình bộ quân phục, bước chân của anh dường như nhẹ hơn, tràn đầy sự quyết tâm. Anh nhìn quanh, ngắm nhìn những khuôn mặt mới nhưng tất cả cùng chung lý tưởng, anh còn cảm nhận sự đồng lòng trong mọi ánh mắt của đồng đội. Mỗi ngày, anh đều thức dậy với niềm tin rằng mình đang đóng góp cho một mục tiêu cao cả, một lý tưởng vĩ đại.

Những ngày đầu, cuộc sống trong môi trường chiến đấu mang đến nhiều thử thách. Sự thiếu thốn về lương thực, thuốc men, và điều kiện sinh hoạt buộc chàng chiến sĩ phải làm quen với sự khắc nghiệt. Triệt đối mặt với những tình huống bất ngờ, từ việc vận hành vũ khí, thực hiện các nhiệm vụ quân sự, đến việc chiến đấu trong những điều kiện khắc nghiệt. Những sai sót và những lần thất bại khiến anh từng cảm thấy nản lòng, nhưng sự động viên từ đồng đội và tinh thần chiến đấu giúp anh vươn lên. Trong những lúc rảnh rỗi, bên ánh lửa trại, chàng chiến sĩ trò chuyện với đồng đội về những câu chuyện quá khứ, ước mơ, và những kỷ niệm từ quê nhà. Những giờ phút này đây không chỉ giúp giải tỏa căng thẳng mà còn thắt chặt tình đồng đội. Tiếng cười và những câu chuyện dọc theo con đường kháng chiến tạo nên một cảm giác gia đình, nơi mọi người đều hỗ trợ và bảo vệ nhau. Hàng tuần Thắng Triệt vẫn gửi thư về cho mẹ để Người được an lòng.

Cảm nhận sự trưởng thành rõ rệt trong từng ngày, chàng chiến sĩ học được cách đối mặt với sự khó khăn một cách kiên cường hơn. Anh trở nên tự tin hơn trong vai trò của mình, từ việc lên kế hoạch, thực hiện nhiệm vụ, đến việc trở thành binh nhất, lãnh đạo nhóm trong những tình huống khẩn cấp. Những bài học, thử thách đau đớn tới rỉ máu trầy trật, có khi chút nữa thì mất mạng không những không khiến anh nản lòng mà còn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ và quyết đoán hơn.

Rồi cũng trong một lần hành quân bị địch đánh bom úp. Trận chiến đang ở thời điểm quyết liệt, âm thanh của bom đạn và tiếng nổ vang trời tạo nên một không khí căng thẳng. Chàng chiến sĩ, với cơ thể đầy bụi bẩn và mồ hôi, đứng giữa nơi chiến trường hỗn loạn. Anh nhận ra rằng quân địch đang chuẩn bị một đợt tấn công mới, và nguy cơ đánh bom úp liên tiếp là không thể tránh khỏi. Trong khoảnh khắc, anh cảm nhận được sự căng thẳng dâng tràn, nhưng lòng quyết tâm vẫn vững vàng.

Khi tiếng còi báo động vang lên, Thắng Triệt biết rõ rằng mình chỉ còn chút thời gian ngắn ngủi để hành động. Đôi mắt anh sắc lạnh và chỉ còn sự tập trung cao độ, từng hơi thở của anh đều thấm đẫm mùi thuốc súng và khói lửa. Anh ra lệnh cho đồng đội, giọng nói kiên quyết và mạnh mẽ, thúc giục họ rút lui ngay lập tức. Dù là một lệnh khó khăn, nhưng không có thời gian để chờ đợi sự phản hồi.

Quân địch bắt đầu ném bom xuống lần hai, Triệt không chút do dự, lao vào cuộc chiến đầy nguy hiểm. Những quả bom nổ liên tiếp tạo ra những cột khói dày đặc, phủ kín chiến trường trong một màn đêm đen tối. Anh dũng cảm xông pha về phía trước, hứng chịu những cú sốc từ vụ nổ để bảo vệ đồng đội, mở một lối thoát an toàn cho họ. Lửa và khói không thể che khuất ánh mắt kiên định và quyết đoán của anh.

Trong lúc chiến đấu, cảm giác đau đớn và kiệt sức len lỏi vào cơ thể anh. Những vết thương trên cơ thể trở nên nhức nhối, nhưng trái tim Triệt vẫn tràn đầy lòng dũng cảm và quyết tâm. Mỗi hơi thở càng lúc càng khó khăn, nhưng anh không cho phép mình lùi bước. Anh cảm nhận được những lo lắng về sự an toàn của những người đồng đội, và cả sự tự hào về nhiệm vụ mà mình đang thực hiện. Đôi khi, hình ảnh của gia đình, quê hương, và những kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng đắng cay từ quá khứ hiện lên trong tâm trí, như một động lực mạnh mẽ giúp anh tiếp tục chiến đấu. Rồi trận chiến gần đạt đến đỉnh điểm, Thắng Triệt tiếp tục đứng vững như một bức tường bảo vệ, dù sức lực đang cạn kiệt. Anh nhìn thấy đồng đội cuối cùng rút lui vào vị trí an toàn, trong lòng cảm thấy một sự thanh thản, mặc dù biết rằng mình có thể sẽ không sống sót. Anh không còn cảm thấy sợ hãi mà chỉ còn một sự quyết tâm mạnh mẽ và niềm tin vào lý tưởng mà mình đang chiến đấu.

Thượng đế như chứng kiến được sự kiên cường, đầy cao thượng của anh, may mắn che chở cho anh xuyên suốt trận đấu. Người chiến sĩ thân mặc chiếc áo lính bạc màu vì khói lửa, mặt mày nhem nhuốc bùn đất bụi bặm, nhưng ánh mắt sắc bén một tinh thần quả cảm cùng đôi tay luôn vững chắc tay súng thì không hề nhạt phai. Chiến đấu suốt hàng giờ đồng hồ, chúng cuối cùng cũng rút lui, anh thành công sống sót và được đồng đội đưa về trạm xá trong tình trạng khá tồi tệ.

Được nằm trên giường bệnh Triệt mới an tâm thả lỏng tinh thần. Toàn thân đau nhức, nhớp nháp toàn máu và mồ hôi, ánh mắt anh lờ mờ khép lại. Trước khi bản thân chìm vào hôn mê, hình ảnh cuối cùng anh thấy được là bóng dáng của một vị bác sĩ với gương mặt kiên định vô cùng. Đối với Triệt, chưa bao giờ anh thấy một ai trông thanh thoát, xinh đẹp nhưng cũng kiên cường đến thế.

—---------------------

Thức dậy sau một giấc ngủ dài, người chiến sĩ khó khăn chồm dậy, cả cơ thể chằng chịt vết băng bó, vết khâu. Đang còn mơ màng thì một vị bác sĩ tiến tới gần anh.

"Chính là vị bác sĩ đó!"

Triệt choàng tỉnh.

Những bức tường tạm bợ, ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn dầu, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với mùi thuốc súng tạo nên một không gian có vẻ thô ráp, nhưng chính không gian ấy lại tô điểm cho vị bác sĩ hiện lên như một ánh sáng rực rỡ.

Người chiến sĩ, với đôi mắt còn dính bụi bẩn và những vết thương trên cơ thể, không thể không bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hiếm có của người bác sĩ. Trong bộ trang phục quân y đơn giản nhưng gọn gàng, bác sĩ toát lên sự thanh cao và vững vàng. Gương mặt thanh tú của người nọ, dù cũng nhuốm bẩn và nhễ nhại mồ hôi, vẫn giữ được vẻ tự tin và điềm tĩnh đến lạ. Những cử chỉ chăm sóc tỉ mỉ, đôi tay khéo léo làm việc không ngừng, và đặc biệt ánh mắt sáng ngời đầy quyết tâm là những hình ảnh khiến Thắng Triệt cảm thấy như mình đang nhìn thấy một hình mẫu lý tưởng của sự dũng cảm và hy sinh–một hình mẫu hòa quyện giữa sự tàn khốc của chiến tranh và vẻ đẹp tinh khiết.

Người ấy hiện ra như một ngọn hải đăng rạng sáng giữa bão tố, mang đến cho anh một cảm giác an ủi và động viên. Sự khâm phục và ngưỡng mộ lan tỏa trong từng nhịp đập của trái tim người chiến sĩ. Thắng Triệt không thể không cảm nhận rằng, trong một thế giới đầy đau khổ và đổ nát, sự thanh thoát và kiên định của vị bác sĩ quân y này tựa một nguồn sáng cho sự hy vọng nơi trái tim anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro