Chương 39. Mẹ con ba người trốn thoát
Trong khi vì để tìm vị tiểu thiếu gia đã chạy trốn, người đầu trọc quay trở lại biệt thự lần nữa, vì đền bù sai lầm của mình, Nghiêm Lạc đang tìm kiếm hỗn loạn ở thị trấn xung quanh, thì ở trong rừng cây rậm rạp, trải qua tìm tòi một phen, rốt cuộc Mạc Cách Ly đã tìm được chị gái của mình cùng Tô Tranh.
Mạc Yên Nhiên thấy Mạc Cách Ly xuất hiện, lập tức nhào tới, nước mắt ào ào chảy xuống: "Tên Mạc Cách Ly xấu xa này, chị biết là em sẽ không bỏ chị mà chạy một mình mà."
Mạc Cách Ly đỡ Mạc Yên Nhiên dậy, bình tĩnh nói: "Chị không cảm thấy nóng sao?"
Đầu tiên Mạc Yên Nhiên sửng sốt, ngay sau đó hiểu được cậu nói là ngày vốn nóng mà mình còn nhào tới, trên gương mặt còn sót giọt lệ, giận dữ dậm chân nói: "Hừ, sớm biết vậy đã không nhắn lại cho em, sớm biết vậy đã không chờ em!"
Mạc Cách Ly lơ đễnh, nhìn tờ giấy bài tập trong tay có chữ viết, nhàn nhạt nhìn Tô Tranh bên cạnh nói: "Chắc bọn họ sẽ tìm hướng phía Đông."
Tô Tranh ngạc nhiên nhíu mày, trên thực tế cô thương lượng với Mạc Yên Nhiên là quyết định sẽ chờ Mạc Cách Ly một ngày, nếu như Mạc Cách Ly không thể tự mình trốn ra, vậy cô và Mạc Yên Nhiên chỉ có thể chạy ra ngoài trước. Đêm nay khi Mạc Cách Ly đến chỗ này, cô không thể không thay đổi cách nhìn một lần nữa đối với đứa bé trai này. Bây giờ Mạc Cách Ly nói những người đó chạy đi hướng ngược lại càng làm cho Tô Tranh ngạc nhiên hơn.
Mạc Cách Ly đưa tờ giấy bài tập có ghi chép ra, bình tĩnh giải thích: "Cháu cầm theo tờ giấy ghi chép này, vì để phòng ngừa bọn họ đuổi theo, cố ý viết lên một tin tức dẫn dụ bọn họ ở trong sách bài tập của Yên Nhiên."
Mạc Yên Nhiên bĩu môi không tin: "Hả? Bọn họ có thực sự tin những gì em viết không? Bọn họ cũng không ngốc!"
Trong nháy mắt Tô Tranh đã hiểu được ý của Mạc Cách Ly, giải thích cho Mạc Yên Nhiên: "Cách Ly viết chữ lên giấy bài tập của cháu, khiến cho lưu lại dấu vết ở trang giấy phía dưới, sau đó xé trang giấy có chữ viết đi. Cứ như vậy, nhất định bọn họ sẽ cho là chúng ta không cẩn thận lưu dấu vết lại, ngược lại sẽ tin mà không nghi ngờ."
Mạc Yên Nhiên hiểu được, đoạt lấy tờ giấy bài tập trong tay Mạc Cách Ly, không nhịn được vỗ vai Mạc Cách Ly tán dương: "Cách Ly không hổ là em trai của chị nha, quả nhiên là thông minh!"
Mạc Cách Ly bất đắc dĩ nhìn Mạc Yên Nhiên một cái, quay sang Tô Tranh hỏi: "Kế tiếp hai người định đi đâu?"
Lòng Tô Tranh hơi trầm xuống, cô chú ý tới Mạc Cách Ly nói là hai người định đi đâu chứ không phải là chúng ta định đi đâu. Cô trầm ngâm một chút, rồi giải thích cho Mạc Cách Ly: "Dì cùng Yên Nhiên tính toán trước sẽ chặn một chiếc xe trên đường cao tốc, sau đó nghĩ cách chạy đi ẩn núp, chờ mọi chuyện qua đi rồi tính toán tiếp."
Nụ cười trên mặt Mạc Yên Nhiên từ từ biến mất, bé đi tới bên cạnh Mạc Cách Ly cầm tay của cậu, trầm giọng nói: "Cách Ly, bà nội không cần chị nữa, bà muốn em cũng không quan tâm đến chị."
Vẻ mặt vô tình của Mạc Cách Ly từ từ hiện ra một chút bi ai, cậu cầm lại tay của chị mình, bình tĩnh kiên định nói: "Không quan trọng, nếu bà không cần chị nữa, vậy em cũng không cần bà, nếu phải đi thì chúng ta cùng đi."
Nước mắt Mạc Yên Nhiên rơi xuống lần nữa, bé lại nhào tới ôm lấy cổ của em trai mình, vừa khóc nức nở vừa nói: "Cách Ly, em tốt với chị nhất!"
Lần này Mạc Cách Ly không đẩy chị mình ra, chỉ là sắc mặt cậu nặng nề nhìn về phía Tô Tranh.
Giờ phút này lòng của Tô Tranh lại sôi trào gay gắt, cô tận mắt thấy hai đứa bé của mình vì bị uất ức mà chọn rời nhà họ Mạc đi. Chuyện này đối với cô vốn là một cơ hội rất tốt, nhưng cô tình nguyện vĩnh viễn không phải nhìn một màn này.
Trái tim trẻ nhỏ rất yếu ớt, tâm của Mạc Yên Nhiên nhạy cảm, thật ra bé đã sớm cảm nhận được có lẽ mình là đứa bé không được yêu thích, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị buông bỏ, bé lại bị thương tổn rồi.
Tô Tranh không biết tương lai của hai đứa bé sẽ như thế nào, nhưng giờ khắc này, cô tự thề với lòng mình, cô sẽ dùng tất cả tính mạng của mình để đền bù cho hai đứa bé. Cô sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc cho bọn chúng, không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội tiếp tục làm tổn thương bọn chúng.
Lúc nghĩ tới đây, Tô Tranh lặng lẽ cúi đầu, đối với cô mà nói thì vẫn còn một cửa ải lớn khó khắn. Hai đứa bé còn không biết thân phận thực sự của cô, rốt cuộc bọn chúng có thể tiếp nhận mình không đây?
Mạc Cách Ly là một đứa bé thông minh, Tô Tranh vẫn cảm thấy Mạc Cách Ly ý thức được điều gì đó, nhưng cậu lại không có nói ra, đây là vì cái gì?
Đang trong lúc trong lòng Tô Tranh bắt đầu đấu tranh, Mạc Cách Ly đã trấn an được cảm xúc của chị gái mình, lôi kéo tay cô bé từ từ đi tới bên cạnh Tô Tranh, rất trịnh trọng nhìn cô.
Trong lòng Tô Tranh trầm xuống, vẻ mặt của Mạc Cách Ly giống như là đang quyết định một việc hệ trọng.
Trong lòng Tô Tranh bắt đầu có một cảm giác sợ hãi, cô không biết đứa bé gặp phải loại tình huống này sẽ đưa ra quyết định gì.
Mạc Cách Ly ngửa mặt nhìn Tô Tranh thật lâu, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng nói: "Lúc này dì đem chúng cháu rời đi thôi."
Giờ khắc này, Tô Tranh ngây ngẩn cả người, đầu óc cô trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể cà lăm hỏi: "Rời đi? Đi ..... đi đâu?"
Mạc Cách Ly rũ mắt suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Chuyện này phải hỏi dì, không phải sao?"
Ngay lập tức Tô Tranh đỏ mặt, cô xem kỹ ánh mắt của Mạc Cách Ly, cuống quýt gật đầu một cái, nặng nề nói: "Được!"
--- ---------- -----
Đối với lần trốn đi này, mặc dù Tô Tranh bất ngờ, nhưng thật may là cô đã kiểm tra rõ ràng vị trí địa lý trước mặt rồi, cũng vui mừng phát hiện ra nước láng giềng thân cận chính là địa phương quen thuộc mà cô đã từng qua.
Chỉ cần xuống khỏi ngọn núi lớn này chính là đường cao tốc nối thẳng tới biên giới, mà bên ngoài đường biên giới chính là một quốc gia có kinh tế kém xa không bằng nước mình, quốc gia phát đạt Y. Tô Tranh thương nghị qua với Mạc Cách Ly, bước đầu tính toán từ nơi này chạy trốn tới nước láng giềng Y. Năm xưa lúc Tô Tranh từng đến nước Y, ở nước Y cũng có vài người bạn có thể tín nhiệm, vì vậy một khi tới nước Y, nguỵ tạo thẻ căn cước, lấy tiền bạc ra mà chạy đến những quốc gia khác chính là dễ dàng rồi.
Mà vấn đề lớn nhất trước mắt chính là vượt qua vòng vây của Nghiêm Lạc cùng người đầu trọc, thuận lợi từ trong núi chạy trốn tới trên đường cao tốc.
Ba người bọn họ bắt đầu thảo luận xem nên đi hướng nào. Xét thấy đám người kia đuổi theo hướng Tây, Mạc Yên Nhiên đề nghị nên đi theo hướng Đông, đi vòng theo hướng Đông rồi xuống núi đi lên đường cao tốc. Tô Tranh trầm ngâm một chút, quay đầu hỏi quan điểm của Mạc Cách Ly.
Mạc Cách Ly suy nghĩ một chút rồi nói chúng ta nên trực tiếp xuống núi.
Mạc Yên Nhiên đương nhiên phản đối, nói ở chân núi chú Tống sẽ chờ bọn họ!
Mạc Cách Ly giải thích nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho dù chân núi có người canh giữ, nhưng đoán chừng cũng lơ là sơ suất, bởi vì bọn họ sẽ không nghĩ rằng mình đang trốn chạy lại trở về nơi đó một lần nữa. Tuy hôm nay có thể tạm thời lừa gạt bọn họ, nhưng bọn họ đi về hướng Tây tìm kiếm sẽ rất nhanh phát hiện ra được, lập tức có thể truy xét hướng ngược lại, đến lúc này chúng ta đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, đi đường núi tốc độ chạy trốn khẳng định không bằng đối phương, nhất định sẽ bị thua thiệt.
Qua một phen phân tích đạo lý rõ ràng của Mạc Cách Ly, Tô Tranh gật đầu liên tục, trong lòng thầm tán thưởng, còn Mạc Yên Nhiên chỉ há to mồm ngạc nhiên. Cuối cùng toàn bộ bọn họ đều thông qua, đi thẳng từ nơi này trèo qua đỉnh núi chạy thẳng tới đường cao tốc, mục tiêu là trước khi trời sáng chạy tới chân núi lấy được một chiếc xe.
Tay phải Tô Tranh nắm tay Mạc Yên Nhiên, tay trái dẫn theo Mạc Cách Ly, ba người cẩn thận đi xuống núi. Trong núi sâu lúc nửa đem, chung quanh khó tránh khỏi có các âm thanh kỳ quái, nghe rất đáng sợ. Mà bởi vì đêm hôm khuya khoắt, tối tăm, căn bản là trong núi rậm rạp không có thành hình con đường, bên cạnh đầy cỏ dại cùng nhánh cây lộn xộn, hơn nữa ngay cả ánh sáng yếu ớt trên điện thoại bọn họ cũng không dám dùng, bọn họ đi lại rất khó khăn, thỉnh thoảng còn phải lấy ra la bàn để tìm phương hướng. Mạc Yên Nhiên ngày thường yếu ớt, thỉnh thoảng bị một nhánh cây móc đến rối tóc, hoặc bị cạ vào một tảng đá đều có khả năng. Tô Tranh vốn cho là Mạc Yên Nhiên chịu đau khổ không nổi sẽ oán trách, ai biết tiểu cô nương này không nói hai lời, chân cao chân thấp đi hứng thú tràn trề, thỉnh thoảng còn có thể lấy nhánh cây bên cạnh cầm trong tay chơi.
Lúc đi ra, Tô Tranh đã chuẩn bị một ba lô lớn, bên trong có các loại vật phẩm cấp cứu khẩn cấp, dĩ nhiên cũng có nước và thức ăn. Ước chừng đi được hai giờ, mặc dù Mạc Yên Nhiên không nói lời oán trách nào, nhưng hiển nhiên đã kiệt sức thở hồng hộc, liền đề nghị nghỉ ngơi một chút. Thể lực Mạc Cách Ly cũng tốt, nhưng cũng suy nghĩ đến hai người phụ nữ bên cạnh, đặc biệt là chị gái mảnh mai của mình, cũng đồng ý ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tô Tranh kéo một chút cỏ khô ở bên cạnh trải lên trên mặt đất, làm chỗ ngồi cho Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly, sau đó lấy chocolate từ trong ba lô ra phân phát cho mọi người. Cô mang theo không nhiều nước, chỉ có một bình, cô lấy ra cho Mạc Yên Nhiên uống trước, Mạc Yên Nhiên uống vài ngụm rồi đưa cho Mạc Cách Ly. Mạc Cách Ly giống như không đói, chỉ ăn một miếng chocolate, sau đó uống một ngụm nước rồi trả lại cho Tô Tranh.
Tô Tranh thấy Mạc Cách Ly không ăn cái gì, suy đoán là cậu sợ tối hôm nay bọn họ không có cách nào chạy từ trong núi ra, có thể phải tránh ở trong núi một ngày, liền an ủi cậu: "Nếu như phải ẩn núp ở trong núi, trong núi này có rất nhiều thứ có thể ăn được."
Mạc Cách Ly ý thức được Tô Tranh hiểu rõ tâm ý của mình, con ngươi thâm trầm đen nhánh nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Cháu biết rõ, chẳng qua là cháu không đói bụng." Tô Tranh nhìn cảnh này, cũng không ép buộc nữa, tự mình nhận lấy rồi uống vài ngụm.
Sau khi ba người nghỉ ngơi một chút, Mạc Yên Nhiên liền giùng giằng đứng lên, đề nghị chúng ta phải tiếp tục gấp rút mà lên đường thôi. Lần này khiến Tô Tranh kinh hãi, phải biết rằng bình thường Mạc Yên Nhiên là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, cô biết Mạc Yên Nhiên rất mệt mỏi, nhưng lúc này ngược lại chính là bé chủ động đưa ra đề nghị lên đường.
Mạc Yên Nhiên thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Tranh, ngượng ngùng cười nói: "Chúng ta phải chạy tới chân núi trước khi trời sáng, cháu không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn là tranh thủ leo núi đi!"
Tô Tranh vui mừng sờ sờ tóc mượt như tơ của cô bé, cúi đầu dọn dẹp các thứ vào ba lô, chuẩn bị đeo lên lưng để lên dường. Mạc Cách Ly ở bên cạnh bình tĩnh đề nghị: "Để cháu mang một đoạn đi."
Mạc Yên Nhiên cũng ý thức được cái ba lô đó rát nặng, nếu như dì Tô vẫn tiếp tục mang thì rất khổ cực, chỉ là bé cũng biết mình không có khả năng đeo cái ba đó đó, liền đề nghị: "Không bằng cháu cùng Cách Ly mang nó đi, người nhiều sức mạnh lớn!"
Tô Tranh nhìn hai đứa bé hiểu chuyện, trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn cùng an ủi. Chỉ là làm sao cô có thể để cho đứa bé chưa trưởng thành đang phát triển Mạc Cách Ly mang cái ba lô như vậy đây?
Cô lắc đầu cười nói: "Cái ba lô này cũng không nặng, dì mang hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng nếu các cháu hiểu chuyện như vậy, vậy thì chờ dì mệt mỏi rồi đưa cho các cháu mang đi."
Chờ dì mệt mỏi sẽ để cho các cháu mang, nhưng dì sẽ không mệt, vĩnh viễn sẽ không mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro