Chương 5. Giao chiến lần thứ hai
Tô Tranh ra khỏi phòng vệ sinh, đụng phải Phùng Mính Nhi.
Phùng Mính Nhi mỉm cười theo lễ, nụ cười này là lễ nghi của tiểu thư khuê các.
Tô Tranh khẽ gật đầu với cô. Tô Tranh không phải tiểu thư khuê các, khi nào cô không muốn cười cũng sẽ không cười.
Phùng Mính Nhi mặc dù đang cười, nhưng theo Tô Tranh quan sát lại có điểm nghi ngờ cùng thăm dò. Cái này chẳng phải kì quái, dù sao mới vừa rồi chồng chưa cưới của Phùng Mính Nhi - Mạc Phong tiên sinh - dường như tâm tình có chút dao động vì Tô Tranh, mà bộ dạng hiện tại Tô Tranh có chút kì quái. Cằm có chút máu ứ đọng, môi cũng giống như mới bị người ta giày vò qua.
Tô Tranh gật đầu với cô ta một cái, không nói gì, lập tức rời đi.
Cô muốn nhanh chóng trở lại đại sảnh.
Trong đại sảnh, hai tiểu thiên sứ vẫn đang mỉm cười hạnh phúc, nhưng ba bọn chúng đã rời đi.
Ba của chúng rời đi, vậy kế tiếp chuyện tuyên bố đính hôn cũng chẳng phải là gà bay trứng vỡ (xôi hỏng bỏng không - việc thất bại) rồi sao?
Tô Tranh nhớ lại khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Phùng Minh Nhi, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Lần này, cô ta nên khóc chứ?
Phùng Mính Nhi chưa từng đắc tội gì với Tô Tranh, nhưng Tô Tranh lại không hề thích Phùng Mính Nhi. Chỉ vì, người phụ nữ này gần như đang đứng ở vị trí mà Tô Tranh từng tha thiết mơ ước, đã từng được gọi tiểu thiên sứ bằng những lời mà Tô Tranh nghĩ cũng không dám gọi.
Tô Tranh lặng lẽ thở dài, không phải đã từng, mà là không được phép xảy ra.
Cùng là một khoảng thời gian như vậy, nhưng Tô Tranh cũng không biết rõ một không gian kia, khi mà Tô Tranh đã chết, Phùng Minh Nhi có được hạnh phúc chăm sóc cho con cô?
Tô Tranh đưa tay lên, sờ sờ môi mình, cô tự nói với mình, bất kể cô có tồn tại ở không gian kia hay không, cô cũng không quan tâm trong không gian đó đang xảy ra chuyện gì, cô chỉ quan tâm, cô vẫn còn sống ở không gian này, cô nhất định sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Con của cô, cô không muốn để bọn chúng gọi người khác như vậy, tiếng gọi không chỉ nặng tựa Thái Sơn (núi cao), mà còn là tiếng gọi ấm áp nhất trong đời người tự cổ chí kim.
Mẹ. . . . . .
Tô Tranh sâu, ngẩng đầu lên, đi về phía đại sảnh.
Khi Tô Tranh đi vào đại sảnh, rất nhanh Đinh Hiểu liền chú ý đến cô, đi đến bên cạnh cô.
"Sao vừa rồi không thấy cô?" Đinh Hiểu nhỏ giọng hỏi.
Tô Tranh không nhìn anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi toilet thôi." Đinh Hiểu và cô đều là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Mạc Vân. Nhiều năm như vậy họ cùng nhau làm ra rất nhiều thành tích kinh người. Cho nên dù Tô Tranh có vắng mặt thì Đinh Hiểu cũng có thể dễ dàng bỏ qua cho cô. Đinh Hiểu cũng là một trong số ít bạn bè của Tô Tranh.
Đinh Hiểu quay đầu nhìn về phía cô, nhìn vào điểm khác thường trên mặt cô: "Cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh lập tức nhíu mày, rất quan tâm.
Tô Tranh lơ đãng giải thích: "Bị muỗi cắn."
Đinh Hiểu hiển nhiên không tin, nhíu mày nói: "Tô Tranh, bộ dạng của cô rất rõ ràng rồi."
Rõ ràng!!!!, không phải là bị con muỗi cắn, lại nói ở chỗ như thế này làm sao có thể có muỗi?
Tô Tranh không nói gì, ánh mắt nhìn quanh tìm tung tích của hai tiểu thiên sứ trong đám người.
Đinh Hiểu bất đắc dĩ thở dài: "Tô Tranh, tổng giám đốc Mạc là người đã có gia đình, cô phải chú ý đúng mực."
Tô Tranh không chút để ý nói: "Tôi có lúc nào không chú ý hả?"
Đinh Hiểu nghẹn lời, đối với Tô Tranh anh đã quen bao dung, chỉ là quan hệ mập mờ giữa Tô Tranh và Mạc Vân kia vẫn khiến lòng anh đau đớn.
Tô Tranh cũng lười giải thích, hiển nhiên Đinh Hiểu hiểu lầm con muỗi vừa rồi cắn mình là Mạc Vân rồi. Dù sao tin đồn về quan hệ của cô và Mạc Vân đã quá nhiều, nếu Đinh Hiểu cũng hiểu lầm vậy thì cứ để anh ta hiểu lầm đi.
Hai người đứng một lúc, Tô Tranh nhìn đại sảnh ở bên kia hình như có chút hỗn loạn, sau đó có người xem ra rất nóng nảy, lại tiếp sau đó thấy tiểu thiên sứ rời khỏi đại sảnh, rốt cuộc mở miệng: "Chúng ta đi thôi."
Đinh Hiểu nhắc nhở: "Nghe nói lát nữa còn có màn đại thiếu gia nhà họ Mạc tuyên bố tin tức đính hôn đấy"
Tô Tranh cười: "Giờ này còn chưa có, chắc hủy bỏ rồi."
Đinh Hiểu đương nhiên không biết, người trong cuộc đã bực tức rời đi rồi. Tuyên bố cưới xin? Làm sao có thể.
Tài xế lưu loát dừng xe, Mạc Phong đi đến cổng trường học.
Đây là trường học tập trung quý tộc đệ nhất của thành phố G, những đứa trẻ học ở bên trong, không phải con của người quyền cao chức trọng thì cũng là danh gia vọng tộc.
Người nhà bình thường, cho dù có tiền, không có thân phận, cũng rất khó đi vào.
Mạc Phong nhìn bọn nhỏ đeo cặp sách đi ra, trong lòng trào dâng tiếc nuối.
Con anh đã trải qua sinh nhật mười tuổi, nhưng anh lại rất ít khi tận tay đưa con tới cổng trường học, hay nói chính xác là, anh chưa bao giờ đến tận cổng trường.
Mạc Phong luôn rất bận rộn, nhưng bận đến nỗi ngay cả con mình anh cũng phải bỏ qua sao?
Mạc Phong cười khổ, được rồi, có lẽ hôm nay, chính là lúc anh đền bù.
Thân thể cao lớn của anh đứng yên trước cửa trường học, thu hút vô số ánh mắt học sinh, dĩ nhiên cũng có ánh mắt của tài xế và bảo mẫu đi đón trẻ.
Điều này cũng khó trách, dáng người anh cao lớn, khí phách cường tráng. Nhiều năm đi lính khiến anh đứng ở đâu nơi đó liền có một khí thế uy nghiêm. Khi anh giơ tay nhấc chân đều có phong độ.
Mạc Phong chờ giây lát, thấy vô số đứa bé đi ra đi vào, lại không hề nhìn thấy con mình, đang muốn đi vào hỏi một chút, con người cũng đồng thời chuyển động, qua khóe mắt thấy một người.
Có một bóng dáng quen thuộc.
Bước chân anh dừng lại, từ từ quay đầu.
Quả nhiên là cô, Tô Tranh.
Tô Tranh cũng đứng ở cửa trường học, đang ở bên kia, ánh mắt bình tĩnh ung dung cũng nhìn chăm chú vào bọn trẻ đang đi tới.
Trong lòng Mạc Phong chợt dâng lên một sự tức giận không tên.
Anh bước nhanh, đi tới trước mặt cô, ánh mắt bén nhọn, nhìn cô từ trên cao.
"Tô Tranh, lại là cô." Đây là âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
Tô Tranh chuyển mắt, có chút ngỡ ngàng, sao Mạc Phong lại ở chỗ nào. Dù sao theo như cô được biết thì Mạc Phong rất bận việc...công, rất ít khi tự mình xử lý chuyện bọn trẻ.
Cô khẽ cười, nhíu mày nói: "Rất khéo." Rất khéo, lại cùng xuất hiện ở chỗ này.
Hiển nhiên tâm tình Mạc Phong không có tốt, Mạc Phong đè nén lửa giận trong lòng giống như sẽ bộc phát trong nháy mắt, lạnh lùng hỏi: "Tôi đã cảnh cáo cô. Thế mà cô lại xuất hiện lần nữa."
Tô Tranh ưu nhã giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lần nữa ngẩng đầu lên cười nhạt một tiếng: "Tại sao tôi lại không thể xuất hiện?"
Ánh mắt Mạc Phong thoáng chốc rơi xuống đồng hồ đeo tay của cô.
Cái đồng hồ đeo tay là một nhãn hiệu rất cổ, hiệu Hải Âu, nhãn hiệu này từng phổ biến một thời vào thập niên chín mươi. Mạc Phong nhớ, Tô Tranh rất quý trọng chiếc đồng hồ đeo tay này, vẫn luôn mang theo người.
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn mang theo cái đồng hồ đeo tay sớm đã bị thời đại đào thải này sao?
Tô Tranh thấy anh nhìn tay mình, cảm khái nói: "Người có thể mới. Nhưng đồ cũ vẫn là tốt hơn."
Những lời này không khỏi chọc giận Mạc Phong. Mạc Phong lạnh lùng nhìn cô, nhíu mày, không nhịn được liền hỏi: "Tô Tranh. Tôi không hiểu. Nếu cô đã từng bỏ rơi bọn chúng, vậy sao giờ lại liên tục xuất hiện?"
Tô Tranh nghe câu hỏi này, trong mắt thoáng vẻ thê lương, chỉ là cũng giống như lúc trước, thê lương này thoáng qua rồi biến mất, Mạc Phong không nắm bắt được.
Tô Tranh bất đắc dĩ khổ: "Tôi chỉ là muốn gặp bọn nhỏ một chút, không được sao?"
Mạc Phong nhìn cô chằm chằm, từ từ lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt: "Không được."
Tô Tranh nhún vai: "Tùy anh, nhưng tôi thấy sao làm vậy."
Trên mặt Mạc Phong lộ ra vẻ hung dữ: "Cô..., đừng tưởng cô là mẹ bọn nhỏ tôi sẽ không làm gì cô."
Tô Tranh nghiêm túc gật đầu: "Không quan trọng, anh không phải khách khí. Tôi hiểu rõ thủ đoạn của anh, cũng biết anh tuyệt đối không hạ thủ lưu tình với ai. Huống chi là tôi, một người từng phản bội anh."
Mạc Phong nghe được chữ "phản bội" đó, khinh thường nhìn Tô Tranh lần cuối: "Biết là tốt rồi." Nói xong xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi anh quay người lại, lại thấy hai đứa con đang tò mò quan sát mình.
Quan sát anh, cũng quan sát Tô Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro