chap 6 : Ấm Ức Và Bữa Tiệc Bất Ngờ
Vừa nói với Tiểu anh,Tiêu Nại vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt cho cô, cũng cảm nhận được sự quan tâm của anh qua lời anh nói, hành động của anh nên cô bắt đầu nín khóc, tiếng khóc của cô giờ chỉ còn lại những tiếng thút thích, nhìn vào mắt anh cô múôn giải thích, mặc dù lời giải thích của cô ko đâu ra đâu;
- Em ko biết sao mình giận nữa, em..... anh đừng cười em nha, em ko biết tại sao mình như vậy, em thấy mình ít kỷ, em ko mún anh quan tâm ai khác ngoài em, em giận...em giận là tại em thấy anh đứng ngần những người khác trước cổng trường em, anh lại còn cười với họ....em ko biết tại sao em giận như vậy, anh nghe lời giải thích của em rồI đó, anh có hết thương em ko.
Nhìn cô đang cuối đầu xuống, hồi hộp đợi câu trả lời của anh, tự nhiên anh nghe một niềm hạnh phúc dâng đầy, ko muốn cô phải bối rối như vậy, anh nhẹ nâng gương mặt cô lên cho đối diện với mình, vuốt nhẹ mái tóc cô:
- Em ngốc quá, có như vậy cũng buồn, rồi giận à, anh nói em nghe, bây giờ em đã là người thân của anh rồi, em là vợ anh nên em có vị trí nhất định trong lòng anh chứ, anh sẽ ko quan tâm ai khác như đã quan tâm em đâu, thôi đừng buồn nữa, xấu lắm.
Bây giờ thì Tiểu Anh đã có thể nhẻo miệng cười, tuy nhiên cô vẫn phụng phịu đòi hỏi ở Tiêu Nại một lời hứa:
- Vậy anh hứa với em đi, đừng đứng ngần các cô gái đó, chịu ko?
- Em ngốc quá, anh bây giờ còn phải làm việc, việc tiếp xúc với cô gái khác là ko tránh khỏi, làm sao anh dám hứa như vậy với em chứ.
- Vậy....vậy nhưng em rất buồn khi thấy anh đứng ngần họ.
- Thôi em đừng lo nghỉ nhiều, anh hứa chỉ xả giao với họ chứ ko quá quan tâm thân thiết với họ, chịu ko.
- Uh, anh hưa đó nha.hiiii
- Đồ ngốc
Tiêu Nại thầm nghĩ " cô bé có cách ghen cũng thật độc đáo, ko giống ai cả, đúng là con nít" trong lòng nghỉ nhưng trên miệng Tiêu Nại lại nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng coi bộ từ nay anh sẽ mệt vì cô bé của anh mất thôi.
- Thôi mình về nha, chắc em đói rồi
- Dạ
Chiếc xe từ từ lăn bánh về nhà, thế là ngày đầu tiên đi học của Tiểu Anh đã trôi qua.
Sáng hôm nay vừa vào lớp, chưa kịp ngồi vào chổ mình Tiểu Anh đã bị Di và một đám nữ sinh quay quanh, đang thắc mắc ko biết có chuyện gì thì Di đã lên tiếng hỏi, giúp Tiểu Anh giải đáp thắc mắc trong lòng:
- Hôm qua bạn về cùng với ai vậy?
Nghe Di hỏi, Tiểu Anh biết Di đang muốn nhắc đến Tiêu Nại, vừa định mở miệng đáp " hôm qua mình về cùng Tiêu Nại , chồng mình" thì cô nhớ đến lời nhắc nhở của Tiêu Nại, phải giử bí mật mối quan hệ giữa cô và anh, nên thay vì đáp sự thiệt cô phải nói dối theo lời dặn của anh:
- À, các bạn muốn nói đến người yêu mình đó hả, hôm qua người các bạn gặp là người yêu mình đó, anh tên Tiêu Nại
Và Tiểu anh ko thể nào ngờ được, lời nói rối của mình đã mang lại rất nhiều phiền phức cho cả cô và Tiêu Nại,
Ở một bàn cuối lớp, Hoàng mặc dù đang nói chuyện với các bạn của mình, thế nhưng vẫn nghe được những lời nói của Tiểu Anh với đám con gái phía kia, và khỏi phải nói câu trả lời của Tiểu anh đã làm cho Hoàng cay cú, suốt đêm qua anh cứ phải nằm suy đoán mối quan hệ giữa người đàn ông đó với Tiểu Anh là như thế nào.
Còn đám con gái hôm qua thì rất giận Tiểu anh về chuyện đã cướp Hoàng của các cô, nhưng hôm nay thì khác, nghe được câu nói này của Tiểu Anh, họ thay đổi 180 độ, tỏ ra vui vẻ với Tiêu Nại mà dĩ nhiên những lời họ nói luôn xoay quanh chủ đề là Tiêu Nại:
- Ôi, mình ko ngờ anh em nhà Tiểu Anh đều tuyệt vời, mình là bạn với nhau nha Tiểu anh, mai mốt cho mình đến nhà bạn chơi nha.
- Người yêu của bạn đang làm gì vậy bạn, nhìn xe anh ấy đi là biết anh ấy làm được nhiều tiền lắm hả Anh?
- Cha mẹ Anh chắc là đẹp như diễn viên nhỉ, nên Tiểu Anh và Tiêu Nại Đẹp đôi cả?
- Anh nhận mình làm chị nha, mình sẽ giúp đở bảo vệ Tiểu Anh, ko ai có thể ăn hiếp Anh được đâu
- .........
Nghe những lời nịnh hót của họ, tự nhiên Tiểu Anh ko cảm thấy vui mà một nổi giận đang từ từ tăng lên trong lòng Tiểu Anh, nó làm Tiểu Anh khó chịu, sau đó cô ko còn nghe được gì cả, tai cô muốn nổ tung lên vì những cô gái cứ thay phiên nhau lên tiếng, tranh cải hòng lấy lòng Tiểu Anh. Cuối cùng sự chịu đựng của cô có giới hạn, đẩy mọi người tránh ra cô cố gắng ththoát ra ngoài, trở về chổ của mình, ko thèm quan tâm đến họ nữa, bây giờ đầu cô chỉ suy nghỉ đến Tiêu Nại, và tìm cách để các cô gái ko bám theo anh.
Thế là 5 tiết học trôi qua một cách nhàm chán đối với Tiểu Anh, cô ko tài nào tập trung được để nghe giản, và kế bên cô hình như Hoàng cũng vậy, hôm nay anh ko còn làm phiền cô bằng những lời lảm nhảm của mình nữa.
Sau một đêm suy nghỉ về Tiểu anh, Hoàng cảm thấy cô ko giống ai cả trong những cô gái anh đã quen, có thể tại cô ko thèm chú ý đến anh như những cô gái khác, và điều này làm anh tự ái quyết trinh phục cô, cũng có thể vì cô đẹp hay có cái gì đó đặc biệt, anh ko tài nào giải đáp được, tuy nhiên anh biết anh có chú ý đến cô, và anh cũng mong cô cũng như vậy với anh. Hôm nay nhìn Tiểu Ang có cái gì đó rất lạ, nó làm anh phải bận tâm nên cuối cùng anh đã yên lặng ko làm phiền cô nữa, chỉ lặng lẽ để ý những biểu hiện trên gương mặt cô.
Khi Tiểu anh bước đi ra về cũng vậy, trên gương mặt cô ko tồn tại nụ cười như mọi hôm, bây giờ chỉ có Di đi cùng Tiểu Anh, bởi vì Hoàng làm lớp phó của lớp, nên hôm nay anh phải ở lại họp cùng giáo viên chủ nhiệm rồi. Đang đi thì Tiểu anh và Di bị một người chặn lại:
- Xin lỗi, có thể cho mình nói chuyện riêng với Tiểu anh một chút được ko?
Nhận ra cô gái chặn đường mình là người hay đi cùng với Linh, nên Di tỏ ý ko đồng ý:
- Có gì bạn cứ nói ở đây đi, mình sẽ ko đi đâu cả.
Cô gái nhẻo miệng cười:
- Mày làm gì mà như gà mái bảo vệ gà con vậy.
Quay sang Tiểu Anh cô ta tiếp:
- Còn mày, nếu ko chịu đi với tao, đừng trách tao sẽ xử một lúc 2 đưa bây luôn nhé, tụi tạo có rất đông người nhé, đừng nghỉ rằng 2 đứa bây có thể chống cự lại tụi tao.
Nhìn quanh sân thấy hầu như mọi người đã về gần hết, lúc nãy Tiểu anh vì bận suy nghỉ mà ngồi lại hơi lâu, nên bây giờ ko có ai có thể để cho cô nhờ giúp rồi, ko muốn làm liên luỵ đến Luân nên Tiểu anh quyết định:
- Di về trước nha, mình nói chuyện với bạn này một chút sẽ về sao.
- Ko được, mình ko thể để bạn lại, họ sẽ đánh bạn đó.
Quá quen với nhóm người của Linh nên Di cố gắng ngăn cản Tiểu Anh gặp họ một mình:
- ko sao đâu, mình nghỉ họ ko dám làm gì mình đâu, bạn cứ về đi. Bạn ở lại cũng ko giúp gì được đâu.
Tiểu anh biết Di đang muốn bảo vệ mình, nhưng cô hiểu nếu 2 đứa cùng đi thì cả 2 sẽ cùng bị đòn mà thôi:
- Nhưng.........
Ko để Di nói thêm nữa, Tiểu anh đã bỏ đi cùng cô gái, để lại Di một mình đứng giữa sân mà ko biết phải làm gì để giúp đở bạn mình.
Tiểu Anh theo cô gái đó đi đến phía sau ngôi trường, khu vực này từ trước tới giờ Tiểu Ạnh chưa từng tới qua, ngần đó có một ngôi nhà khá cũ, hình như là ngôi nhà hoang, ko ai ở, và một nhóm người đang đứng trong ngôi nhà đó, Tiểu Anh có thể dễ dàng nhận ra Linh là người dẫn đầu bọn họ. khi Tịnh và cố gái bước vào, Linh mỉn cười tỏ ra hài lòng về cô gái đó:
- Mày làm tốt lắm, mai món quà đó sẽ được mang cho mày.
Tiểu Anh hiểu những cô gái tham gia cùng cô ta chắc là bị cô ta mua chuộc bằng vật chất rồi, vì vậy mà họ mới ko sợ gì cả mà nghe lời cô ta làm những việc này.
- Tụi bây muốn gì? Nói lẹ tao còn về nữa.
Tiểu anh nhìn bọn con gái đó một cách kinh bỉ mà nói:
Khi nghe Tiểu Anh dám đứng giửa bọn họ lớn tiếng, cô gái tên Linh ko thèm kèm chế tức giận, đưa tay lên tát lên gò má mịn màng của Tiểu anh một cái, làm hiện lên 5 ngón tai đỏ chót trên đó:
- Im, bây giờ mày còn dám lớn tiếng ở đây à, bây giờ nghe tao hỏi, tại sao mày dám quyến rũ anh Hoàng của tao, tại sao tao cảnh cáo mày rồi mà mày vẫn ngoan s theo anh ấy.
- Ha, ha thật đáng thương cho một người theo đuổi cái ko thuộc về mình đến nổi mất luôn cả lòng tự trong. Tao nói mày biết, tao ko theo gì anh ta cả, nhưng mà nếu có thì mày lấy quyền gì mà cấm tao, quyền bạn gái à, mày có sao? Haha
Đã bị một cái tát của Linh, nhưng có vẻ như Tịnh ko hề sợ hãi, cô đốI đáp lại với Linh bằng những lời lẻ có thể kiến cô ta cho Tịnh thêm 10 cái tát tay, bởi lẻ Tịnh cũng đang tức giận, khi nhận cái tát của Linh lên má, Tịnh đã có ý đánh lại thế nhưng thân cô một mình ko thể chống lại những 10 cô gái khác nên khi cô vừa định giơ tay lên thì đã bị những cô gái đó nắm lại, cô vùng vẩy để thoát ra nhưng ko làm gì được, tức giận cô đêm hết vào lời nói và giọng cười hòng chọc giận Linh.
Và đúng như dự đoán, sau khi Tiểu anh vừa dứt nụ cười thì 3 cái tát tay liên tiếp của cô ta lên mặt Tiểu anh, kèm theo những lời mắng nhiếc:
- Mày nghĩ mày là ai mà dám lớn tiếng ở đây, nếu như mày cầu xin có lẽ tao đã buôn tha cho mày, nhưng bây giờ thì mày có nói gì cũng muộn rồi, sau trận đòn này, nhớ ko nên theo Hoàng nữa ko thôi mày sẽ biết tay tao nhé.
- Tụi bây, xong vô đánh cô ta cho tao.
Cô ta lui lại nhường cho tụi con gái theo cô ta liên tiếp đánh lên người Tiểu anh, dù rất đau nhưng Tiểu anh vẫn chịu đựng ko thèm la lên một tiếng, bởi vì cô biết cô la lên chỉ làm cho cô ta thêm phần đắc ý mà thôi.
Bỗng một cô gái từ ngoài chạy vào, thông báo với bọn họ:
- Anh hoàng đang đi tới đây
Sau lời thông báo cả bọn ngưng đánh Tiểu anh và đưa mắt nhìn Linh để chờ nghe lệnh của cô ta, còn Linh nhìn Tiểu Anh bằng cắp mắt tức giận, miễn cưỡng nói với tụi đàn em:
- rút thôi.
Vậy là cả bọn chạy ra ngoài, ko biết họ thoát đi bằng đường nào mà Hoàng trên đường đi vào ngôi nhà kho đó ko hề nhìn thấy họ.
Vừa nhìn thấy Tiểu anh đang ngồi dưới đất, tay chân có nhìu vết thương, Hoàng liền chạy gây tớI chổ Tiểu Anh, gương mặt hằn lên nổI lo lắng, đở Tịnh ngồI dậy, anh tức giận hỏI:
- TụI nó đánh bạn tới vậy àh, thật là một đám chẳng ra gì mà, tôi sẽ cho bọn nó biết tay.
- TạI sao Bạn biết tôi ở đây mà tớI kịp lúc vậy?
Tiểu anh có vẻ rất đau, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ bình thường, môi mỉm cười hỏi Hoàng:
- Lúc nãy họp xong, đứng ở hành lang trên lầu, mình nghe được 2 con nhỏ đi theo Linh nói chuyện vớI nhau, mình lập tức tớI gây. Xin lỗI, đã tớI trễ, để bạn bị bọn họ đánh tớI như vậy.
- Hihi, có gì đâu, đâu phảI bạn cô ý hay cũng đâu phảI do bạn làm mà xin lỗI mình, mình còn phảI cám ơn bạn nữa là, nhờ bạn mà bạn họ mớI tha cho mình đó, ko thôi là mình còn bị nhìu hơn Vừa nhìn thấy Tiểu Anh đang ngồI dướI đất, tay chân có nhìu vét thương, Hoàng liền chạy gây tớI chổ Tịnh, gương mặt hằn lên nổI lo lắng, đở Tịnh ngồI dậy, anh tức giận hỏI:vậy nữa.
- Cũng tại vì mình mà bạn mới bị như vậy, vậy mà Anh còn cám ơn mình nữa , Anh đừng làm cho mình thấy có lỗI nhiều hơn nữa, thiệt tức chết mà, nếu mình tới nhanh một chút mình sẽ cho bọn nó biết tay.
Hoàng vừa nói vừa dìu đi, gương mặt tỏ vẻ tức giận nhưng đang cô kèm chế lại. Vừa lúc đó, Tiêu nại cùng vớI Di chạy tớI, nhìn thấy Hoàng đang dìu Tiểu anh, Tiêu nại ko khỏi tức giận, còn Luân nhìn thấy các vét thương của Tiểu Anh thì rất lo lắng, chạy tớI bên Tiểu Anh đưa tay sờ tùm lum trên ngườI Tịnh:
- TrờI, tụi nó đánh bạn ra nông nỗi này àh, bạn đâu nhiều ko, ngoài những vét thương này còn ở đâu nữa ko.
- Ây da, bạn nhẹ tay một chút đi, bạn làm mình đau này.
Vừa nghe thấy tiếng kêu đau của Tiểu Anh, Tiêu Nại mớI tỉnh lạI, dẹp bỏ cơn giận, và giành Tiểu Anh khỏI tay Hoàng, nhẹ nhàng quan tâm cô:
- Sao có chuyện mà ko nói vớI anh, em làm anh lo lắm biết ko, nếu ko gặp Di ngoài cổng anh sẽ ko biết mình sẽ như thế nào nữa khi ko tìm thấy em.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiêu Nại, Tiểu Anh cảm thấy mình có lỗI, cô vòng tay ôm qua ngườI anh:
- Cho em xin lỗI mà.
- Mai mốt có chuyện gì cũng phảI gọi điện cho anh, biết ko?
- Dạ.
Cảm nhận được sự yêu thương của Tiêu nại, Tiểu Anh dường như thấy toàn thân khẻo mạnh, chẳng còn đau nữa. Tuy nhiên, Tiêu nại thì lạI đang rất xót xa vì nhìn thấy những vét thương, các dấu tay trên gương mặt cô, nhẹ nhàng bồng cô lên, quên luôn việc chào 2 ngườI bạn bên cạnh, Quân và Tiểu Anh đi thằng ra ngoài.
Còn Hoàng và Di, cả hai đứng yên một chỗ, Hoàng thấy tức vì hai người thân nhau quá mức và sẽ kiếm cách để cướp Tiểu anh khỏi tiêu nại ( Tác Giả : mơ đi con )
Vậy là vừa mớI nhập học 2 ngày, Tiểu anh lạI phảI nghỉ học cả tuần chờ các vết thương lành hẳn, thực ra Tiểu Anh tự cảm nhận mình đã khoẻ có thể đi học lại nhưng Tiêu Nại nhất định ko cho cô đi, mặc cho cô năn nỉ. và trong những ngày cô nghỉ ở nhà,Hoàng với Di ngày nào cũng qua nhà cô chơi vớI cô, Họ còn chép bài giúp cô.
Thế nhưng cô ko biết rằng, việc Hoàng ngày nào cũng sang chơi vớI cô đã làm cho Tiêu nại bực mình ko ít,nhìn cô cứ cườI cườI nói nói vờI anh ta mà Tiêu Nại chỉ ước được đấm vào mặt anh ta vì cái tội dám có tình ý vớI vợ anh.
Thực ra mấy hôm nay Tiêu nại ko cho Tiểu anh đi học là có nguyên nhân, anh muốn giảI quyết ngườI đã gây cho cô thương tích trước khi cô trở lại trường, điều tra biết được gia đình cô ta là một trong những đại lý dưới quyền của tập đoàn của Anh tập đoàn dướI quyền điều hành của rất phát triển, công ty của bố cô ta là công ty con của nó. Biết được những điều đó Tiêu Nại đã làm áp lực với gia đình cô ta để cô ta chuyển trường học.
Biết là ko còn cái gì có thể gây hại cho Tiểu Anh, hôm nay Tiêu nại mớI an tâm cho cô đi học. nhưng trước đó một ngày anh đã hẹn Hoàng gặp mặt:
- Anh có chuyện gì cần nói với em sao?
Vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tiêu Nại, Hoàng đã lên tiếng gây, vì nghĩ ko biết chuyện Tiêu nại sắp nói đây có liên quan đến Tiểu anh hay ko:
- Cậu ko cần Gấp uống một ngụm trà đã.
Tiêu Nại rất thong thả, đợI Hoàng buôn tách trà xuống, anh mớI chậm rãi nói:
- Cậu nghĩ tôi sẽ nói gì khi hẹn cậu ra đây?
- Em nghĩ chuyện có liên quan đến Tiểu anh phảI ko anh?
Hoàng trả lờI Tiêu nại nhưng cũng là một câu hỏI lạI giành cho anh, mỉn cườI Tiêu Nại nheo mắt nhìn Hoàng nói:
- Tôi và cậu thì có chuyện gì nói chứ, chúng ta cũng chỉ có mốI liên hệ vớI nhau là Tiểu anh thôi, thôi tôi ko làm mất thờI gian của cậu nữa, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn đây.
- Vâng, anh có gì cứ nói.
Hoàng thầm đánh giá Tiêu Nại, ở anh có cái gì đó làm cho ngườI đốI diện phảI e ngạI khi nói chuyện, anh rất biết làm cho ngườI khác phảI đắng lo suy nghĩ khi nói chuyện cùng anh.
- Tôi muốn cậu tránh xa Tiểu anh ra
- TạI sao? ( Tác Giả: hỏi ngu thế)
- Tiểu Anh là người yêu tôi ,tôi không thích khi cậu ở cạnh cô ấy
- Tôi ko hiểu anh nói phiền phức gì ở đây, chúng tôi chỉ là bạn.
- Cậu ko hiểu hay cố tình ko hiểu, chẳng phải phiền phức lần này của Tiểu anh ko phảI do cậu mang đến sao, tôi ko muốn Tiểu anh bị như vậy lần nữa, vì vậy tôi muốn cậu hứa tránh ra Tiểu Anh ra.
- Ko, tôi sẽ ko làm theo lờI anh nói, tôi chỉ có thể hứa sẽ ko để Tiểu anh bị như vậy lần nữa.
Thấy mình nói mà Hoàng dường như ko muốn hiểu ra vấn đề, làm cho Tiêu Nại cảm thấy rất khó chịu, thật ra đưa ra yêu cầu này đốI vớI Hoàng ko phảI hoàn toàn như lý do anh đưa ra.
- Khi nào những mốI quan hệ ko rõ ràng của cậu còn ở trường thì tôi tin chắc phiền phức đó vẫn còn.
- Tôi và các cô gái đó ko có quan hệ nào cả, chỉ do họ tự nghĩ rằng như vậy.
- Nếu cậu ko làm gì để họ hiểu lầm thì sẽ ko có gì để nói.
Tiêu Nại thấy kéo dài cuộc nói chuyện này cũng ko có kết quả gì, nên anh nói tất cả ý mình trong một lần ko để cho Hoàng có ý kiến thêm nữa:
- Cậu muốn dứt khoát vớI các cô gái đó ngay lúc này thì chỉ làm cho họ có lý do hiểu lầm Tiểu anh thêm nữa mà thôi. Tiểu anh sẽ không có tình cảm gì vớI cậu. Thôi, tôi nói vậy rồI cậu hãy tự suy nghĩ. Xin chào tôi phảI đi trước.
- Khoan, anh nghĩ rằng quyền của mình có thể xen vào tình cảm của tôi được sao, anh có nghĩ Tiểu anh cũng có thể có những quyết định riêng của mình chứ.
Quân vừa định đứng dậy kết thúc cuộc cho chuyện, nhưng bị Hoàng níu lạI và đặt cho anh một câu hỏI làm anh rất khó chịu, Tiêu Nại đấm hoàng một cái làm anh ta choáng váng rồi nói câu cuối : Tôi nói rồi Tôi là người yêu cô ấy anh muốn phá mối quan hệ này của chúng tôi thì đưng trách. Nói xong Tiêu Nại đi ra xe.
Sau một tuần ở nhà,Tiểu Anh trở lại trường học thì bắt gặp ánh mắt của mọi người giành cho mình rất lạ, vì Tiêu Nại và Di đã giấu Tiểu anh việc Linh đã chuyển trường nên cô vẫn chưa hay biết gì cả:
- Cô ta đã bị con Linh làm gì thì phải? Tao nghe tụi nó nói với nhau như vậy.
- Uh, mình cũng nghe nói, mà sao con Linh phải chuyển trường luôn rồi.
- Tao nghe nói chuyện con Linh chuyển trường có liên quan đến cô ta đó, vì con Linh đã kêu người đánh cô ta mà nó phải chuyển trường luôn.
- Nhưng mà cô ta làm sao mà con Linh có thể tự động chuyển trường chứ, tao nghe nói gia đình con Linh giàu có lắm, cái đám hay theo nịnh bợ nó cũng vì tham tiền của nó thôi.
- Uh, vậy là chắc gia đình cô ta phải giàu hơn cả con Linh hay là có thế lực gì đó mà con Linh ko thể làm gì Sau một tuần ở nhà,Tiểu anh trở lại trường học thì bắt gặp ánh mắt của mọi người giành cho mình rất lạ, vì Tiêu Nại và Di đã giấu Tiểu Anh việc Linh đã chuyển trường nên cô vẫn chưa hay biết gì cả.
- .............
Tất cả những lời thì thầm đó dù rất nhỏ nhưng Tiểu Anh có thể nghe được, cô cảm thấy khó hiểu vì thật ra Tiểu anh ko biết gì nhiều về gia đình chồng nên trước những lời nói của họ, Tiểu Anh cảm thấy rất hoang mang, ko biết việc Linh chuyển trường có liên quan đến cô hay ko, việc họ nói Linh chuyển trường có liên quan đến gia đình cô Vậy chẳng lẻ liên quan đến Tiêu Nại.
Vừa vào đến chỗ ngồi của mình trong lớp, Di và Hoàng đã xuất hiện bên cạnh Tiểu anh với lời hỏi thăm mà cả tuần nay ngày nào gặp nhau họ cũng hỏi Tiểu anh:
- Hôm nay Tiểu anh khoẻ hơn rồi ha.
Nhưng có tiến bộ hơn là sau câu đó, họ nói tiếp 1 câu:
- Tiểu anh đi học lại bọn này rất vui.
Và ko biết Di và Hoàng có giao hẹn trước hay ko mà những câu nói của họ từ đầu đến đuôi đều cùng một lúc nói ra.
Mỉn cười với 2 bạn nhưng Tiểu Anh ko thể nào che đậy được những bâng khuâng trong lòng:
- Mình cũng rất vui khi trở lại trường, hihii cám ơn 2 bạn đã lo lắng cho mình trong thời gian qua.
Ko biết tự bao giờ Tiểu Anh đã nói chuyện vui vẻ với Hoàng, mặc dù vẫn ghét Hoàng cái tính bay bướm lúc trước nhưng rồi cô thấy việc đó cũng ko ảnh hưởng gì đến việc 2 người là bạn, nên từ đó mà Tiểu Anh ko còn xa lạ với Hoàng nữa, bây giờ có thể nói cô xem Hoàng như Di vậy.
Gập ngừng một lát rồi Tiểu Anh quyết định hỏi 2 bạn về những thắc mắt của mình:
- 2 bạn có biết gì về chuyện của Linh ko, tại sao các bạn khác lại nói tại mình mà Linh chuyển trường vậy.
- Mình cũng ko biết gì hơn, nó cũng chỉ là những tin đồn mà thôi.
Nghe Tiểu Anh hỏi, Di liền trả lời ngay, còn Hoàng ko vội trả lời, dường như anh có gì phải suy nghỉ trước khi nói ra điều đó, sau một hồi yên lặng, trước 2 gương mặt đang chăm chú nhìn anh, Hoàng mới thay đổi nét mặt, nói ra những gì mình biết:
- Mình chỉ biết gia đình linh bị tập đoàn họ Tiêu buộc phải chuyển trường mà thôi, lâu nay gia đình Linh kinh doanh phụ thuộc rất nhìu vào họ, nên ko thể làm khác được. Tuy nhiên mình ko biết tại sao họ làm vậy.
- Àh, mình hiểu.
Vừa nghe lời Hoàng nói, tự nhiên Tiểu anh buộc miệng nói ra, liền sau đó Hoàng và Di lại một lần nữa đồng thanh hỏi:
- Tiểu anh biết chuyện gì àh.
Cảm thấy ko nên nói quá nhiều, có thể nó sẽ làm cho Tiểu anh gặp thêm nhiều phiền phức nên cô đành nói ý khác:
- Mình nói hiểu là hiểu tại sao Linh chuyển trường đi thôi mà, chứ mình cũng như mấy bạn có biết gì đâu.
- Uh, có thể Linh đắc tôi với nhìu người ở trường quá, lỡ đắc tội nhầm người quen biết của tập đoàn đó nên họ làm vậy thôi. Thôi một thời gian tin đồn ở trường cũng hết, Tiểu anh đừng lo.
- Hiii, mình có lo gì đâu.
Miệng cười trả lời, nhưng Tiểu anh đang thầm nói trong lòng: " chuyện này chắc do Tiêu Nại làm, ko ngờ gia đình Anh ý có thế lực lớn như vậy."
Thế rồi chuyện những ngày đó dần cũng đi vào quên lãng, thấm thoát Tiểu Anh đã đi học được 1 tháng, mõi ngày vẫn vậy, Tiêu Nại đưa rướt Tiểu Anh đến trường rồi về nhà, Hoàng vẫn đi theo Tiểu Anh khi ở trường và anh đang muốn tìm cơ hội tỏ tình với Tiểu anh, nhìn 2 người họ Tiêu nại rất bực mình, nhưng anh cũng rất tin tưởng Tiểu Anh, ngày ngày đến trường Tiểu anh, tiêu nại cũng bị một đám nữ sinh vây quanh, biết Tiểu Anh ko thích nên sau này anh rất hạn chế bước ra khỏi xe, thế nhưng phiền phức vẫn luôn đeo bám, các cô gái chủ động gõ cửa xe anh xin làm quen mặc cho anh đã từ chối thẳng. Bây giờ thì tình cảm của Tiêu nại và Tiểu anh đã rất tốt, hàng ngày Tiêu Nại luôn tỏ ra chăm sóc Tiểu Anh và Tiểu anh cũng vậy, tuy có lúc cô cũng hay làm nũng vớI anh, trong lòng họ đã có nhau thế nhưng ngoài miệng ai cũng ngại ngần chưa dám nói ra, Tiêu nại thì thấy Tiểu Anh còn nhỏ nên ko muốn làm cô bận lòng nhiều.
Hôm nay cũng như mọi ngày,Tiêu Nại đang trên đường đưa Tiểu anh đến trường:
- Hôm nay anh có một bữa tiệc sinh nhật em gái nuôi của anh, em đi với anh nhé, hôm đám cướI chúng ta, cô ấy đang ở nước ngoài, anh chưa giới thiệu để 2 người biết nhau.
Tiêu nại quay qua hỏi Tiểu Anh khi cô đang nghêu ngao hát một ca khúc gì đó, bây giờ thì cô đã có phần thay đổi rồi, cô thuộc nhìu bài hát hơn và đủ mọi thể loại, nghe anh muốn mình đi dự tiệc, Tiểu anh có phần bối rối vì ko quen tham dự các bữa tiệc có nhiều người, bình thường nếu ko quan trọng anh sẽ ko yêu cầu cô đi cùng đâu, nên lần này nghe anh nói dù ko muốn đi nhưng cô cũng biết mình ko nên từ chối:
- Bữa tiệc toàn người lớn không, em đi có tiện ko anh, em sợ mình sẽ làm cho anh mất mặt.
- Em đừng quá lo lắng, bữa tiệc này chỉ toàn những người trẻ tuổi thôi ,em gái anh cũng lâu anh ko gặp, nó đi nước ngoài rất sớm, ngày xưa cha cô ấy làm bác sĩ riêng cho gia đình mình, cô ấy theo cha tới thường xuyên nên bọn anh kết nghĩa anh em luôn. Sau đó cha cô ấy mất nên cô ấy đi nước ngoài sống, hiện giờ cô ấy mới trở về, nhân buổi sinh nhật lần này của cổ anh muốn giới thiệu để 2 người làm quen, tối đi với anh nha.
Anh đã nói rõ ràng như vậy và lập lại câu hỏi lần nữa với cô, nên ko còn lý do gì Tiểu Anh có thể từ chối anh:
- Vâng, tôi nay em sẽ đi với anh.
- Uh, vậy em mặc cái đầm màu đen lần trước anh mang mẫu từ paris về cho em nhé, anh rất muốn nhìn thấy em mặc nó, chắc sẽ rất hợp với em, khi nhìn thấy nó anh đã nghỉ ngay đến em đấy.
- Dạ, em biết lúc nào anh cũng lo nghĩ cho em mà, anh đã mua cho em cả một tủ đồ rồi, em ko muốn anh phải phung phí vào em quá nhiều đâu.
Nghe cô nói, nhìn cái miệng chu chu của cô, anh yêu làm sao nét ngây thơ của cô, rất muốn đặt môi lên đôi môi đó thêm một lần nữa, từ cái lần đầu tiên đó anh đã ko có cơ hội thực hiện nó lần nữa, anh nhớ cái cảm giác mền mại, ngọt ngào của đôi môi cô. Thế nhưng đang lái xe anh không thể hành động được.
Đúng 7 giờ tối, Tiêu nại đã có mặt ở phòng khách đợi Tiểu Anh, thấy lâu quá mà cô vẫn chưa ra anh có vẻ sốt ruột, ngồi xem phim anh cứ nhìn lên lầu, lúc nãy trên phòng anh bị dì Nhung đuổi ra ngoài, với lý do giúp cô trang điểm ko muốn anh đứng đó cản trở họ, nên bây giờ anh ko tài nào đoán được họ tại sao trên lầu lâu như vậy.
7g15phút đúng, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được cái anh đợi nãy giờ, nhìn Tiểu anh trân trối, như muốn thu vào mắt hình ảnh tuyệt vời của cô đêm nay. Vào ngày đám cưới trông cô rất đẹp, nhưng trong cái đẹp đó còn tồn tại nét ngây thơ của người thiếu nữ chưa kịp trưởng thành, sau thời gian sống ở nhà anh, cuộc sống mỗi ngày đã thay đổi có lẽ đã làm cho cô trưởng thành hơn, nét ngây thơ vẫn còn, nhưng nhìn cô rất sắc sảo, chiếc váy ôm ngọn thân hình cô khoe ra những đường nét đầy đặn của một thiếu nữ trưởng thành, tà váy xẻ một đường dài lộ ra đôi chân dài tuyệt mỹ. Đang thả hồn theo từng bước chân của cô, Tiêu Nại bị đánh thức bởI lời nói và giọng cười châm chọc của Dì Nhung :
- Cái thằng, vợ nó hằng ngày bên cạnh nó, nhìn ko đã hay sao mà còn nhìn hoài vậy, làm cho con vợ cháu ngượng kìa. Ha ha
- Anh ko biết gì cả, bình thường Tiểu Anh ít khi để ý thay đổi cách trang điểm cho bản thân, hôm nay con nhỏ trang điểm khác đi, nhìn là phải rồi, tại vợ đẹp quá mà, Quân cháu đưa Tiểu Anh đi ăn tiệc nhớ giữ vợ cho kỹ nha, kẻo ai bắt mất vợ con đó.
Dì Nhung châm chọc, anh chưa kịp mừng gì đã làm cho cả anh và Tịnh gượng ko thể tả, nhưng Quân thấy dì Nhung có phần nói đúng, nên ko kịp suy nghĩ anh đã buộc miệng nói ra những gì trong lòng:
- Dì nói làm cho con ko còn hứng tới bữa tiệc nữa, ở nhà chỉ mình con ngắm thôi, chứ cho cổ tới đó ai cũng sẽ nhìn cổ mà thôi.
Anh vừa dứt câu thì dì Nhung cười to lên, dì đang thắc mắc về chàng trai lạnh lùng bình thường biến mất đâu rồi mà bây giờ nhìn anh như một chàng trai mới biết yêu, để lộ ra sự ích kỷ ko muốn cho ai thấy hay nhìn người yêu của mình.
Đã ngượng bây giờ Tiêu nại và Tiểu anh càng ngượng hơn, đặc biệt là Tiểu anh, gương mặt cô đỏ ửng, má hồng ko nhìu, nhưng đôi ngò má của cô đỏ như quả táo chín, Tiêu nại nhìn thấy mà phải cố kèm chế một cảm giác rất dữ dội đang từ từ xuất hiện trong người, còn Tiểu anh cô quay qua lườm anh một cách, thầm trách anh về cách ăn nói cẩu thả của mình, nhưng cô đâu biết được cử chỉ của cô càng làm tăng thêm cảm giác đang tồn tại trong lòng anh.
- Thôi, cả hai đi đi, kẻo trễ.
Khi nghe lời nhắc nhở của dì, Quân và Tiểu anh mới tỉnh người ra, cúi chào dì ở lại trông nhà, 2 người trẻ tuổi bước ra ngoài, Tiêu nại ko quên choàng tay lên eo Tịnh, tỏ cử chỉ như để xác định cô là của anh, ko ai được đến ngần.
Vì xuất phát trễ, nên cả 2 đi đến bữa tiệc hơi bị muôn, mọi ngưới có lẽ đã đến đông đủ hết, khi cả 2 từ ngoài bước vào, tất cả cái nhìn của mọi người trong bữa tiệc dường như đều chiếu cả vào 2 người, Tiêu Nại lịch lãm, nhưng ko kém phần phong độ trong bộ vét may cách tân, bộ vét của anh được thiết kế từ bộ vét truyền thống và thêm vào vài chổ phá cách theo phong cách châu âu, đặc biệt trên cổ áo sơ mi thay vì một cái caravat thì bây giờ được để tróng, nhìn anh rất phong cách, ko hề mất đi nét sang trong. Còn cô gái kế bên anh, làn da trắng như bông tuyết của cô nổI bật lên trên chiếc váy màu đen, chiếc áo cũng rất nỗi bất vì ai nhìn vào cũng biết đó là một chiếc áo đắt tiền, và nó thất sự rất đẹp khi được một người con gái đẹp có thân hình tuyệt mỹ khoát đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro