Chương 152: Nghỉ đêm ở khách điếm, cùng ngủ chung phòng

Hiên Viên Tiêu dường như cảm giác được người sau lưng mình có vẻ không ổn lắm, bèn hỏi: “Ngủ một ngày trời tỷ không đói à?”

Tôi giật mình, “Ta ngủ một ngày rồi?!” Sao có thể?

“Đúng vậy. Ha ha, đúng là không phải tỷ sợ rồi.” Hiên Viên Tiêu không quay đầu lại, tiếp tục đánh xe ngựa. Hắn biết, đó căn bản không phải bị ngất vì sợ hãi, mà là do cổ độc gây ra.

Tôi há hốc miệng không nói thêm lời nào, tiu nghỉu ngồi lại trong xe.

Mở tay nải ra, bên trong có ít điểm tâm. Ừm, hương vị cũng không tệ, tuy không đặc biệt hợp khẩu vị của tôi, cũng không ngon bằng đồ Ma Y nhà tôi làm, nhưng khi con người ta xa nhà mà bụng lại đói meo, thì đành phải chấp nhận hoàn cảnh thôi.

“Ngươi không đói à?” Tôi hỏi hắn qua bức rèm.

“Tay ta không rảnh, tỷ có thể đút ta không?” Xéo! Nằm mơ đi!

Tôi liền ném một gói điểm tâm về phía lưng hắn, “Không có tay thì khỏi cần ăn!”

“Ha ha ha...” Hiên Viên Tiêu vươn tay ra, gói điểm tâm rơi ngay vào lòng bàn tay hắn. Hắn cười khoái chí.

Sao cái tên này mất trí nhớ rồi lại đổi tình thành lưu manh như thế này?!

Đúng là tôi không hợp đi với hắn, cho dù là ban đầu với vẻ mặt mắc nợ hắn tám trăm xâu tiền, hay như hiện tại là vẻ mặt tươi cười méo xẹo.

“Bên cạnh tay nải có bộ quần áo, tỷ thay đồ đi.”

Tôi sững sờ, hỏi: “Vì sao?” Bảo ta thay đồ trong xe ngựa?! Không thích hợp lắm thì phải? Có điều bộ y phục trên người ta dù sao cũng đã mặc ba ngày rồi, chẳng lẽ hắn ngửi thấy mùi gì ư...

Hức, thật mất mặt.

“Cải nam trang cho tiện, huống hồ bọn người truy sát ta nhất định biết ta ở cùng với tỷ, tỷ mặc nam trang cũng có thể che giấu tai mắt người khác.” Hiên Viên Tiêu nhỏ nhẹ giải thích.

“Ừ... Đúng...” Hắn nói rất có lý, không chừng tin tôi‘còn sống’ sớm đã lan truyền, và bức họa chân dung tôi đã dán kín đặc khắp mọi nơi rồi.

Ài, tiểu Thiên Thiên nhà tôi không chừng sốt ruột lắm đây.

Còn cả ông ngoại, anh họ độc mồm độc miệng, Mạc Ly...

Ha ha, chờ tôi đưa Hiên Viên đế mất trí nhớ trở về, cũng đến lúc về thăm nhà rồi.

Chờ đã, hình như có chỗ nào đó không đúng...

“Nè! Hiên... Nguyên Tiêu, ngươi biết đường à?!” Tôi suýt tý nữa gọi sai, nếu để hắn biết tên thật của mình, trên đường phố mà nghe ngóng được lại chẳng không...

Hiên Viên Tiêu vô tình khẽ nhếch môi, cười nói: “Không biết đường chẳng lẽ ta không biết hỏi sao? Đường đi quốc đô Kim quốc, đứa trẻ ba tuổi cũng biết.”

Hừ, tên này! Sớm muộn gì cũng bị hắn chọc tức sinh bệnh mất thôi.

Cái tên này mồm miệng khó ưa, tốt hơn hết là cứ phớt lờ hắn đi.

Cắn chặt răng tôi nhẫn nhịn, không đáp lại hắn.

Không để ý đến hắn nữa, bắt đầu thoát y. Đừng có suy nghĩ lung tung, tôi chỉ cởi cái

áo ngoài thôi, đồ lót bên trong tôi vẫn mặc đồ

nam. Ha ha, thế này cũng hơi bất tiện, có điều chờ đến khách điếm, tôi phải tắm rửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài!

“Ê... Nguyên Tiêu.”Tôi không quen gọi hắn như vậy, cứ luôn đọc cả chữ đầu tiên ra, vì thế ta đổi...“Bánh Trôi!~”

Khóe miệng Hiên Viên Tiêu thoáng co giật, ho khan một tiếng, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tới khi nào chúng ta mới được ở khách điếm? Lăng tỷ tỷ của ngươi đã ba ngày chưa tắm gội rồi.” Bản thân tôi thì không ngại người mình hôi thối, chỉ cần ngài đừng ngại là được.

Hiên Viên Tiêu thấy vui trong bụng, nói: “Trước khi mặt trời xuống núi chúng ta có thể đến chỗ thị trấn, tới lúc đó sẽ tìm một khách điếm tốt để... Lăng tỷ ở.” Đột nhiên, mắt vàng chợt lóe, hắn lại nói:“Tỷ thay nam trang rồi, ta còn gọi Lăng tỷ nữa sẽ không thích hợp, chi bằng ta gọi ‘Lăng’ nhé.”

“Hả?” Tôi mải ngắm nghía bộ y phục kia, không nghe rõ hắn rốt cuộc đã nói gì, “Ngươi nói gì cơ?”

“Không có gì.” Khóe môi Hiên Viên Tiêu khẽ nhếch lên.

Thần kinh! Không có chuyện gọi tôi làm gì?

***

Rốt cuộc, trước khi mặt trời lặn bọn tôi cũng đã tới một trấn nhỏ.

Xe ngựa dừng lại phía trước một khách điếm tuy bề ngoài không lớn nhưng được cái sạch sẽ.

“Ô, nhị vị khách quan ăn cơm hay là ở trọ ạ?” Tiểu nhị trông thấy chúng tôi liền ra nghênh đón.

Hiên Viên Tiêu đội nón nên tôi không nhìn rõ sắc mặt hắn, nhưng qua ngữ khí nói chuyện, tôi nghe ra hình như hắn không được vui vẻ lắm.

Bởi vì giọng nói của hắn lạnh giá, cảm giác giống y lúc trước khi mất trí nhớ.

“Ở trọ.” Lạnh lùng phun ra hai chữ, hắn quay người nhìn về phía tôi.

Ặc, động tác tôi chậm chạp, mọi người chờ tôi nhé.

Tiểu nhị đang tươi cười bỗng hóa đá ngay lập tức, tôi nhanh chóng tiến lên, trưng bộ mặt cười sáng lạn ra: “Tiểu nhị ca tìm hai gian phòng sạch sẽ cho bọn ta, rồi chuẩn bị ít thức ăn mang lên nhé.”

Tiểu nhị không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy một vị thiếu niên công tử, chừng hai mươi tuổi, mặc bộ y phục màu xanh, trâm ngọc cài tóc, khỏi cần bàn tới vẻ lộng lẫy phú quý, dáng người kia quả thực phải gọi là phong thái hào hoa, đôi mắt phượng đang nheo nheo kia mang một vẻ quyến rũ khó tả, kết hợp với nét mặt tươi cười rạng rỡ thật hài hòa hiếm có, đây có thể thực sự xem là hào hoa phong nhã, tiểu nhị thầm nghĩ.

“Tiểu nhị ca?” Thấy tiểu nhị không có phản ứng, tôi hơi cau mày.

Tiểu nhị sững sờ một chút, như chợt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, “Vâng, vâng, mời nhị vị vào phía trong.”

“Ông chủ, cho hai gian phòng!~~~”Tiểu nhị hô.

Ông chủ ngẩng đầu nhìn về phía chúng ta, tỏ vẻ ngại ngùng lắc đầu: “Thật xin lỗi, nhị vị khách quan, ngày hôm nay tiểu điếm chỉ còn lại một gian phòng thôi, nhị vị có thể...”

Trong lòng Hiên Viên Tiêu nghĩ gì tôi không biết, nhưng trong vòng một giây tôi đã chửi rủa ông trời tới ba lần.

Bà nó chứ làm cái gì thế, dung tục như vậy! Làm ơn đi ông trời, ông mau mở mắt ra đi, người đứng cạnh con đây là em rể con đó! Em rể!

Thượng Quan Sở Sở là em gái tôi, Hiên Viên Tiêu dù sao cũng được coi là em rể tôi mà. Thôi được, tôi cũng không biết hai người họ thành thân chưa, nhưng trước tiên cứ đối xử theo tiêu chuẩn em rể đi.

Tôi xoay người nhìn Hiên Viên Tiêu, quăng cho hắn mấy tình tiết chuyện xưa cũ rích.

Không đúng, bình thường mấy cảnh gặp gỡ thế này trong tiểu thuyết, đều là nữ chủ cải nam trang vội vã kêu gào ‘OH! NO!~~~’ nhưng tôi là ai chứ, tôi là mẹ kế, những thứ này tôi chơi chán rồi! Tôi trái lại muốn xem xem Hiên Viên đế đại nhân mất trí nhớ sẽ giải quyết vấn đề hóc búa ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’ ở thời cổ đại của bọn họ thế nào.

Hiên Viên Tiêu nhìn Thượng Quan Lăng qua lớp sa đen của chiếc mũ rộng vành, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói lạnh như băng ban nãy đã đổi sang ngữ khí ôn hòa, nói với ông chủ: “Chuyện này ông chủ có thể thu xếp không, biểu đệ nhà ta thuở nhỏ đã quen sống một mình, hắn không quen ở cùng người khác. Ngài xem có thể cho ta ở tạm phòng chứa củi hay không...”

Ặc... Sao vai vếcủa tôi trong nháy mắt đã tụt hạng rồi? Sao có cảm giác những lời nói đó biến tướng thành ngầm mắng tôi nhiều chuyện?! Sao có cảm giác ánh mắt ông chủ nhìn tôi có vẻ... không mấy thân thiện...

“Hai vị đây thân là huynh đệ sao còn so đo nhiề u vậy chứ...” Ông chủ lầu bầu lầm bầm liếc mắt nhìn tôi, “Phòng chứa củi vừa tối vừa lạnh sao ở được!”

Được thôi ngài ạ, tôi chịu thiệt. Tôi biết Hiên Viên Tiêu này cho dù mất trí nhớ cũng không dễ chơi đâu!

“Không làm phiền ông chủ nữa, ta ở chung với biểu ca cũng được.” Nói xong, tôi phóng ánh mắt sắc bén về phía ‘bánh trôi đội sa đen’, “Ông mang ít thức ăn lên cho bọn ta.” Nhấc chân chạy đuổi theo tiểu nhị dẫn đường.

***

“Ta đi gọi tiểu nhị đưa nước tới đây.” Hiên Viên Tiêu đứng dậy khỏi ghế.

Tôi nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, hắn cười cười, nói: “Chẳng phải tỷ muốn tắm gội?”

Tôi ngây ra, gật đầu. Có điều... “Còn ngươi?...”

Hiên Viên Tiêu dừng bước lại, “Ta xuống dưới lầu ngồi một chút.”

Không ngờ cái tên này cũng có lúc không làm phiền người khác, tôi không khỏi chậc lưỡi ngạc nhiên.

“Bánh Trôi, ngươi tốt hơn trước rất nhiều!” Hiên Viên Tiêu thoáng dừng bước, trên mặt

xuất hiện một nụ cười gượng gạo, tiếp đó mở cửa ra ngoài.

***

Khi Hiên Viên Tiêu quay về phòng đúng lúc trông thấy Thượng Quan Lăng đưa lưng về phía hắn ngồi trên tầng tầng lớp lớp chăn đệm trải dưới đất.

Mái tóc đen nhánh suôn dài xõa xuống bờ vai, tôn lên chiếc cổ trắng như tuyết, quả là ngọc đẹp không tì vết.

Tóc nàng chưa khô, lúc này lại đang thả sau người, cũng không có dây vải buộc lại, thỉnh thoảng còn nhỏ xuống vài giọt nước, trên áo lót lụa trắng tinh còn lưu lại mấy vệt nước dính vào người.

Cổ họng Hiên Viên Tiêu trở nên khô khốc, cố nén những rung động vu vơ trong lòng, đột ngột xoay người, “Ta trước giờ không sợ lạnh, không cần trải đâu.”

Nghe hắn nói, tôi chẳng hiểu gì cả, đứng dậy nhìn ra phía cửa, không ngờ lại nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của hắn...

“Mặt đất cứng lắm, ta không ngủ được.” Không sai, tôi quyết định ngủ dưới đất, tôi vốn cũng có ý để Hiên Viên Tiêu ngủ dưới sàn nhà, ai bảo hắn là đàn ông chi, nhưng sau một hồi cân nhắc, cái tên này từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, liệu có thể ngủ dưới sàn nhà

sao? Ở trong sơn động đó là vì không còn cách nào khác, chẳng ai có giường ngủ cả. Hai ngày ấy tôi ngủ không mấy dễ chịu, nhưng Hiên Viên Tiêu cũng chẳng khá khẩm hơn tôi, nhìn quầng thâm dưới mắt hắn là biết.

Thôi, dù sao tôi cũng là đứa trẻ sống ở thời hiện đại, chịu được khổ cực, cứ coi như tôi ngủ trên đệm tatami đi.

“Ngươi lên giường ngủ đi, trưởng bối như ta không nên ăn hiếp ngươi có phải không?” Tôi vén lọn tóc phía trước ra sau tai, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bóng lưng cao ngất của Hiên Viên Tiêu, nói:“Có thể đừng đưa lưng về phía ta không?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: