Chương 36. Nghi vấn trong núi

Đây là một thị trấn nhỏ yên tĩnh trong núi phương Nam, không khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, hoa cỏ tươi đẹp. Không xa chỗ ở của họ cũng có người, nhưng cũng không phải là nhiều, nên một nhóm người bọn họ tới ở đây cũng không có gây chú ý gì.

Tô Tranh đi thu xếp cho hai đứa trẻ trước, sau đó cố gắng nói chuyện với vệ sĩ, hỏi rõ vị trí hiện tại. Vệ sĩ trẻ tuổi họ Nghiêm này, toàn thân đồ đen chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, thái độ kính cẩn nghe Tô Tranh hỏi, vẫn luôn giữ miệng, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiểu thư Tô, vô cùng xin lỗi, tôi không thể trả lời."

Tô Tranh lại hỏi, phát hiện miệng vệ sĩ Nghiêm thật giống y chang vỏ chai, dù nói đi nói lại bao nhiều lần thì cũng đừng nghĩ tới chuyện nạy ra câu nào từ miệng anh ta.

Cô lại mở điện thoại di động cố gắng dùng hệ thống định vị GRPS, lại chán nản phát hiện tín hiệu di động hoàn toàn không có.

Bất đắc dĩ, ở chỗ này đến ngày thứ hai cô đành mượn cớ ra ngoài đi dạo, thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Đương nhiên vệ sĩ có chút do dự, Tô Tranh giận tái mặt chất vấn: "Sao hả? Chẳng lẽ tôi là tù nhân sao? Ngay cả chủ của các anh ở đây cũng không dám hạn chế tự do của tôi chứ?"

Cô nói xong, nhìn sắc mặt vệ sĩ không chút thay đổi nhưng trong mắt có chút dao động, thì lập tức nhướn mi cười cười mà nói: "Hay là anh gọi điện cho Mạc tiên sinh xin phép một chút đi?"

Đương nhiên câu hỏi của cô đã làm người khác khó chịu đôi chút, điện thoại ở chỗ này vốn không hề có tín hiệu, thì sao có thể gọi điện? Thật ra thì Tô Tranh cố tình nói như vậy một là làm khó, hai là thử dò xét xem vệ sĩ Nghiêm này liên lạc với bên ngoài như thế nào.

Vệ sĩ Nghiêm trầm tư một chút, dứt khoát nói: " Tô tiểu thư, tôi đi dạo cùng cô nhé?"

Tô Tranh không có ý tốt cười hỏi anh: "Anh đi theo tôi?" Cô cao giọng mang theo chút mập mờ.

Thị trấn nhỏ nơi núi sâu, cô nam quả nữ, đi dạo trong núi, có thể không mập mờ sao?

Gương mặt tuấn tú của vệ sĩ Nghiêm đỏ lên, chỉ mấp máy môi, quật cường trả lời như cũ: "Vâng"

Tô Tranh nhìn căn biệt thự nhỏ núp trong khu rừng đá đỏ lá xanh một chút, cười nhạo báng vệ sĩ Nghiêm: " Nghiêm tiên sinh, anh đi cùng tôi thì ai sẽ bảo vệ Cách Ly và Yên Nhiên?"

Mặt vệ sĩ Nghiêm vẫn không chút thay đổi như cũ: "Thuộc hạ của tôi sẽ bảo vệ tốt tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư."

Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai, xem ra, dù thế nào vệ sĩ Nghiêm này cũng sẽ không để một mình cô ra ngoài, nhìn đường núi không dễ nhận biết xung quanh một chút, cô cũng chỉ có thể đồng ý để vệ sĩ Nghiêm đi dạo với mình.

Hai người theo đường núi đi xuống, vệ sĩ Nghiêm không biến sắc nhìn xung quanh, xác định không có gì khác thường mới tiếp tục đi về phía trước. Tô Tranh như không có việc gì hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như thật sự đang thưởng thức phong cảnh trong thị trấn nhỏ.

Cô đi dọc theo đường núi nửa giờ, thấy dưới chân đường núi từ từ rộng rãi hơn, biết đã tìm được đường từ thị trấn xuống núi rồi. Cô đang định tiếp tục đi xuống xem tình hình bên ngoài một chút, vệ sĩ Nghiêm bắt đầu ngăn cản: "Tiểu thư, đã không còn sớm rồi, chúng ta nên về thôi."

Tô Tranh nhẹ nhàng khuyên bảo: "Anh thấy trong núi này có gì nguy hiểm không?"

Vệ sĩ Nghiêm ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có."

Tô Tranh gật đầu: "Có thế chứ, nếu không có nguy hiểm gì, tôi đi ngắm cảnh xung quanh một chút cũng không sao đúng không? Còn Cách Ly và Yên Nhiên thì anh đã phái thuộc hạ bảo vệ rồi, không cần lo lắng."

Sắc mặt vệ sĩ Nghiêm đen lại, anh không ngờ Tô Tranh dùng lời nói lúc trước chặn đường lui của anh, nhưng anh biết Tô tiểu thư này là người tiên sinh cực kỳ coi trọng, vì vậy cũng không muốn làm cô chậm trễ, liền bất đắc dĩ đồng ý đi tiếp.

Tô Tranh lại đi xuống thêm nửa giờ, leo lên một đỉnh núi nhỏ, lúc này mới thấy thì ra bên dưới ngọn núi này chính là một con đường cao tốc, trên đường cao tốc này có rất nhiều xe chạy ngang qua.

Tô Tranh chợt hiểu ra, thì ra mình ở trong thị trấn nhỏ trong núi này nhìn có vẻ bí mật, thật ra chỉ cần qua một ngọn núi thì vẫn có hệ thống giao thông phát đạt. Ngộ nhỡ có gì xảy ra ngoài ý muốn, tin rằng các vệ sĩ bên cạnh này sẽ đưa ba người họ ra ngoài trước.

Vệ sĩ Nghiêm thấy Tô Tranh nhìn về phía đường cao tốc dưới chân núi như đang suy nghĩ, liền nhắc nhở: "Tiểu thư, mời trở về." Lần này anh vẫn nói chuyện khách khí như cũ, nhưng lại có thêm phần cứng rắn.

Tô Tranh đã thấy được điều mình muốn thấy, nên cũng không nói nhiều lập tức quay về. Dọc theo đường đi cô vô tâm nhìn phong cảnh xung quanh, như đang thắc mắc thị trấn nhỏ này là nơi nào?

Vòng đi vòng lại làm cô muốn hoa cả mắt. Nhưng nếu Mạc Phong lựa chọn một nơi có vẻ bí mật nhưng thật ra giao thông phát đạt như vậy, dĩ nhiên là đã có sự đề phòng bất trắc. Theo suy nghĩ của Mạc Phong, sau khi họ lên đường cao tốc rồi, sẽ đi đâu nữa?

Trong lòng Tô Tranh chợt động, cô nhớ lại mình vì bọn trẻ đã lưu lại đường lui cuối cùng.

Cô ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng qua tán cây xung quanh một chút, nơi này là phía nam đất nước chứ? Phía nam, không phải là vị trí biên giới chứ?

Nghĩ tới đây, Tô Tranh mỉm cười. Cô lại có thể nghĩ tới chuyện ở chung với Mạc Phong sao? Một khi xảy ra bất trắc, trước tiên đưa bọn trẻ ra ngoài đã. Nếu đúng thật như vậy, Mạc Phong đã tạo điều kiện cho đường lui của Tô Tranh rồi.Tô Tranh quay về căn biệt thự, cùng ăn sáng với hai đứa trẻ.

Mạc Cách Ly vẫn im lặng như trước, không biết tìm được một quyển sách từ đâu lôi ra đọc. Mạc Yên Nhiên thì đương nhiên có chút không yên lòng, bé vốn là một cô bé yếu ớt, qua đêm ở một nơi xa lạ, bé cần được dịu dàng che chở và an ủi.

Ăn sáng xong, Tô Tranh dắt tay bé ra ngoài đi dạo trên cỏ, trò chuyện với bé. Cô bé này đương nhiên là có rất nhiều tâm sự, hỏi Tô Tranh đây là nơi nào, bao giờ thì có thể gặp ba. Tô Tranh cũng không biết nên trả lời thể nào, chỉ có thể im lặng vuốt tóc cô bé.

Mạc Yên Nhiên cúi đầu cau mày không biết nghĩ gì, một lát sau chợt ngẩng đầu lên, nháy đôi mắt to lo lắng hỏi: "Dì Tô, dì có đột nhiên bỏ rơi bọn cháu không?"

Trong lòng Tô Tranh thương cảm, bé sợ cô bỏ rơi bé sao? Bé lo lắng bị bỏ lại nơi này sao? Đây là một đứa bé không có cảm giác an toàn đến mức nào?

Tô Tranh ngồi chồm hỗm xuống, nhìn đôi mắt lo lắng của cô bé, nghiêm túc nói: "Yên Nhiên, dì vĩnh viễn không bỏ rơi cháu." Trừ khi con không cần mẹ nữa.

Đôi mắt Mạc Yên Nhiên vốn là lo lắng bỗng có chút ướt át, cô bé mím mím môi, khóc nức nở nhỏ giọng gọi: "Dì Tô --"

Tô Tranh nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong lòng, cọ nhẹ cằm mình vào mái tóc xoăn của cô bé, nhỏ giọng nói cho cô bé biết: "Dì vĩnh viễn sẽ ở bên cháu, không phải sợ."

Mấy ngày nay Mạc Yên Nhiên bôn ba mệt nhọc, uất ức đã sớm tích lũy, hơn nữa trong lòng lo lắng, đủ loại tâm trạng ở nơi đó không phát tiệt ra được, để rồi hôm nay nằm khóc trong lòng Tô Tranh.

Sau khi khóc mệt rồi, Tô Tranh lại dẫn cô bé về nghỉ ngơi. Khi lên cầu thang, thấy Mạc Cách Ly đang đứng ở đầu cầu thang, lẳng lặng nhìn hai người một lớn một nhỏ.

Tô Tranh chợt ý thức được, cho dù Mạc Cách Ly thành thục cỡ nào, vẫn chỉ là đứa bé, cũng sẽ lo lắng. Mạc Yên Nhiên là con gái, không sao, muốn khóc thì khóc, muốn làm nũng thì làm nũng, nhưng Mạc Cách Ly lại không như vậy.

Tối hôm đó, Tô Tranh trông Mạc Yên Nhiên ngủ xong, tới trước cửa phòng Mạc Cách Ly.

Sau khi gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh lạnh nhạt của Mạc Cách Ly: "Mời vào."

Khi Tô Tranh đi vào, Mạc Cách Ly vẫn còn đang cúi đầu đọc sách, giống như cậu không chút để ý đến người phụ nữ đang tiến vào. Nhưng Tô Tranh lại nhạy cảm nhận thấy, tay cầm sách của Mạc Cách Ly hơi rung lên.

Tô Tranh mỉm cười, ngồi cạnh cậu.

Mạc Cách Ly để sách xuống, cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn cô.

Nếu như Tô Tranh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô và Mạc Cách Ly nhìn nhau ở cự ly gần như thế. Tô Tranh lẳng lặng nhìn Mạc Cách Ly, phát hiện ngũ quan đứa bé này thật xinh xắn, rất giống mình. Mà đôi mắt lạnh nhạt thâm trầm của cậu, làm cho người ta nhìn không ra, điểm này thật giống ba cậu -Mạc Phong.

Tô Tranh từng không biết làm sao khi nhìn vào đôi mắt này, bởi vì cô không biết nên đối mặt với đứa bé này thế nào. Nhưng hôm nay cô chợt hiểu, dù trước mặt đứa bé có thông minh già đời đến đâu, thì vẫn chỉ là đứa trẻ, thậm chí chính là đứa bé mười năm trước cô hạ sinh.

Trên đời này bất cứ người nào cũng có thể luống cuống trước mặt đứa bé này, nhưng Tô Tranh thì không.

Trong lòng Tô Tranh đang suy nghĩ xem nên nói gì, không ngờ Mạc Cách Ly lại nói trước: "Chắc hẳn dì biết đang xảy ra chuyện gì chứ?"

Tô Tranh chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Dì biết rõ." Cô lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.

Mạc Cách Ly mím môi trầm mặc một phen, nói tiếp: "Cháu có một vấn đề không hiểu, dì có thể nói cho cháu không?"

Trên mặt Tô Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại cuồng loạn, cậu muốn hỏi gì? Cậu biết gì rồi?

Mạc Cách Ly không biến sắc quan sát nét mặt Tô Tranh, nhàn nhạt hỏi: "Dì Tô?"

Tô Tranh vội vàng cười che giấu: "Cháu hỏi đi."

Mạc Cách Ly nhìn Tô Tranh, một lúc lâu vẫn không mở miệng, Tô Tranh để cho cậu hỏi, thế nhưng cậu lại không hỏi.

Tô Tranh thử thăm dò mở miệng: "Cách Ly, cháu có thắc mắc gì sao?"

Mạc Cách Ly nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Cháu bỗng nhiên quên chuyện muốn hỏi rồi."

Tô Tranh nói không ra trong lòng mình là mất mát hay yên tâm, cô đứng dậy, thở dài trong lòng nói: "Không quan trọng, khi nào cháu nhớ thì lúc nào cũng có thể hỏi dì."

Mạc Cách Ly gật đầu một cái, lại không quay đầu lại nhìn cô, chỉ là lạnh nhạt nói: "Vâng. Cháu hiểu rồi." Ngữ điệu cậu lạnh nhạt rất không có tinh thần, giống như lọt vào mặt trái của tâm trạng.

Tô Tranh không hỏi gì, xoay người ra khỏi phòng.

Cô biết tâm trạng đứa trẻ này không tốt, nhưng cô không có cách nào giúp cậu.


Hai ngày nay Tô Tranh đã suy nghĩ về vấn đề, làm thế nào để liên lạc được với bên ngoài.

Ban ngày, cô đi dạo cùng bọn trẻ, trong túi đem theo điện thoại đi khắp nơi thử, cuối cùng trời không phụ người có lòng, rốt cuộc ở đỉnh núi nhỏ nào đấy phát hiện tín hiệu. Cô đè nén tâm trạng mừng như điên ở trong lòng, tiếp tục đưa bọn nhỏ đi dạo một lúc rồi mới về.

Mấy ngày nay cô một mực quan sát tình hình các vệ sĩ thay phiên, phát hiện những thuộc hạ này của vệ sĩ Nghiêm đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, hai tư giờ đều có người canh giữ trông chừng, cô thật sự không có cơ hội đi xuống đỉnh núi nhỏ kia mà không bị vệ sĩ phát giác.

Gặp phải khó khăn này, Tô Tranh cũng bắt đầu nghĩ, hà tất gì cô phải tự giày vò mình? Hoàn toàn tin tưởng Mạc Phong, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chẳng lẽ không được sao?

Nhưng khi nghĩ đến đủ chuyện ở kiếp trước, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cắn răng tự nói với mình, cô thực sự không phải Tô Tranh nhận nhịn kiếp trước đó, cô không thể ngồi chờ chết ở đây, chờ tin tức thắng lợi của một người đàn ông.

Nếu như chuyện thật sự đến hoàn cảnh xấu nhất, bất luận thế nào cô cũng phải đưa bọn trẻ đi khỏi đây!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Tranh cũng bắt đầu mơ hồ có một sự nghi ngờ, tại sao Mạc Phong không để cho cô tiếp xúc với bên ngoài? Mạc Phong đang nghi ngờ cô sao? Nhìn anh thì dịu dàng thắm thiết nhưng sau lưng, rốt cuộc anh đang cất giấu ý định gì?

Tô Tranh giành co một lúc lâu, cuối cùng núp nhìn vệ sĩ canh gác trong núi, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Một ngày sau khi vệ sĩ Nghiêm ăn tối xong bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, anh cảm thấy có thể là do mấy ngày nay anh khẩn trương thái quá. Nhìn các anh em bên cạnh vẫn phấn chấn một chút, anh đơn giản giao xuông mấy câu, rồi về nghỉ ngơi.

Nhưng anh không biết là, sau khi anh trở về nghỉ ngơi, thuộc hạ của anh ở cửa cũng dần dần mệt mỏi, vô tình chìm vào mộng đẹp.

Sau khi kiểm tra xong, xác định tất cả mọi người đều đã ngủ, Tô Tranh liền đem theo laptop và điện thoại đi tới đỉnh núi nhỏ.

Đến đỉnh núi nhỏ,việc đầu tiên là cô mở điện thoại ra, nhìn điện thoại từ từ có tín hiệu, vội vàng bấm một dãy số quen thuộc. Điện thoại rất nhanh có người nghe, giọng nói đối phương có chút khàn khàn, do dự hỏi: "Ai đấy?"

Tô Tranh nghe thấy âm thanh quen thuộc, vội vàng trả lời: "A Tửu, là tôi, Tô Tranh."

A Tửu là bạn bè của cô ở cô nhi viện, là người cùng qua vượt qua khó khăn, người cô tin tưởng nhất.

A Tửu vừa nghe thấy là Tô Tranh, thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Cô đi đâu mất tích mấy ngày nay thế hả? Tôi làm sao cũng không liên lạc được với cô!"

Tô Tranh biết thời gian eo hẹp gấp gáp, vội vàng lời ít mà ý nhiều nói tình cảnh trước mắt, A Tửu nghe xong vội hỏi: "Vậy tiếp theo làm sao đây? Tớ cứ nghĩ là cậu đã xảy ra chuyện, nên đã sửa tư liệu rồi, định nặc danh gửi đến nhà họ Phùng."

Tô Tranh vừa nghe thấy đã lập tức toát mồ hôi lạnh: "Cậu đã gửi chưa?"

A Tửu ở bên kia sờ sờ đầu, do dự nói: "Tài liệu trong tay tớ thì chưa gửi đi, nhưng vừa rồi tớ có dùng virus tấn công một máy tính trong nhà họ Mạc ."

Lúc này Tô Tranh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: "Máy tính của ai?"

A Rượu nhớ lại, rất mơ hồ nói: "Tớ cũng không biết, tớ chỉ muốn thêm nhiều chứng cứ đả kích nhà họ Mạc một chút, cho nên dùng Tửu Thần mới nhất mà tớ mới nghiên cứu ra để hack máy tính kia." A Tửu chầm chậm nói tới đây, chợt lớn tiếng nói: "Ai nha, tớ nhớ ra rồi, là máy tính của em út nhà họMạc , bởi vì tớ có thấy qua có kí hiệu của anh ta trong tập tài liệu mà!"

Tô Tranh nghe đến đó, tâm trạng chùng xuống, mặt cũng trắng bệch.

Em út của nhà họ Mạc, có hai bằng tiến sĩ về máy tính và kinh tế ở Mỹ. Mạc Phong là ưu tú, Mạc Vân là xuất sắc, nhưng Mạc Gấm, không ai có thể so sánh, anh ta là thiên tài, là thiên tài trong thiên tài!

Tô Tranh tuyệt đối tin tưởng, một người như vậy, sẽ không thể không nhận ra A Tửu dưới cái tên Tửu Thần đó!

Nếu như Mạc Gấm phát hiện Tửu Thần, anh ta sẽ làm gì? Sẽ tìm hiểu nguồn gốc tra được A Tửu, sau đó thì sao, từ A Tửu tra ra Tô Tranh sao?

Tô Tranh cười gượng, nếu thực sự là như vậy, tất cả những gì cô từng mưu tính sẽ lộ ra cả. Đến lúc đó nói gì đến tương lai của cô và Mạc Phong? Mạc Phong làm sao còn có thể tin tưởng cô? Mạc Phong còn có thể yêu cô sao? Cứ coi như Mạc Phong tha thứ cho cô, thì em út của anh có thể bỏ qua cho cô sao? Đường đường là nhà họ Mạc, phát hiện sau lưng có một kẻ trăm phương ngàn kế muốn đối phó với họ, liệu họ có bỏ qua không?

Tô Tranh nghĩ tới tất cả hậu quả này, lòng trực tiếp chùng xuống. Cô khổ tâm kinh doanh, đã không được gì lại chôn vùi chính mình?

Tô Tranh khổ sở lắc đầu, không, cô không nên nhận được kết quả như vậy! Cho dù cô và Mạc Phong vẫn vô duyên như trước, cô cũng không muốn Mạc Phong hận cô, cô càng không muốn nhà họ Mạc lại một lần nữa tước bọn trẻ khỏi tay cô!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro