Chương 72: Ai đúng ai sai, ai thị ai phi?

Bởi tôi đang kích động, tốc độ nói quá nhanh, sau khi nói xong hai chữ ‘tướng công’ thì không kịp ngắt câu, nên lời nói truyền đến tai mọi người liền thay đổi ý nghĩa.

Đông Phương Cửu ôm chầm lấy tôi, làm tôi giật bắn, suýt tí nữa hồn lìa khỏi xác.

“Làm gì vậy?!” Lúc này còn làm tôi nổi điên, muốn chết sao?!

Đông Phương Cửu cười tươi rói, sung sướng nói: “Lăng nhi, Lăng nhi, nàng vừa gọi ta là ‘tướng công’!”

Tôi thật sự muốn xỉu cho xong.

Dùng Vô Ảnh cước của dòng họ Lăng đá bay Đông Phương Cửu, tôi ngồi lại xuống ghế, thở hổn hển.

“Trưởng công chúa chớ kích động, Hiên Viên bệ hạ chẳng qua chỉ tức giận bọn chuột nhắt vô lại Đông Nhạc và Dực quốc đã ngầm hạ độc thủ đối với công chúa và Sở Sở quận chúa, muốn báo thù cho mọi người mà thôi.” Yến Tứ Phương chậm rãi mở miệng, nỗ lực kết thúc trận cãi vã không vui vẻ nãy giờ.

“Hừ!” Tôi hừ lạnh một tiếng, âm lượng quả thực đã nhỏ bớt, chủ yếu là vì tôi hết hơi rồi, “Không cần hắn giả tốt bụng, mượn chiêu bài báo thù cho bọn ta, nhằm thực hiện mục đích xấu xa không thể cho ai biết của hắn, chẳng phải là mượn cớ khai chiến một cách đường hoàng hay sao?”

“Đối với ta, việc khai chiến vốn không cần mượn cớ. Tấn công quốc gia nào đối với ta lại càng không cần lý do. Cho dù ta không nhất thống thiên hạ, cũng sẽ có người khác vì muốn ở trên đài vinh hoa, làm vua thiên hạ, mà không chút lưu tình ra tay giết chóc.”Hiên Viên Tiêu đảo mắt qua Đông Phương Cửu, sau đó lại nhìn tôi chăm chú, ánh mắt rất bình thản, không thấy hắn tức giận hay là không vui, “Ta như vậy, Đông Phương Cửu như vậy, cả Vân tiên nhân của cô cũng như vậy.”

Rồi như thể cảm thấy lời nói còn chưa đủ cay độc, hắn tiếp tục nói: “Âu Dương Vân sở dĩ muốn kết hôn với cô, rốt cuộc là vì cái gì cô không thể không biết.”

Vân tiên nhân... Ha ha... Là bởi vì muốn liên hôn liên kết với Ngọc quốc, hay là bởi vì cái Thần chỉ không có căn cứ kia?

“Thượng Quan Lăng, ta không nói những lời của cô là sai, quả thực, muốn đánh nhau sẽ có người phải đổ máu, hi sinh, có thể là rất nhiều rất nhiều người, thậm chí là toàn bộ. Nhưng, mười nước trước sau gì cũng phải nhất thống. Bất luận là ai làm chủ thiên hạ.”

Một chậu nước đá dội thẳng vào mặt tôi, nhưng cái sự thật lạnh lùng đó vẫn không thể giúp tôi tỉnh táo.

Vì sao nhất định phải chiến tranh? Vì sao nhất định phải nhất thống thiên hạ?

Thời trẻ tôi từng cuồng ngôn, nói mình sinh ra không gặp thời, nếu gặp phải thời buổi loạn lạc, xã hội rối ren, mới thể hiện được bản sắc anh hùng.

Đúng là tôi già rồi, có lẽ những thứ hào ngôn tráng khí vô vị kia so sánh với khói lửa ngập trời, thi thể ngổn ngang bằng xương bằng thịt mà nói căn bản chỉ là một cái đánh rắm!

Tôi chỉ có thể nói: “Nếu ngươi xuất binh đánh Đông Nhạc hoặc Dực quốc, Ngọc quốc ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Thượng Quan Lăng ta sẽ ở trên chiến trường nghênh tiếp Hiên Viên bệ hạ!”

Cuối cùng Hiên Viên Tiêu vẫn bỏ đi, cười lớn rồi bỏ đi, nhìn vào mắt tôi dường như tràn trề mong đợi.

Hắn nói: “Trẫm chờ ngươi!”

Hắn khí phách bỏ đi, cuồng ngạo bỏ đi, ngay cả Sở Sở của tôi cũng bỏ đi theo hắn.

Mặc dù Hiên Viên Tiêu không muốn, mặc dù tôi cố gắng giữ lại, Sở Sở vẫn khăng khăng đi theo hắn.

Khoảnh khắc Sở Sở quỳ xuống trước mặt tôi, tôi cũng không biết phải nói cái gì, chỉ nhắm mắt lại không muốn để những giọt nước kia tràn ra.

Sở Sở nói: “Lăng nhi, ta xin lỗi muội, xin lỗi Ngọc quốc. Nhưng ta không thể rời xa Tiêu, ta phải cùng chàng về Kim quốc! Chàng muốn làm hoàng đế Kim quốc ta sẽ phụ tá chàng, chàng muốn nhất thống thiên hạ, ta sẽ dốc hết khả năng giúp chàng trở thành một anh hùng cái thế!”

Sở Sở khóc, khóc rất đau lòng, tôi cũng rất đau lòng, nhưng tôi khóc không nổi, tôi muốn trở về, tôi cảm thấy đây là một giấc mộng, mà tôi càng ngày càng trầm mê không thể phân biệt nổi đâu là hư đâu là thực, tôi muốn trở về, nhưng tôi không thể trở về, tôi đi rồi Ngọc quốc căn bản không ai có thể chống lại gót sắt của Kim quốc.

Sở Sở còn nói: “Lăng nhi, nếu trên chiến trường gặp lại, đừng nhân nhượng ta, ta cũng sẽ đối với muội như vậy!”

Tôi cố hết sức bĩu môi, nhưng không nói thành lời.

L òng muốn nói, nhưng chưa mở miệng, lời đã quên hết.

Ha ha, ai cũng muốn có vạn lý giang sơn, muốn làm anh hùng cái thế, mà không biết rằng tự cổ anh hùng như mỹ nhân, chưa được nhân gian đã bạc đầu. (*)

(*) Ý nói anh hùng và mỹ nhân đều bạc mệnh, không sống thọ.

Kỳ thực, bạn chỉ không biết, giang sơn như họa nhiễm máu này, rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là một sự phù phiếm thoáng chốc mà thôi.

Tôi lẳng lặng ngồi mãi ở trong đình, dường như đang trống rỗng, cũng hình như đang tư lự.

Tôi không biết ở trong đình có phải chỉ còn lại mình mình hay không, cũng không biết đã qua bao lâu, tôi bỗng nhiên nở nụ cười, không phải cười khổ, chỉ có chút bất đắc dĩ, như là đang tự vấn: “Nếu một người chết đi, sẽ không chỉ có một người đau lòng rơi lệ. Vậy, sau một

cuộc chiến tranh, sẽ sản sinh ra bao nhiêu hồ

nước? Bao nhiêu dòng sông? Bao nhiêu đại dương mênh mông?!”

Mỗi một giọt nước sẽ không phải trong suốt. Hắn thì thầm bên tai tôi: “Lăng nhi...”

Tôi bị ôm lấy, vòng tay ấm áp khiến người ta chỉ muốn ngủ.

Hắn an ủi tôi: “Đừng như vậy...”

Hắn lại nói: “Lăng nhi, đừng sợ, có ta ở đây.”

Tôi muốn nói, tôi không sợ, sao lại phải sợ, nếu tôi muốn, thiên hạ này sẽ là của tôi.

Tôi hỏi: “Thiên hạ thực sự quan trọng như vậy sao?”

Hắn chần chừ, rồi gật đầu.

Tôi cười: “Vậy ta quan trọng không?” Hắn không chút do dự, gật đầu.

Tôi lại hỏi: “Là thiên hạ quan trọng, hay là ta quan trọng?”

Hắn nở nụ cười: “Vì thiên hạ, có thể phụ vạn dân; vì nàng, phụ cả thiên hạ cũng được.”

Tôi muốn nói, tôi không tin. Thế nhưng, trái tim tôi, không nghe lời.

***

Nước suối róc rách, rừng cây xanh um tươi tốt, ánh trăng dịu nhẹ đổ bóng xuống, tản mác trên mặt nước suối, ánh sao lấp lánh, tựa như ảo mộng, như ngân hà mờ mịt nơi chín tầng mây.

Giữa không gian yên tĩnh, tiếng vó ngựa ầm ĩ xuyên qua ánh trăng xông vào trong rừng.

Hai người đi đầu cưỡi trên hai con ngựa cao chín xích, một đen một đỏ, trông như đang chạy trên mây.

(*) Chín xích = 2,7m; Ngựa cao thế này chắc anh phải dùng khinh công để leo lên lưng ngựa.

Hồng mã cả người đỏ sậm, tên là ‘Xích

Luyện’; hắc mã đen bóng như nước sơn, tên là

‘Hắc Vũ’.

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy màu đen do ba con ngựa trắng kéo theo sát sau đó.

Thân xe phủ toàn gấm vóc màu đen, cửa sổ hai bên sườn xe phất phơ thấp thoáng chiếc rèm nhung tua rua.

Sau xe ngựa là một đoàn người ngựa hộ tống lao nhanh vun vút.

Hiên Viên Tiêu bỗng kéo dây cương, Xích

Luyện hí dài một tiếng, giảm tốc độ chậm lại.

“Thập Tứ!”

“Có thuộc hạ!”

Thập Tứ cũng xiết dây cương trong tay, tốc độ của Hắc Vũ cũng chậm lại.

“Xuyên qua cánh rừng rậm này cần mấy canh giờ?”Hiên Viên Tiêu nghiêng đầu hỏi Thập Tứ vừa mới đuổi kịp.

“Hồi chủ tử, với tốc độ vừa rồi, ước chừng hai canh giờ là được.”

Hiên Viên Tiêu suy nghĩ một lúc, rồi ra lệnh cho Thập Tứ: “Truyền lệnh xuống dưới, tối nay không nghỉ, tiếp tục đi nhanh, tới trước trưa ngày mai nhất định phải về đến quốc đô!”

“Dạ!” Thập Tứ vừa định quay ngựa về phía sau truyền lời thì bị Hiên Viên Tiêu gọi lại.

“Thập Tứ, có phải trẫm đã sai?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: