Ánh trăng bắt gặp tia chớp nhỏ
"Gặp gỡ trong một ngày tưởng như chẳng có gì đặc biệt."
Sáng hôm ấy, trời Seoul mưa nhẹ, buốt lạnh mà lặng lẽ. Gió đầu thu len lỏi qua những khung cửa khép hờ, thổi dọc hành lang dài hun hút của Đại học Yonsei, để lại sau lưng một dư vị ẩm ướt, tĩnh mịch và phảng phất mùi hoài niệm. Tòa kiến trúc cổ kính phủ lớp rêu phong đứng trầm mặc giữa sương mỏng, như thể chính nó cũng đang đắm chìm trong một giấc mơ cũ kỹ nào đó. Hàng trăm bước chân lướt qua nhau mỗi ngày, vội vã mà lặng im. Và chẳng ai hay biết rằng, trong khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa, hai mảnh linh hồn cô độc lần đầu giữa biển người xa lạ. Định mệnh đã chọn ngày hôm đó để bắt đầu một câu chuyện...
Choi Hyeonjun - cậu sinh viên năm 3 khoa Y học đại cương của trường Yonsei, là chàng trai thông minh xuất chúng và luôn được kì vọng trở thành một bác sĩ tim mạch hàng đầu, nối nghiệp gia đình. Cậu đang ngồi lười biếng trong căn tin trường, chân gác hờ lên ghế bên cạnh, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại. Cậu vừa trốn tiết học giải phẫu mạch vành mà hôm qua giáo sư đã nhắc đi nhắc lại rằng "bắt buộc phải tham dự."
Nhưng Hyeonjun chẳng buồn để tâm. Trong đầu cậu giờ chỉ nghĩ đến trận đấu xếp hạng tối qua, anh bạn Leesin và chiếc laptop còn đang chờ cậu trong phòng.
Hyeonjun là kiểu người như thế — thông minh một cách bực bội, bất cần một cách ngang ngược.
Cậu đến với y học không phải vì đam mê cứu người, càng không phải vì khát khao khoác lên mình chiếc áo blouse trắng.
Cậu đến đây chỉ vì cái nhìn kỳ vọng nặng trĩu của gia đình...
Từ nhỏ, họ đã dựng lên cho cậu một con đường thẳng tắp: phải là bác sĩ, phải thành công, phải làm rạng danh dòng họ.
Không một ai từng hỏi cậu muốn gì. Không một ai từng dừng lại để nhìn thấy đôi mắt cậu trống rỗng thế nào mỗi khi nhắc đến giấc mơ ấy.
Hyeonjun thở dài, ngả người ra sau ghế.
Trong thế giới của cậu, chẳng ai hiểu. Và cậu cũng chẳng buồn để ai lại gần.
Ở một góc khác của trường đại học, Choi Wooje với chồng sách nặng trĩu trong tay, lặng lẽ rảo bước qua hành lang dài hun hút.
Áo sơ mi đã bạc màu, ba lô cũ sờn trên vai, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa biển người vội vã.
Đôi mắt cậu thâm quầng vì thiếu ngủ, vương nét mệt mỏi của những đêm thức trắng vừa học, vừa làm thêm đủ thứ việc lặt vặt để kiểm thêm.
Giữa ngôi trường đại học danh giá, nơi người ta hằng ao ước đặt chân vào, Wooje lại chỉ như một chiếc bóng, lặng lẽ đi ngang cuộc đời người khác, chẳng để lại dấu vết nào.
Wooje học giỏi — giỏi đến mức trở thành cái tên quen thuộc trên bảng vàng thành tích của trường.
Nhưng em chưa từng có bạn. Cũng chưa từng một lần được hòa mình vào tiếng cười ấm áp nơi hành lang đông đúc. Quá khứ tồi tệ bị bạo lực và miệt thị ở trường cấp ba đã đẩy em vào ngõ tối cô độc, khép lại cánh cửa trong lòng em, giam cầm đứa trẻ từng vô tư, hồn nhiên ngày ấy vào màn đêm với sự ám ảnh và nỗi đau dai dẳng không thôi.
Nhưng Wooje không có lựa chọn.
Không được phép ngã gục. Không được phép yếu đuối.
Phía sau em còn có mẹ, người phụ nữ đang quặn mình mỗi đêm trong cơn đau bệnh tật, vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng mỗi khi nhìn thấy em...
Còn có đứa em trai bé bỏng, đôi mắt trong veo chưa từng biết đến gánh nặng cơm áo gạo tiền.
Mỗi ca làm thêm, mỗi đêm trắng học hành, mỗi đồng lương ít ỏi em nhận được. Tất cả đều là cách Wooje chống chọi lại cuộc đời bằng sự lặng im và kiên trì tuyệt vọng. Dù trái tim đã bao lần muốn buông xuôi, dù đôi chân đã rã rời vì mỏi mệt, Wooje vẫn bước tiếp, đơn độc và câm lặng, gồng mình chống đỡ cả bầu trời nặng trĩu đè trên đôi vai gầy guộc. Bởi vì, nếu ngay cả em cũng gục ngã, thì còn ai ở lại để chống đỡ cho những người em yêu thương?
Và trong buổi sáng định mệnh ấy, em gặp cậu, Choi Hyeonjun!
Hyeonjun vừa bước ra từ căn tin, tay đút túi quần, ánh mắt lười biếng dõi theo những dòng nước mưa chảy dài trên khung cửa kính.
Trong đầu cậu không có chỗ cho những bài giảng lý thuyết vô hồn, cũng chẳng có lấy một chút hứng thú với những bài thi sắp tới.
Cậu sống như thể đang trôi êm đềm trên một dòng sông — bất cần, buông thả, và vô cùng mệt mỏi với những kỳ vọng không phải của chính mình.
Hyeonjun cũng cô đơn.
Nhưng khác với Wooje, cậu giấu sự cô đơn ấy trong nụ cười nửa miệng, trong ánh nhìn ngạo nghễ, trong thái độ dửng dưng mà ai cũng lầm tưởng là ngạo mạn.
Khi hai người họ lướt qua nhau nơi góc hành lang, thời gian như khựng lại trong một khoảnh khắc rất nhỏ, rất khẽ.
Một cú va chạm bất ngờ.
Rầm...
Chồng sách trong tay Wooje rơi vãi tung tóe trên nền đá lạnh.
Âm thanh những quyển sách nặng nề va chạm với sàn vang lên chói tai, nhưng trong khoảnh khắc đó, cả hai chỉ nghe thấy tiếng đập mạnh của chính trái tim mình.
"Xin... xin lỗi"
Wooje lúng túng cúi gập người, tay chân luống cuống nhặt sách, ánh mắt hoảng loạn tránh né cái nhìn của người lạ.
Hyeonjun đứng sững lại, ánh mắt vô thức dõi theo từng cử chỉ vụng về ấy.
Và rồi, khi Wooje ngẩng lên, chạm phải ánh mắt cậu, thời gian như ngừng trôi.
Đôi mắt ấy...
Đôi mắt ấy xinh đẹp một cách lặng lẽ, long lanh như thể vừa hứng trọn một cơn mưa. Nhưng sâu trong ánh nhìn ấy, Hyeonjun thấy rõ sự sụp đổ lặng thầm của cả một vũ trụ từng rực rỡ. Như một tia chớp mạnh mẽ, sắc lạnh, chói lòa trong khoảnh khắc ngắn ngủi, để rồi ngay sau đó là bóng tối kéo dài, nhấn chìm tất cả.
Cậu cúi xuống, lặng lẽ nhặt từng quyển sách, bàn tay chạm nhẹ vào tay Wooje trong một khoảnh khắc rất khẽ.
Hơi ấm từ bàn tay ấy truyền sang, yếu ớt và run rẩy như cách em đang nắm lấy chút tàn tro cuối cùng còn sót lại từ thế giới của chính mình.
"Không sao"
Hyeonjun cất giọng, trầm thấp, dịu dàng đến lạ, như thể muốn dùng chính sự ôn nhu ấy mà xoa dịu tất cả những vết thương đang chằng chịt trong lòng người đối diện.
Wooje khựng lại.
Em đã quen cúi đầu lảng tránh.
Đã quen với ánh mắt lạnh lùng, với những cái nhìn khinh khỉnh mà cuộc đời dành cho mình.
Nhưng đôi mắt kia,... ánh mắt dịu dàng, không thương hại, không xét đoán đã khiến em không thể rời đi. Trái tim em, từ lâu đã thu mình trong vỏ bọc lạnh lẽo, bất chợt đập mạnh một nhịp, rồi lỡ đi những nhịp tiếp theo.
Em nhìn thẳng vào cậu — lần đầu tiên sau rất lâu, dám ngẩng đầu nhìn một người lạ.
Và trong khoảnh khắc đó, giữa tiếng mưa rơi tí tách trên mái hành lang, giữa hàng trăm bước chân hối hả lướt qua, chỉ còn lại hai cậu trai trẻ, hai nỗi buồn không tên, vô tình giao nhau giữa dòng đời hối hả.
Không ai nói thêm lời nào...
Không cần ai nói thêm gì cả!
Chỉ một ánh mắt, một cái chạm nhẹ, cũng đủ để định mệnh bắt đầu khắc lên trái tim họ những dấu vết đầu tiên, sâu sắc và không thể xóa nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro