Chương 98: Tam hắc cư sĩ, là một tên ngốc

Khúc nhạc kết thúc, điệu múa cũng dừng, ánh mắt của đám đông vẫn dán chặt trên người

‘yêu tinh lục sắc’ không rời, mà con ‘yêu tinh’ kia đã sớm trà trộn vào giữa đám đông biến mất vô tung vô ảnh rồi...

Hoàng cung Ngọc quốc, Lăng Vân cung.

Tôi cuộn mình trong áo choàng chạy quắn đít, đến lúc chân phải của tôi vừa đặt lên sàn nhà lót ngọc thạch, trong lòng mới an tâm một chút.

Tôi bỏ chạy phát mệt, mà Thu Nguyệt chạy sau lưng tôi càng mệt hơn. Vì sao? Bởi vì phục sức cung nữ của cô ấy rất rườm rà, sao có thể chạy nhanh được như tôi đây? Cô ấy muốn đuổi theo nhịp độ của tôi, vậy thì lượng calori tiêu hao trên đường phải gấp đôi so với tôi!

Cởi ra áo choàng ném cho Thu Nguyệt, bỗng dưng tôi sực nhớ ra một chuyện, vỗ trán một cái, vô cùng ảo não, xoay người nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt Thu Nguyệt,em mau đi tìm Lữ ngự y lấy thuốc!”

“Thuốc gì?” Thu Nguyệt bối rối hỏi.

“Aizz! Còn có thể là thuốc gì nữa! Em nhìn thử mắt ta xem!” Tôi trợn mắt lên, chỉ vào cho Thu Nguyệt xem. Thu Nguyệt vừa nhìn thấy, liền hiểu ra, co chân chạy ra ngoài.

“Aizz, thật là vất vả cho em...” Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của Thu Nguyệt, thở dài giùm cô ấy. Hết cách, ai bảo cô ấy gặp phải một chủ tử không thể dựa dẫm như tôi làm chi!

Vừa xoa xoa thắt lưng tôi vừa đi vào trong phòng, điệu múa này đúng là không phải dành cho người bình thường nhảy mà, chỉ lắc eo nhẹ một cái, mà ruột non ruột già gì cũng muốn xốc loạn xà ngầu cả lên!

“Hícccc...” Tôi hít một hơi thật sâu trợn mắt há mồm nhìn Ất, lắp bắp hỏi: “Mạc Ly hả, sao huynh lại ở trong phòng ta? Chẳng phải huynh nên ở trong Ngọc Hòa điện sao?”

Điều kỳ lạ là, Ất không thèm trả lời tôi, nhưng mà cặp mắt của hắn bữa nay đột nhiên cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chặp vào tôi, giống như đang bày tỏ một sự bất mãn gì đó.

Tôi không có đắc tội hắn à nha? Quái lạ thực sự. Gọi hắn là Mạc Ly vì sao hắn không phản ứng? Đổi cách gọi khác thử xem.

“Ất à, ta phải thay y phục, lát nữa còn phải quay lại Ngọc Hòa điện nữa.” Tôi tươi cười nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không hề biểu lộ điều gì trên mặt.

Vậy là sao? Cứ cho là hắn không muốn nói chuyện với tôi đi, vậy cũng nên hiểu ý tôi nói chứ. Do thời gian có hạn, sự nhẫn nại của tôi cũng không có nhiều như vậy.

“Mạc Ly, có thể phiền huynh tránh đi trước một lúc không?” Tôi lách người qua hắn đi ra sau bình phong...

“Ách...” Bất thình lình, tôi bị Ất kéo mạnh, ôm vào trong lòng, tôi hoảng hốt ngớ người, “Ất, huynh điên rồi! Buông ta ra, huynh!”

Một giọng nói quen thuộc táo bạo theo hơi thở ấm áp truyền vào tai tôi.

“Tiểu Lăng nhi...”

Chỉ có cái tên ngu ngốc kia mới có thể gọi tôi như thế. Thảo nào, tôi nói ~ màu sắc đôi mắt Ất nhà tôi biến thành màu đen tinh khiết như thế từ khi nào? Hừ, giỏi cho tên Đông Phương Cửu, cái tên ngu ngốc nhà ngươi lại dám tự tiện xông vào Lăng Vân cung của tôi, anh chán sống rồi chứ gì?

“Bộp——” Tôi thẳng tay đánh cái bốp vào sau gáy của tên ngốc Đông Phương Cửu dám ăn trộm diện mạo tuấn tú của Ất nhà tôi.

“Tiểu Lăng nhi đánh ta ~~ Hu hu ~~~”

Tôi ói...“Ê, Đông Phương Cửu, ngươi có thể đừng buồn nôn như thế hay không? Lẽ nào ngươi đã thực sự luyện thành ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ rồi sao?” Lúc đẩy Đông Phương Cửu ra, hình như ra rờ trúng cơ bụng của hắn. Cơ thể của cái tên gia hỏa này khẳng định không tồi... nước bọt... khụ khụ...

“Hey! Ta thay quần áo, tốt nhất là ngươi hãy đứng im ngoan ngoãn không được động đậy cho ta, bằng không coi chừng ta cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn luôn!” Vung nắm tay lên, tôi bạo lực thị uy với Đông Phương Cửu, tên ngu ngốc đó cười hề hề không nói gì. Nhưng bộ mặt của hắn cứ làm ta có cảm giác không được tự nhiên. “Aizz, ngươi tháo cái bộ da mặt đó xuống được không, nhìn ngươi dùng ‘mặt’ Ất nhà ta khiến ta khó chịu quá à!”

Xa xa hình như nghe được có tiếng bước

chân.

Đông Phương Cửu cảnh giác cao độ nói: “Có người tới, hình như là thị tỳ của nàng.”

“Công chúa ~~~”

Quả nhiên là giọng Thu Nguyệt, tôi lập tức thò đầu từ sau bình phong ra, dùng hết sức nói vọng ra ngoài: “Thu Nguyệt, ngươi khoan hẵng vào! Cứ đặt thuốc ở dưới đất phòng ngoài đi!”

Cảm giác bước chân Thu Nguyệt khựng lại, tiếp theo cô ấy ở ngoài điện trả lời: “Dạ, nô tỳ biết rồi.”

Phuuù, hù chết người, nếu như chuyện tên ngu ngốc Đông Phương Cửu này không chịu ngoan ngoãn ở trong phủ của mình ‘tư quá’ bị Đông Phương Thất biết được, hắn không bị Đông Phương Tấn bẻ cổ mới lạ!

Vội vội vàng vàng thay xong lễ phục củagiám quốc công chúa, tôi liền đi ra khỏi bình phong, nhìn lại gương mặt của tên ngốc Đông Phương Cửu vẫn thuận mắt hơn, hắn quả nhiên rất nghe lời đã tháo cái mặt giả xuống.

Tôi bước tới bên cạnh cái ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một chén nước ô mai, bưng lên uống một hơi, rồi liếc nhìn Đông Phương Cửu một cái, chỉ chỉ vào cái ghế đối diện bảo: “Ngồi đi—”

Đông Phương Cửu mỉm cười, ngồi xuống đối diện tôi, cặp mắt phượng đen láy sáng rực. Cái tên này đẹp trai là nhờ đôi mắt xinh đẹp kia của hắn, hơn nữa lông mi còn rất dài, nhìn tổng thể có thể nâng lên một cấp. Tôi đoán nếu tên ngốc Đông Phương Cửu kia mà biết ý nghĩ của tôi, chắc chắn sẽ cong môi bĩu mỏ không phục hỏi ngược lại tôi, hắn có chỗ nào mà không đẹp chứ?

Tôi bị đôi mắt nhu tình như nước của Đông Phương Cửu nhìn chằm chặp, bèn trừng hắn một cái, tôi mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ sao?”

Đông Phương Cửu khẽ cong khóe môi, cười gian tà đáp: “Tại lâu quá không gặp.”

Xí! Tôi thầm khinh bỉ trong bụng, không kịp suy nghĩ miệng đã nói: “Trong nhà ngươi có nhiều lão bà như vậy, ngươi còn chê thiếu sao?”

Đông Phương Cửu đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến là bật cười ‘khanh khách’, vai run lên không ngừng, còn không quên đưa tay lên chỉ vào người của tôi: “Lăng nhi, tiểu Lăng nhi của ta ăn giấm rồi?!”

“Nằm mơ!” Tôi đập tay lên bàn cái bốp, một cơn đau rát tê tê lan tỏa cả lòng bàn tay, hai mắt trợn trừng sắp lọt cả ra ngoài, “Ai thèm ăn giấm của ngươi, đồ ngu ngốc, đồ ngớ ngẩn!”

“Suỵt...” Đông Phương Cửu cố nén cười, đặt ngón trỏ lên giữa môi, ý bảo tôi nói nhỏ một chút, đừng kích động. Đây chẳng phải là một kiểu châm chọc biến tướng hay sao?

Nốc cạn hai chén nước ô mai, tôi mới nhìn lại phía hắn, hỏi: “Ngươi chạy đến đây làm gì? Cha ngươi không phải bắt ngươi bế môn tư quá sao?”

Đông Phương Cửu cười ôn nhu, khẽ nói: “Ngày mai chính là ngày mười lăm trăng tròn, ta lo lắng cho nàng, nên tới.”

“Xí~ bớt làm bộ làm tịch đi, ta đã qua cái tuổi thiếu nữ mộng mơ rồi, bớt nói mấy lời đong đưa đó với ta đi!” Liếc hắn một cái, tôi lập tức quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa. Bởi vì tôi cảm thấy trên mặt tôi, rất có thể đã bị ửng lên một tầng mây đỏ không đúng lúc...

“Lăng nhi, sau này nàng không được ăn mặc như thế này nữa.” Một lát sau, Đông Phương Cửu bỗng lạnh lùng nói một câu như thế khiến tôi bối rối.

Tôi dùng ánh mắt ‘anh là cái thá gì’ trừng hắn một cái, hỏi: “Ngươi quản được ta chắc?” Tôi cứ mặc đó! Nếu không phải trời lạnh, ngày nào tôi cũng mặc như vậy đi dạo phố, cho anh tức chết luôn!

“Muốn mặc thì cũng được, có điều, chỉ có thể mặc cho một mình ta xem.” Đông Phương Cửu híp đôi mắt phượng, mỉm cười với tôi như muốn quyến rũ. Rõ ràng là đang ‘chiêu mộ’ đây, tên gia hỏa này chắn chắn là thấy cứng với tôi không được, lại muốn đong đưa dụ dỗ đây mà.

Tôi cũng không phải ngọn đèn hết dầu, mỉm cười vô lại nói: “Ây, chỉ mặc cho một mình ngươi xem thôi sao?”

Hắn gật gật đầu, trông bộ dạng vô cùng hài lòng.

Tôi lại cười, dùng ngón trỏ gẩy cái cằm xinh đẹp của hắn lên, giở giọng gian tà: “Ta thật không muốn ngươi bởi mất máu quá nhiều mà chết!” Cong ngón tay lại búng lên chóp mũi hắn một cái, “Nè, mau lau sạch máu mũi của người đi kìa!~~~”

Mặt Đông Phương Cửu thoáng chốc đỏ ửng, vội vàng rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa trắng tinh...

Tôi ôm bụng cười sặc sụa...

“Lăng nhi! Nàng lừa ta!” Đông Phương Cửu nhìn cái khăn lụa vẫn trắng tinh sạch sẽ, ánh mắt đầy tức giận trừng tôi.

“Hahaha ~~~ Thế nào? Ta lừa ngươi đó thì sao! Ai bảo ngươi ngốc! ~~ Ha ha...”

Đông Phương Cửu cũng phì cười, nụ cười mờ nhạt đó, quả thực hết sức dịu dàng.

“Được rồi được rồi, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, chuyện muốn nói cũng nói xong rồi, mau trở về vương phủ của ngươi đi, đừng ở đây đợi làm gì, nguy hiểm lắm, ngươi không biết thất ca của ngươi hiện đang ngồi ở Ngọc Hòa điện hay sao?!Lỡ may ngươi mà không cẩn thận, hoặc là xui xẻo đụng phải hắn, xem ngươi ăn nói Đông Phương Tấn thế nào!” Tôi cười đủ rồi, cũng biết nói đến chính sự.

Tôi nhặt chai thuốc mà Thu Nguyệt để bên ngoài lên, tên ngốc Đông Phương Cửu vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, không có ý nghĩ sẽ rời đi.

“Aizz, có chuyện gì với ngươi vậy? Mau lên, ta còn phải đến Ngọc Hòa điện nữa!”

“Lăng Nhi đang quan tâm lo lắng cho ta sao?”

“Ngài thật đúng là quá nhạy cảm rồi! Ta chẳng qua chỉ đang ‘tiễn khách’ mà thôi.” Ai thèm quan tâm một tên háo sắc thê thiếp đầy nhà như anh chứ!

Tôi uống viên thuốc vào, một lúc sau, tôi hỏi Đông Phương Cửu: “Này, mắt ta còn màu đen không?”

Đông Phương Cửu nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Đã khôi phục rồi.” Ngập ngừng một lúc, hắn lại nói:“Kỳ thực, ta cảm thấy Lăng nhi mắt đen tóc đen lại đẹp hơn.”

Ha, lời này tôi thích nghe, ‘chân thân’ vốn có của tôi chính là ‘tam hắc’ mà, tóc đen, mắt đen, cộng thêm lòng dạ đen. Nhưng khi tôi thành Thượng Quan Lăng, cũng chỉ còn lại ‘lưỡng hắc’, nên mới không hoàn mỹ.

Có điều... Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Cửu, xấu xa nhướng mày với hắn: “Hì hì, Đông Phương Cửu à, ngươi có ‘tên tự’ hoặc ‘tên hiệu’ gì không?”

“Tự là ‘Cửu Trúc’.” Hắn nói.

“Ồ, vậy ngươi có thể lấy tên hiệu là ‘Tam Hắc Cư Sĩ’.” Hắn mới là một ‘tam hắc’ chân chính, tôi mà so với hắn thì còn lương thiện hơn nhiều.

Ai ngờ tên ngốc Đông Phương Cửu xắn tay áo lên, nhìn cánh tay mình một lúc, nhìn tôi khó hiểu, rồi nói giọng vô cùng oan ức: “Ta đâu có đen.”

“Khụ...” Tôi không biết nói thế nào với hắn, cũng không thể tiếp tục đợi hắn, bằng không buổi lễ sẽ kết thúc mất, vì vậy, tôi đứng lên, nói với hắn:“Dù sao thì giờ ta cũng phải đến Ngọc Hòa điện rồi, còn ngươi, nếu muốn đi bây giờ, vậy thì cùng đi với ta, nếu không muốn, làm ơn ngoan ngoãn ở trong trong phòng đợi ta, ta sẽ dặn bọn họ không cho bất kỳ ai vào chính điện Lăng Vân cung hết.”

Đông Phương Cửu đi sát theo sau tôi đến tận cửa phòng ngoài, tôi cho rằng hắn muốn đi, ai ngờ người ta chỉ muốn tiễn chân tôi mà thôi.

Vào khoảnh khắc hắn nói ‘nhớ về sớm nha’, tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó trái tim tôi thật ấm áp.

Cái cảm giác có một gia đình, cảm giác có người chờ đợi, thật tốt.

Một nụ cười bất giác hiện lên nơi khóe mắt đuôi mày tôi, đã lâu không thấy cái cảm giác hạnh phúc như một đứa trẻ.

“Đúng là một tên ngốc!” Tôi cười mắng hắn, cũng là mắng cho chính mình nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: