Oneshot


Author: exracynical

Category: M/M

Fandoms: X-Men: First Class (2011) – Fandom _X-Men (Movieverse)

Relationship: Erik Lehnsherr/Charles Xavier.

Tags: AU-University.

Lenght: oneshot.

Link wordpress: eladoracassie5.wordpress.com

Translator:Eladora Cassie + một chút sự giúp đỡ của gg và từ điển.

Sumary____________________________________________________

Prompt: con mèo của tui lẻn ra ngoài bằng ban công và nhảy vào cửa sổ đang mở nhà bạn và thằng quỷ ấy có thói quen phá đồ và đi tiểu mọi nơi vì vậy tui theo nó vào bên trong và bạn về nhà sớm hơn tui nghĩ và thấy tui đang ở giữa phòng khách nhà bạn và chân thành thì tui không phải kẻ trộm

hay Charles là một sinh viên cố gắng sống sót qua năm cuối và con mèo quậy phá dễ thương nhà cậu quyết định hủy hoại cuộc đời cậu bằng cách nhảy xuống ban công ở dưới căn hộ cậu và Charles, với cái não đang nhức nhói hơn bao giờ hết, quyết định theo đuôi quỷ mèo nhà cậu trèo xuống cái ban công tầng dưới (không quan tâm đến việc cậu có thể bị trượt và chết) và chết tiệt được rồi cậu biết đây là đột nhập và cũng là bất hợp pháp nhưng quỷ mèo sẽ phá hủy mọi thứ trong căn hộ của ai đó và cậu không muốn chịu trách nhiệm về điều này Chúa ơi tại sao nó lại xảy ra với cậu vậy – Ôi má ơi cái cửa căn hộ vừa mới mở ra và chủ căn hộ này đang nhìn chằm chằm vào cậu đòe mòe anh ta hơi say – hơn nữa wow anh ta đẹp tuyệt cái đòe mòe cuộc đời cậu sẽ ra sao

_không phải bạn quên chấm mà do tác giả không thèm cho chấm vào :3

______________

  Lời của trans: bản dịch vẫn chưa được mượt và chính xác lắm nên mình sẽ để nguyên văn ở bên phần dịch chỗ nào mình không vừa ý :) nếu các bạn có cách dịch hay hơn mình sẽ tham khảo. Và ở cuối fic sẽ có phần để những câu nguyên văn mà mình không hiểu ý tác giả. Vậy nên, bản dịch chỉ đúng 90% so với bản gốc. Thân :) Và minh đang xin per. 

_________________________________________________________

"Raven, làm ơn đi." Charles thở dài rồi bực tức cọ xát một tay lên mặt. "Đây hình như là lần thứ sáu em sắp đặt một cuộc hẹn cho anh đấy."

"Thôi nào, Charles. Chỉ là ăn tối thôi mà." Raven chụp lấy hai vai cậu, lắc nhẹ.

"Dừng lại đi." Charles đờ mặt ra. Raven đảo mắt rồi thả cậu đi.

Cậu thực sự không cần hẹn hò ngay bây giờ. Cậu đã quá mệt mỏi. Cậu chỉ vừa mới thoát khỏi lớp Sinh thái học (cái mà, tiện thể, làm nhức óc cậu vì vị giáo sư của cậu rõ ràng là không biết làm như thế nào để nói chậm cái thứ chết tiệt lại khi đang giảng) và bị cô em gái quấy rầy bắt đi hẹn hò với một chàng nào đó mà cậu không biết không phải là chuyện mà cậu có thể giải quyết ngay bây giờ.

Mọi chuyện đang dần trở nên tồi tệ.

"Angel bảo với em anh ta khá tốt. Hơi dè dặt, nhưng rất tốt. Anh ta cũng đã độc thân khá lâu và bạn ấy nghĩ hai người sẽ khá hợp vì anh ta cũng thuộc diện nhà khoa học và chết tiệt...Charles, làm ơn đó? Cho anh ta một cơ hội đi, chỉ..." (em là em đoán chắc bạn Hank :v)

"Raven..."

"Charles." Raven nói thẳng. "Nói em nghe...Lần cuối anh hẹn hò là khi nào? Đừng có mà nói dối. Em biết rõ anh mà."

Chúa ơi. Tới rồi đây.

"Anh – Ừm..." Charles phiền muộn luồn những ngón tay qua mái tóc. "Anh không – Có lẽ là 3 năm trước? Anh không chắc nữa."

"Thấy chưa? Thấy chưa? Quá lâu rồi đây, thiếu niên Charlie (Charlie boy)." Raven la lên, khiến cho Charles phải kêu cô im lặng chút, bảo cô làm ơn đừng kêu cậu bằng thiếu niên Charlie nữa bởi vì ôi Chúa ơi nó quá xấu hổ. Ranven đơn giản ngó lơ và chỉ trích cậu về cuộc sống không có tình yêu của cậu.

"Nó không có tệ như vậy. Anh chỉ là...bận quá." Charles bênh vực cho mình. Raven vừa mới khịt khịt mũi vào anh (kiểu khinh bỉ ấy). Được rồi. Quá thô lỗ đi.

"Yeah. Cứ nói với bản thân anh như vậy đi."

"Raven!"

"Charles! Làm ơn mà. Quá lâu rồi đó. Anh đúng là đã đắm chìm bản thân trong việc học và đời sống tình cảm của anh đang bị thiệt bởi điều đó. Hãy nghĩ đến những buổi làm tình trên cả tuyệt vời anh sẽ có! Nghĩ về việc em có thể mặc cái đầm đẹp trong ngày cưới của anh! Ôi trời ơi, hãy nghĩ đến những đứa con mà anh sẽ cùng chồng mình nhận nuôi! Làm ơn đi Charles."

"Em đang không nói lý đó!" Charles rên rĩ. Chúa ơi, cô em gái của cậu thật không thể tin được.

"Em chỉ là đang nói thôi, được không? Em khá ngạc nhiên khi bây giờ anh không bị nghẽn tinh(1) ấy. Đã 3 năm rồi, Charles. Nếu anh không nghĩ về bọn trẻ, ít nhất, nghĩ về "trứng" của anh đi."

"Anh không muốn nói chuyện với em về "trứng" của anh ngay trong căn hộ của mình, Raven." Charles kiên quyết nói. Raven thở dài và cậu cầu nguyện mọi ông trời ở ngoài kia hãy ngăn em gái cậu nói về chủ đề này bởi vì cậu đã quá mệt mỏi và cậu chỉ muốn cởi hết quần áo rồi ngã lưng trên cái giường thoải mái thôi.

"Em chỉ lo lắng cho anh thôi mà." Raven thừa nhận.

"Anh biết. Anh biết là em chỉ quan tâm anh, nhưng mà giống như, anh không – anh có những chuyện khác cần quan tâm hơn. Anh chưa sẵn sàng cho mấy cái việc hẹn hò này."

Raven thở dài rồi ôm lấy cậu và họ giữ như vậy trong vài giây. Cậu thật nhớ điều này. Cậu nhớ Raven, rất nhiều. Cậu và Raven không thể rời nhau kể từ khi còn nhỏ, và khi lên đại học, cậu đã hứa với cô mọi thứ sẽ chẳng thay đổi. Và cậu thích nghĩ rằng không có gì thay đổi, rằng họ vẫn là anh em ruột hông-liền-hông như họ đã từng.

Nhưng cậu biết nó không thật.

Họ đã quá bận rộn với cuộc sống riêng của mình, cô hưởng thụ năm học thứ hai ở đại học, và cậu cố sống sót cho qua năm cuối (cảm ơn ông trời chết tiệt). Vì vậy cậu hiểu được tại sao cô lại phiền cậu bằng mấy buổi hẹn hò với mấy anh chàng không quen biết, bởi vì nếu không có việc này, cậu thực sự không biết nên nói gì với em gái nữa. Và làm ơn, cậu không muốn nói với cô về mấy cái thứ khoa học ngốc nghếch bởi vì trời mới biết là cô sẽ đi ra khỏi cửa ngay khi cậu nhắc đến nhiễm sắc thể khi đang nói chuyện với cô.

Charles hôn nhẹ một cái lên trán cô trước khi để cô đi. "Anh sẽ hẹn hò khi anh không còn bận nữa, được chưa?"

"Hứa không đó?" Raven nhìn cậu.

"Anh hứa."

-0-

Mọi thứ thật là một mớ hỗn độn chết tiệt.

Molly, con mèo giống siberian dễ thương quậy phá của cậu, vừa mới tè lên mọi thứ cậu có, như thường ngày. Được rồi, cậu thuộc loại nói quá lên nhưng cmn, cậu không có thời gian để dọn dẹp cái mớ hỗn độn này. Cậu không có sức để-

Cái đòe mòe. Cái đó có phải là bài tập về nhà cậu mới in ra sáng nay, đã bị xé thành mảnh nhỏ bên cạnh cái bàn cà phê?

Cậu muốn chết đi cho rồi.

Charles rên rĩ, quẳng cái túi đưa thư lên(1) sàn nhà, bởi vì nếu cậu thật thà thì, cậu sẽ không quan tâm nữa.

Cậu thoát giày, tất và áo cardigan ra, tháo hai nút áo sơ mi đầu tiên, rồi đi đến cái ghế bành. Cậu ngã người lên cái ghế bành cũ như quỷ nhưng vẫn xài được và nhận ra nó đã bị ướt. Được thôi.

Cái sàn thì ướt, cái bàn cũng ướt, cái ghế bành cũng ướt nốt. Mọi thứ đều ướt, và tất cả bởi vì nước tiểu chết tiệt của con Molly. Tuyệt vời. Chính xác thì không có gì tồi tệ hơn tình trạng bây giờ.

Ờ.

Rõ ràng là, chuyện còn tồi tệ hơn chuyện này.

"Molly, không." Charles chỉ ngón tay vào nó. "Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó."

Molly chỉ nhìn cậu trên cái lan can ban công, và má ơi, đừng có mà nhảy, Charles nghĩ khi cậu chầm chậm bước lại con mèo.

Nó chưa bao giờ làm chuyện này. Nó chưa bao giờ đặt chân lên cái ban công bởi vì cậu luôn đảm bảo rằng cậu đã đóng cửa sau khi tưới cây xong. Chờ đã, được rồi, có lẽ đôi khi cậu để cửa mở nhưng Molly chưa bao giờ ra ngoài cái ban công. Cậu huấn luyện cho cô nhóc không đặt chân ra đó vì cậu rất sợ rằng con nhóc này sẽ nhảy và tự giết bản thân. Cậu không quan tâm chuyện liệu con mèo có 9 cái mạng hay không. Cậu không muốn kiểm chứng điều đó.

Molly nghiêng đầu,như thể chế nhạo Charles hay hơn thế. Charles muốn khóc rồi.

Tại sao chuyện này lại xảy ra với cậu? Cậu đã xúc phạm ai đó rồi phải mang lời nguyền trên người à? Cậu luôn là một học sinh tốt và công dân tốt mà. Cậu chỉ không xứng đáng với mấy điều đó thôi.

Và như thể nhân tiện đúng lúc, Molly nhảy khỏi cái ban công, khiến cho trái tim Charles như muốn nhảy ra khỏi cái cổ họng chó má này. Cậu chạy thẳng ra ngoài ban công và quan sát coi có cái dấu hiệu nào của con Molly không. Cậu sắp có một con mèo chết.

Thứ duy nhất có thể lấp lại sự cô đơn của cậu sắp chết mịa rồi.

Ô chờ đã – Molly vừa mới nhảy xuống cái ban công lầu dưới.

Chó má thiệt chớ.

Con Molly là một thảm họa kinh hoàng và giờ nó đang ở trong căn hộ của người nào đó. Ôi chúa ơi. Con nhóc sẽ phá hủy mọi thứ. Máu Charles nguội dần. Cậu thậm chí còn không biết ai sống ở dưới nhà cậu. Tất cả cậu biết rằng là mọi người trong cái tòa nhà này không phải sinh viên thì cũng là giáo sư trong đại học (cảm ơn trời vì cậu không cần đối mặt với mấy ông cụ bà già cáu kỉnh), và rằng con mòe nhà cậu sẽ chắc chắn phá hủy cuộc đời của cậu và chủ căn hộ đó.

Bởi vì cái đầu cậu bị bùng và cậu gần như mất hết cái mịa gì cậu có thể cho rồi, cậu quyết định chỉ theo đuôi con mèo nhà cậu trèo xuống cái ban công. Không quan tâm đến sự thật là cậu đang ở tầng ba và có tới 90% cơ hội cậu bị trượt và ngã và ngỏe. Không quan tâm nó. Thật sự. Cậu ổn mà. Mọi chuyện đều ổn mà.

Cậu có thể làm chuyện này. Cậu có thể mà. Cậu đã sống sót qua 3 năm ở đại học. Cậu không định thừa nhận mình sai ngay bây giờ.

Charles hít một hơi thật sâu trước khi trèo xuống.

Chúa hãy phù hộ con.

Charles không biết liệu cậu có thể nhẹ nhỏm thở ra một hơi hay không bởi vì rõ ràng là, a) cái cửa ban công đang mở và cậu có thể lẻn vào và tìm Molly, b) chủ căn hộ vừa bước vào, xem xét lượng rác xả trong phòng khách của mình.

"Molly?" Charles gọi nó. Chết tiệt, con nhóc đó đi mò chỗ quái nào rồi? Cậu sợ rằng cô nhóc đã xé vài thứ gì đó rồi. "Molly? Cô bé ngoan của tao đâu rồi? Thôi nào, Molly. Mày đâu rồi?"

"Đừng mà, Molly..." Charles nài nỉ một mình bởi vì Molly đang ở chỗ cậu không thấy-

Ô. Con nhóc đang ở dưới ghế bành. Chúa ơi. Cậu cẩn thận bước chầm chậm tới con bé rồi quỳ gối xuống thấy con nhóc chỉ nằm đó. Không làm gì cả. Tuyệt. Được rồi.

"Có phải cái ghế bành của tao không còn đủ chỗ cho mày không?" Charles lầm bầm trong họng, cậu như có thể cảm nhận được phiền não đang dâng lên trong lồng ngực cậu.

Cậu chỉ muốn ngủ. Cậu muốn quào tóc mình. Cậu muốn khóc rồi.

"Molly...Đi ra đi. Làm ơn. Tao đang chuẩn bị khóc mịa rồi này nếu mày cứ ở đây." Cậu cảnh cáo, đưa tay ra. Molly chỉ nhìn cậu, không có ý định nào rằng con bé sẽ di chuyển ra sớm.

"Mày biết mà, tao đã có một ngày tồi tệ rồi và giờ tao không cần thêm chuyện này nữa, Molly. Mày ra khỏi đó hoặc là tao thề với trời, tao sẽ kéo mày-"

Cậu đột nhiên nhìn lên, trái tim cậu đập thật nặng nề (thậm chí ngay cả con mòe nhà cậu có thể nghe thấy) khi cái cửa chính mở ra.

Charles chính xác là đã có một cuộc so mắt với chủ nhà trong một vài giây trước khi cậu chú ý đến, ôi trời, chủ nhà đang nhìn chằm chằm vào cậu. Chết tiệt. Cậu bị bắt mịa rồi.

"Cậu là ai? Cậu làm cái gì ở chỗ này?" Chủ nhà, ôi trời anh ta cái đòe mòe tuyệt đẹp, hỏi cậu. Và gửi Chúa, cậu nghe thấy tiếng tè. Nhưng cái chó má... Anh chàng đang nhìn chòng chọc vào cậu chắc chắn là Con Trai của Aphrodite (aka thần tình yêu và sắc đẹp) rồi. Charles, lần nữa, chắc rằng cậu sắp khóc rồi. Chết mịa, anh ta đang đi thẳng đến chỗ cậu mịa mịa mịa.

Cậu gần như nhấc người lên từ sàn nhà, cầu nguyện cho cuộc đời của cậu. "Tôi- Tôi có thể giải thích."

"Chết tiệt cậu có quyền à." Con Trai của Aphrodite phun nước miếng và được rồi Charles không muốn điều gì hơn việc chui xuống đất ngay bây giờ. Charles bắt đầu ghét con Molly rồi. Thật không công bằng.

"Tôi không phải là kẻ trộm." Charles thốt lên. "Thề với Chúa, tôi không phải là kẻ trộm đâu. Tôi chỉ là sinh viên thôi. Làm ơn mà. Tôi xin lỗi."

Đứa Con Của Aphrodite liếc nhìn cậu, quan sát cậu từ đầu đến chân. Charles có thể thấy anh thở phào trước khi thay đổi động tác. Đôi vai của Con Trai Aphrodite không còn căng nữa và đây là dấu hiệu tốt bởi vì ít nhất Charles biết anh chàng đẹp trai này không định nhảy bổ vào đánh cậu và bóp cổ cậu đến chết.

"Tôi xin lỗi. Ôi trời ơi. Tôi thật sự xin lỗi. Tôi biết như vậy là – Chết tiệt đây là bất hợp pháp, đúng không? Đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Chúa ơi, Tôi thành thật xin lỗi nhưng tôi thật sự rất mệt và em gái tôi đang cố gắng bắt tôi đi hẹn hò và ngày hôm nay của tôi đã đủ tệ lắm rồi và toàn bộ nhà tôi đang là một bãi chiến trường bởi vì con mèo nhà tôi và tôi nhả-"

"Cậu cần thở đấy." Con Trai Aphrodite ngắt ngang cậu, và tuyệt được rồi, Charles thậm chí không chú ý anh chàng kia đã đến gần cậu và họ giờ chỉ cách nhau cỡ 2 mét hơn.

Charles cảm thấy thật khó thở vì điều này.

"Tôi xin lỗi. Chân thành đấy." Charles xin lỗi lần nữa, tránh đi cái nhìn chăm chăm của chàng kia. Mịa nó. Tại sao anh ta lại đẹp lộng lẫy như vậy. (Đù cho em cười phát vì cái sự hám trai của má ;D)

"Tôi biết rồi. Mặt cậu nhìn không phải loại đó rồi." Anh nói, khiến cho Charles nhìn vào anh. "Mặt cậu trông rất đỏ. Cậu luôn đỏ như vậy khi xin lỗi với ai đó vì đã đột nhập vào nhà họ à?"

Chúa ơi, anh ta đang mỉm cười giả dối kìa. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Tôi- Tôi không phải- Ôi trời. Đây không phải là rắc rối bình thường tôi thề với trời. Tôi thật sự không-" Charles nói lắp bắp và trời cậu có thể cảm nhận mặt cậu càng ngày càng nóng lên và mịa cậu biết bây giờ cậu đỏ như trái cà chua rồi. Tại sao đời nó không công bằng vậy?

Charles nghe anh chàng kia cười nhẹ. Thật sự. Charles muốn đập đầu mình vào tường rồi. Tại sao cậu lại ra như vậy? Tại sao cậu lại cứ làm bản thân bối rối thế này? Trong khi có sự hiện diện của tạo hóa tuyệt cmn vời, không kém hơn tí nào. Anh ta không nên được cho phép ra ngoài nữa.

"Tiếp tục đi." Anh thúc đẩy Charles tiếp tục. "Tôi muốn nghe cậu kể làm cách nào để vào căn hộ của tôi được."

Và cậu đã kể, thật xấu hổ. Charles kể anh nghe làm sao con mòe nhà cậu nhảy ra khỏi ban công của họ và cậu đã hoàn toàn ngu như thế nào khi nghĩ rằng theo đuôi con nhóc đó là một ý hay. Và giờ, anh cười vào mặt cậu. Anh chàng này thật mặt dày khi cười vào cậu. Ôi trời ơi.

"Cậu thực sự trèo xuống cái ban công?" Anh hỏi, cố gắng nén lại cảm giác buồn cười. "Cậu có thể đi xuống tầng này và gõ cửa mà."

"Tôi đang căng thẳng, được chưa? Tôi không nghĩ được chuyện gì hết." Charles thú nhận. "Và con Molly cũng là một thảm cmn họa. Con nhóc sẽ phá hoại và tè lên mọi thứ nó thấy. Tôi chỉ thật sự sợ rằng nó sẽ phá hư căn hộ của anh. Và cũng như tôi không biết liệu anh có ở nhà không và tôi chỉ- Tôi xin lỗi, được chưa? Tôi thật sự thật sự xin lỗi."

"Cậu xin lỗi quá nhiều rồi đấy. Tôi thật sự chỉ mừng là cậu không phải ăn trộm vì tôi chỉ mới chuyển vào đây và đồ đạc. Thật sự. Ổn mà...ừm?" Con Trai Aphrodite nói, anh nghiêng đầu. "Tôi xin lỗi. Tôi còn chưa biết tên cậu."

Ồ. Đúng rồi.

"Tôi xin lỗi, ôi trời ơi. Tôi thật thô lỗ. Tên tôi là Charles Xavier." Charles chìa tay mình ra và anh vui lòng bắt nó. Ôi Chúa, Con Trai Đức Mẹ Mary... Tay của anh ta thật rắn chắc và cũng vừa mềm mại. Tại sao nó có thể như vậy?

"Tôi là Erik." 'Erik' nói, và cười với cậu. Chết tiệt. Charles như muốn thừa nhận rằng cậu đang xiêu lòng. "Erik Lehnsherr."

"Rất vui được gặp anh, Erik." Charles mỉm cười lại. "Mặc dù chúng ta gặp nhau trong tình cảnh khá độc đáo này."

Nụ cười Erik rạng rỡ hơn và yeah, Charles chắc chắn đã bối rối mà đổ luôn rồi.

Cậu sẽ rút lại lời nói hồi nãy. Cậu không ghét con Molly nữa. Molly xứng đáng có một phần thưởng. Con bé là con mòe tuyệt vời nhất trên đời. Nó là-

Khoan.

Con Molly.

Cậu đã quên con Molly.

"Ô chết. Con Molly." Charles lầm bầm trong họng rồi quỳ xuống trước cái ghế bành. Ơn trời, con Molly vẫn còn ở đây và nó... Nó chỉ nằm đó thôi. Ừm. Được thôi? Charles đang mơ hồ.

Cậu cẩn thận chụp lấy con mèo nhà mình (Charles không muốn bị nó cào, được chưa? con Molly đôi khi rất khốn nạn và cậu không có thời gian để xử lý một con mòe chết tiệt ngay bây giờ) rồi đứng dậy. Cậu ẵm Molly trong ngực rồi quay lại đối mặt với Erik.

Charles, với cái não được thư giãn ti tí, cuối chung chú ý đến Erik chuẩn đến cỡ nào. Tỉ lệ từ bờ-vai-đến-hông ấy thật không thể tha thứ. Cái mịa này thật phạm pháp mà. Charles cảm thấy rất kinh ngạc. Có lẽ cậu nên nhắn cho Raven và khoa trương về điều này. Bây giờ đó là chuyện cậu có thể nói với Raven. Thể loại. Cậu không biết. Cậu đang bối rối và cực kì mê mẩn anh chàng lạ cmn hoắc này. Nó giống như Buổi Xem Mắt Tự Do Không Cần Biết Cái Chi của Raven đã lên cấp độ mới.

"Đây là Molly à?" Erik hỏi, bước về phía trước. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của Molly, khiến cho con mèo kêu rừ rừ êm ả.

Chính là điều này. Charles yêu thật rồi.

"Nó thật sự dễ thương đấy." Erik nói rồi mỉm cười thật nhẹ với Charles.

Charles muốn chết đi cho rồi.

"Ừm, cảm ơn." Charles cẩn trọng cười lại. Cậu cần ra khỏi chỗ này nếu không cậu thật sự đổ anh ta rồi mà Charles thì quá bận để để ý đến chuyện này. Raven biết điều đó. Cô ấy là nhân chứng cho cậu.

"Tôi nên-" Charles hắng giọng. "Ừm, tôi nên đi. Tôi rõ ràng là chiếm quá nhiều thời gian của anh rồi."

"Ờ." Erik nói, và có lẽ não cậu đang cố gắng đùa với cậu hay sao nhưng cậu thề với trời Erik, trong vài giây, nghe giống như có phần thất vọng ti tí. "Được rồi...Được rồi. Tôi sẽ tiễn cậu ra cửa."

Erik dẫn cậu ra ngoài hành lanh chung cư và Charles có thể thấy trái tym cậu đang đập theo từng bước chân cậu đi vì cậu thật sự muốn ở lại và trò chuyện với Erik nhiều hơn nữa. Nhưng cậu biết không thể làm vậy được bởi cậu rất bận rộn, và Erik cũng bận và toàn bộ tình hình hiện giờ thật vô cùng phức tạp. Điều này khiến cho cậu muốn bứt tóc mình.

"Vậy , ừm, tôi có thể gặp anh nữa?" Charles hỏi, mím môi lại và mỉm cười thận trọng.

"Ờ. Vâng, được chứ. Hẹn gặp lại cậu." Erik gật đầu, dựa vào cái cửa. Trời ơi. Trông anh ta thật 'ngon cmn lành'. Cái quái gì đây.

Charles vẫy chào tạm biệt rồi xoay người, đi thằng về cái cầu thang.

"Tao với mày sẽ nói chuyện với nhau." Charles thì thầm với con Molly, ôm chặt nó vào lòng.

"C- Chờ đã. Charles, khoan đã." Charles chết đứng trên đường trước khi quay lại thấy Erik đang chạy sang cậu.

Charles điều chỉnh hơi thở của mình bởi vì cậu cần làm mịa gì trong cái loại tình huống này? Hành động như một con người bình thường vừa phải? Không, cậu không thể. Cậu không thể tự nhiên làm điều đó. Cậu đã quá bị mê hoặc bởi cái mặt chết tiệt của Erik rồi. Vì Chúa, cậu mới gặp anh chàng này! Cậu đang hành động như một nữ sinh trung học dễ thẹn thùng. Thật kinh dị.

"Vâng?" Charles hỏi, nghiêng đầu với một ánh mắt đầy sự thắc mắc.

"Tôi- Uh" Erik hắng giọng rồi mím môi. "Cậu có, có lẽ, muốn đi ăn tối không? Cùng tôi ấy?"

Charles chỉ nhìn chằm chằm vào anh trong giây lát rồi chớp mắt. Chuyện gì đang thực sự-

"Ý tôi là, liệu cậu có muốn không. Tôi chỉ- Cậu có vẻ rất tốt và cậu trông rất dễ thương khi ngượng ngùng. Tôi không biết nữa. Tôi rất muốn nói chuyện với cậu thêm chút nữa và tôi biết tôi đang đi quá giới hạn hay gì đó bởi vì chúng ta chỉ mới gặp nhau và tôi thậm chí không biết liệu cậu có thích trai không nhưng-"

"Vâng." Charles thở ra, một sự tự tin vừa mới xuất hiện trong ngực cậu.

Charles không thể không cảm thấy tràn đầy vì cậu chỉ vừa mới có cuộc tranh luận trong suy nghĩ với bản thân liệu có nên phải lòng Erik trong khi cậu vừa mới gặp anh chàng. Và Erik giờ ở đây, bảo rằng anh muốn ăn tối cùng cậu, nói rằng anh muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn nữa, và- Chờ đã, anh ta đã nói đại loại cái gì đó về việc cũng thích con trai à?

"Cái gì?" Erik hỏi, chân mày anh nhấc lên. Ôi trời, anh ấy thật dễ thương.

"Vâng." Charles lặp lại rồi cười với anh. "Tôi rất vui lòng đi ăn tối cùng anh."

"Cái gì?"

"Tôi nói đồng ý, Erik." Charles cười mím, ôm chặt con Molly lại gần mình.

"Ờ." Erik chớp mắt với cậu. Anh lắc đầu rồi cười rạng rỡ với Charles. Chúa ơi, nụ cười này là mọi thứ với cậu. Charles cảm giác như được sống lại. Chết mịa. Cậu như cảm thấy mình trở thành con người cmn mới.

"Vậy nó sẽ là một buổi hẹn hò. Gặp anh lại sau?" Charles nói, cắn môi dưới của mình.

Và sau đó cậu nhớ những gì cậu bảo với Raven trước đó..."Anh vẫn chưa chuẩn bị cho mấy chuyện hẹn hò như thế này." Cậu giờ cũng chưa sẵn sàng. Vâng đúng rồi. Cứ mà nói với bản thân mày kiểu đó đi Charles, cậu tự nghĩ.

Erik gật đầu điên cuồng. Ôi Chúa ơi, làm ơn. Anh ấy quá dễ thương. "Được, được. Tôi sẽ đón cậu lúc 7 giờ."

"Không thể nào mà chờ được tới đó." Charles mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Erik lần thứ hai rồi đi thẳng về cái cầu thang.

Cậu có lẽ nên nhắn cho Raven mọi thứ về Trường Hợp Erik nhưng cậu không muốn làm nó xui xẻo bởi vì mọi thứ bây giờ siêu thực. Như việc cậu không thể hiểu tại sao Erik lại mời cậu ăn tối, vẫn không hiểu tại sao Erik lại muốncậu. Cậu sẽ nhắn cho Raven nếu mọi chuyện không trở nên tệ hại. Ít nhất thì, cậu sẽ không cần phải đối mặt với mấy buổi xem mắt nữa. Cậu thành công khi tự giành lại tất cả chuyện hẹn hò, cảm ơn rất nhiều. Được rồi, con Molly có lẽ có chút công trong chuyện này, nhưng vẫn có.

Khi đang đi lên tầng nhà cậu, cậu mới chú ý cậu không có mang giày. Thậm chí cậu còn không mang vớ nữa là. Ôi trời ạ. Cậu được mời đi ăn tối bởi một chàng trai tuyệt vời và cậu hoàn cmn toàn đi chân trần. Tuyệt.

Cuộc đời của cậu đã yên bình cho đến giờ phút này.

Nhờ vào con Molly và mấy cái trò hề của nó.

ENDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDDD

Fic này Charles mê trai gớm :v thôi em đi nghỉ đây :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cherik