Chương 42: Dù sống hay chết cũng vào địa lao

Tôi còn sống, cho dù trên cổ mơ hồ vẫn còn cảm giác đau, cho dù khi mở mắt đối diện chính là ba vách tường xám bụi, cho dù căn phòng giam vô cùng u ám, nhưng dù sao tôi vẫn còn sống, không phải sao? Nói cho cùng thì Vân tiên nhân cũng không cam lòng để cho tôi đi gặp Diêm vương, hắn vẫn là người đối đãi với tôi rất tốt, đúng không?

Thoáng nghe có tiếng động cách đó không xa, hình như là có người mở tầng tầng lớp lớp cửa nhà lao, tôi thật muốn cười lớn một tiếng để chào mừng tới nơi tôi đang ở, dĩ nhiên phải đặt thủ vệ sâm nghiêm như thế để giam giữ tôi chứ, dĩ nhiên còn phải mang cả cái phòng giam này bay lên không trung nữa! Ha ha, ha ha......

Người tới là Tiểu Tạc Tử, tôi thật sự không ngờ! Hắn vừa nhìn thấy tôi, lệ từ khóe mắt đã từng giọt từng giọt lăn xuống má.

“Chủ tử...Người...Chủ tử... Ô ô ô...” Tiểu Tạc

Tử nghẹn ngào không nói nên lời.

Tôi mỉm cười, chủ động đưa tay ra xoa xoa đầu hắn, aizzz, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn thôi.

“Chủ tử...... Vương......” Tiểu Tạc Tử dùng tay ra sức dụi dụi mắt, muốn cho nước mắt ngừng lại, tiếc là chẳng hiệu quả mấy.

“Không sao, không cần lo lắng cho ta.” Tôi nhất định có thể thoát khỏi nơi này, nhất định có thể! Tôi là ai chứ? Tôi là mẹ kế vô lương nha, không biết mỗi ngày có bao nhiêu người bị tôi làm cho khóc đứt ruột đứt gan nha! Đối với mỗi người trong tiểu thuyết của tôi mà nói thì so ra còn tàn nhẫn gấp trăm lần!

Tiểu Tạc Tử khẽ đẩy nhẹ tôi, nhìn thấy ánh mắt của tôi có chút hoảng hốt: “Chủ tử, người không sao chứ?”

“Ha ha, yên tâm, ta không sao.” Tôi thu lại vẻ mặt đang miên man suy nghĩ, đôi bích mâu cong lên, cười cười với hắn: “Tiểu Tạc Tử, ngươi có đồng ý giúp ta không?”

Mắt Tiểu Tạc Tử trừng thật lớn, nghi hoặc hỏi: “Chủ tử, người có gì phân phó, nô tài liền làm ngay......”

“Tiểu Tạc Tử, ngươi phải hiểu rằng, ngươi chỉ có thể chọn một chủ tử.” Ta dừng lại, cho hắn thời gian thấu hiểu mới nói tiếp: “Ta, hoặc là, vương thượng của ngươi.”

Tiểu Tạc Tử sửng sốt hồi lâu, đột nhiên quỳ phịch xuống đất, đầu gối hòa cùng vôi rắn trên mặt đất phát ra tiếng vang lớn.

“Chủ tử, nô tài chưa từng làm điều có lỗi với người, xin chủ tử minh xét, chủ tử minh xét a!”

Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn biểu tình Tiểu Tạc Tử, bình tĩnh xem hắn không ngừng dập đầu, rất lâu sau, trên trán hắn có dòng máu đỏ thẫm chảy xuống tôi mới mở miệng, thản nhiên nói: “Tiểu Tạc Tử, có đôi khi, dù ngươi không muốn làm chuyện có lỗi, nhưng lại làm điều có thể gây tổn hại cho chủ tử ngươi, thế nên, ta muốn ngươi hiểu được, nếu ngươi đồngý trợ giúp ta, nhận định ta là chủ tử, vậy thì ngươi chỉ có thể nghe theo lời nói từ miệng ta nói ra mà thôi. Ngươi hiểu chưa?”

Tiểu Tạc Tử ngẩng đầu, hơi do dự, rồi mới mạnh mẽ gật đầu: “Vâng, nô tài sau này chỉ nghe Lăng chủ tử phân phó, trong lòng cũng chỉ có một người là Lăng chủ tử!”

Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, xem như đồng ý. “Tiểu Tạc Tử.” Tôi nhẹ giọng gọi hắn, từ từ

nói: “Ngươi hãy tới phủ quốc sư, hỏi Vô Ngôn

có muốn ‘Hậu Hắc binh pháp’, muốn biết cách để thống nhất tứ quốc hay không.”

Tiểu Tạc Tử hồ nghi nhìn tôi, tiếp đó gật đầu nói: “Vâng, nô tài đi ngay.”

Dõi theo bóng lưng Tiểu Tạc Tử khuất xa, tôi thở dài, Tiểu Tạc Tử không phải là tôi không tin cậu, mà là tôi không thể toàn tâm tin tưởng cậu, chỗ này nếu không phải bọn họ cho phép, hoặc là ra lệnh cho cậu, làm sao cậu có thể vào đây chứ? Sợ là ngay cả ruồi nhặng muốn bay vào cũng thực vô cùng gian nan.

Chỉ mong cậu trong lòng còn có thể nhớ kỹ ân tình của tôi là tốt rồi.

Thoáng chốc bảy ngày đã trôi qua, nếu không phải mỗi ngày ba bữa đúng giờ, tôi cũng sẽ chẳng biết đã qua vài ngày ở cái địa lao tối tăm mù mịt này.

Sự kiên trì, tự tin của tôi đã vơi đi nhiều, tôi thậm chí còn hoài nghi Vân tiên nhân có phải muốn tôi ở địa lao Ngôn quốc mà phụng dưỡng tuổi già hay không nữa. Tôi nghĩ, nếu ngày ấy Vân tiên nhân bóp chết tôi, có lẽ hiện tại tôi đang nằm khoan khoái trên giường mà sống ý chứ, hắn sao lại không bóp chết tôi, bóp chết tôi thật tốt a......

Xa xa là tiếng kim loại va chạm nhau do từng lớp từng lớp cửa lao được quấn bằng dây xích sắt bị mở ra, sờ sờ bụng thấy vẫn chưa hóp, có vẻ như cũng không phải giờ ăn cơm, chẳng lẽ là Tiểu Tạc Tử đến? Hay là, lão cáo già Vô Ngôn kia rốt cuộc nén không được dã tâm mà tới đây?

“Cô được đối đãi cũng khá là thoải mái đấy.”

Thanh âm lạnh lùng băng lãnh không chút cảm tình, cho dù dễ nghe, nhưng lại trong vắt lạnh lẽo.

Thân bạch y, mang theo vẻ tĩnh lặng của ánh trăng.

Đích thị là Vân tiên nhân, không, là Âu Dương Vân, Ngôn quốc vương, Vân Lăng vương, hắn tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: