Chương 44: Đặt điều bịa chuyện, ra khỏi nhà lao! [2]
“Nếu không phải sư phụ ta bắt ta tới cái nơi khỉ gió này của các ngươi, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến sao?” Mama Mia, thật là suýt chết!
“Ha ha, lý do này — so với lần trước cô nói với ta hình như không giống nhau?” Đôi mắt màu bạc sắc bén của Âu Dương Vân làm như muốn đem tôi đi lột da sống vậy.
“Không giống ở chỗ nào?” Tôi biết hắn muốn ám chỉ chuyện xuyên không trong mộng mà tôi kể với ‘Bích Quân’, nhưng lời nói dối này lại có cái gì đó thiếu thiếu:“Ta không đồng ý đến, nhưng sư phụ ta nhất định bắt ta đến, kết quả, nhân lúc ta ngủ say, không được sự đồng ý của ta đã tự ý làm phép đem linh hồn của ta nhập vào cơ thể Thượng Quan Lăng lúc vẫn còn thoi thóp...”
“Cái gì?”Hai mắt Âu Dương Vân trợn trừng, “Cô nói, lúc đó Lăng nhi vẫn còn...”
“Không, không có a!” Mẹ ơi, nói sai, nói sai rồi, nếu như để hắn nghĩ rằng hồn phách của tôi nhập vào mới khiến Thượng Quan Lăng biến mất, thì liệu tôi còn sống nổi không? “Nói nhầm, là cơ thể Thượng Quan Lăng lúc đó không còn chút hơi thở nào! Sư phụ ta sao có thể hại người chứ? Ông là người tu đạo mà, hiểu rồi chứ?”
Đôi mắt sắc bén của Âu Dương Vân dần dần ảm đạm không còn ánh sáng, hắn chậm rãi xoay người, yên lặng đứng đó, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
“Ngươi, không sao chứ?” Tôi có chút thấp thỏm lo âu, thấy bộ dạng hắn đau lòng như vậy, kỳ thực trong lòng tôi rất không thoải mái, có thể thấy Vân tiên nhân thật sự rất thích Thượng Quan Lăng, chỉ bởi vì mấy câu nói bâng quơ của Thượng Quan Lăng khi còn bé mà Vân tiên nhân ghi nhớ mãi trong lòng, có thể thấy hắn là một chàng trai tốt yêu sâu sắc chung thủy. Aizz, nếu như tôi có thể thuận lợi trở về, nhất định cho hắn và Thượng Quan Lăng một kết cục tốt đẹp. Nghĩ vậy, lòng tôi không khỏi giật thót, kết cục như vậy liệu có thể đi ngược với ước nguyện ban đầu của tôi hay không, dù gì tôi cũng là một mẹ kế có thâm niên sao có thể cho phép một kết cục hạnh phúc như vậy tồn tại chứ?! Ai, vì sao tôi lại biến thành mẹ hiền thế này! Ai!~~~
“Cô có thể rời khỏi đây.” Một lúc lâu, Âu
Dương Vân nhẹ nhàng thốt ra một câu.
“Hả?!” Tôi thực sự là vui mừng quá đỗi, trời ạ, thật là vui ghê! Tôirốt cuộc tự do rồi, oh yeah!~~~
Tôi cũng không hỏi gì thêm, lỡ đâu hắn đổi ý, tôi vội vàng sải bước đi nhanh về phía cửa lao xông ra ngoài.
“Chờ một chút——”
Giọng nói của Âu Dương Vân từ phía sau bay tới, thanh âm ôn hòa nhưng dọa tôi sợ đến mức hóa đá, đứng im không dám xoay người lại.
“Cô có thể tiếp tục ở trong tẩm cung của ta.” Dứt lời, Âu Dương Vân phất ống tay áo lướt
qua người tôi bỏ đi, đi còn nhanh hơn so với
tôi....
“Gì?! Sao lại có thể như vậy?! Ta không phải tự do rồi sao?!!” Tôi ngất, ngồi sụp xuống đất, như người mới vừa được lên mây lại rơi oạnh xuống mặt đất còn chưa kịp tỉnh lại.
Cuộc sống của tôi, từ một cái lồng dơ hầy bẩn thỉu lại chuyển trở về cái lồng sơn son thếp vàng.
Ông trời ơi, ông thật sự đang đùa giỡn con, có phải không?
Ông trời ơi, ông thật sự bởi vì con là một bà mẹ kế vô lương nên mới đối đãi với con như vậy sao?
Ông trời ơi... con kỳ thực rất lương thiện mà... thật là...
Khóc ngất...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro