Chương 6
Ngủ một giấc dậy... trái tim vẫn còn đau rất nhiều. Hôm nay là ngày quay trailer nữa, không biết tôi có thể quay nổi hay không đây. Liếc nhìn tập kịch bản bị bỏ xó trong góc, tâm tình cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào. Haizzz... chuyện tới đâu thì tới vậy. Tôi bật dậy, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, tiếng ồn rộn ràng trong bếp khiến tôi có chút bất ngờ. Ngồi ngay ngắn tại bàn ăn vẫn là khuôn mặt quen thuộc của thằng bạn thân. Mẹ tôi đang đặt một ly sữa xuống cho nó, tiếng cười nói rộn rã cả căn bếp.
- Ui, anh trai. Lại đây ăn sáng nè. P'Ohm mang qua đó! P' Ohm nói sẽ đưa anh đi làm cùng. Dù gì hai anh cũng sẽ làm chung cả ngày hôm nay mà.- Nonie vừa cắn miếng sandwich vừa vẫy tay với tôi.
- Ăn uống cho đàng hoàng. Coi chừng nghẹn! - Ohm kéo Nonie ngồi xuống ghế, xoa xoa đầu.
Tôi đen mặt. Không phải tôi ghen với em gái mình hay gì nhưng tôi mới vừa nhận ra cái hành động xoa đầu này của nó không phải làm với một mình tôi. Mẹ có vẻ nhìn ra tâm trạng không mấy vui vẻ của tôi, bà tiến lại gần, ôm hôn trán tôi rồi hỏi han. Thấy mẹ như vậy, tôi cũng không nỡ khiến bà phải lo lắng, tôi giấu cảm xúc của mình, cười bảo tôi chưa tỉnh ngủ. Bà kéo tôi về phía bàn ăn, đặt xuống một phần cháo và bánh quẩy.
- Ohm mua cho con đó. Thằng bé sợ hôm qua con ăn no quá khó chịu nên mua cháo. Của cả nhà là bánh mì sandwich.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, nhìn tô cháo trước mặt, cảm xúc không biết xoay chuyển thành cái dạng gì. Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của nó, khẽ nói cảm ơn rồi cúi xuống ăn sáng. Trải qua buổi tâm sự ngày hôm qua, tôi cũng chưa biết mình phải nên đối mặt với nó như thế nào.
Kết thúc bữa sáng, cùng nhau dọn dẹp xong thì mẹ tiễn hai đứa tụi tôi ra cửa. Bà luôn miệng chúc hai đứa mọi việc thuận lợi, hôn lên trán hai đứa, lại dặn dò đủ chuyện trên trời dưới đất rồi mới thả hai đứa đi. Tôi mở cửa xe nó, leo lên trước khi mẹ lại tiếp tục nói thêm gì đó. Ohm vái chào mẹ tôi rồi đi về phía ghế lái. Cái điệp khúc dặn dò này lặp đi lặp lại từ lúc hai đứa tôi đủ tuổi lái xe và có bằng lái tới giờ đã 2-3 năm rồi. Cảm ơn sự quan tâm của mẹ nhưng nghe mãi đến nỗi tôi đã thuộc lòng rồi, thật sự không muốn nghe lại đâu.
Vừa lên xe, tôi cài dây an toàn, xoay mặt qua một bên, nhắm tịt mắt lại. Thật sự không biết nói chuyện với nó như nào, tránh được lúc nào hay lúc đó vậy. Ohm lên xe, nó nhìn tôi, thở dài rồi lái xe đi. Gì đây, cảm giác tội lỗi này là gì hả? Tôi biết mình nên đối mặt với nó, cư xử như bình thường nhưng mà tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi không cách nào nói chuyện bình thường được, tôi sợ mình vừa mở miệng, nước mắt lại trào ra. Đi được một đoạn, đột nhiên thằng Ohm dừng lại, tấp xe vào bên đường.
- Mình nói chuyện chút đi
- Không chịu. Tao vẫn còn buồn ngủ lắm, cho ngủ tí đi.
- Nanon, tao biết mày không buồn ngủ, mày chỉ đang tránh mặt tao.
- Tao tránh mặt mày làm gì? Tao buồn ngủ thiệt mà.
- Nanon, tao có chuyện cần nói. Chuyện quan trọng thật sự...
Tôi thở dài. Nghiêm túc đến mức này, nếu tôi không nói chuyện với nó, tôi sẽ thật sự thành người bạn tồi tệ. Tôi cố gắng điều tiết tâm trạng của mình lại, quay sang nhìn nó. Tôi không biết nói gì nhưng có vẻ là chuyện thật sự quan trọng. Nó ngồi đó, ánh mắt đảo liên tục, hai tay liên tục chà xát vào nhau, môi mím lại. Nó đang rất lo lắng. Tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của nó trước đây. Tôi nghĩ, đáng lẽ ra người lo lắng phải là tôi chứ. Tôi muốn chọc ghẹo nó, chọc nó cười, khiến nó thoải mái trở lại như nó từng làm với tôi nhưng mãi tôi cũng chẳng thốt nên lời được.
- Đ..Được rồi. Chuyện quan trọng gì thế? - Tôi cố gắng giữ bản thân bình thường nhất có thể, ngập ngừng nói
- "Quá tam ba bận", biết quy luật này chứ? - Ohm hít một hơi sâu rồi hỏi, có vẻ như nó thật sự quyết tâm xả hết tâm tình
- B...biết, thì sao?
- Người ta bảo việc gì trì hoãn 3 lần sẽ không tốt.
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng khiến tôi có chút chột dạ. Tôi có quyết tâm theo đuổi nó, lại liên tục rụt đầu quay trở về vạch xuất phát. Sự khó hiểu, tò mò và chột dạ khiến bụng tôi cứ nhộn nhạo cả lên. Đầu óc xoay chuyển lộn xộn cũng không theo kịp tốc độ biến đổi của nó. Đây là muốn nói gì?
- Lần thứ nhất muốn theo đuổi, bị mày ôm vai cười ghét bỏ. Lần thứ hai muốn theo đuổi, mày đang nói với mọi người mày thích con gái tóc dài. Tao không có tóc dài, cũng không phải là con gái thế nên lại không dám nói ra. Lần thứ ba muốn theo đuổi mày, mày lại vì quá nhập vai mà bị bệnh.
- Mày..
- Để tao nói hết có được không?
-...
- 3 lần rồi.. Dù cho tao có tinh thần thép đi chăng nữa nhưng trái tim của tao cũng không chịu nổi sự dày vò. Tao từng bị tổn thương, tao rất sợ sẽ bị tổn thương một lần nữa. Thế nên sau ba lần đó, tao cũng không dám tiếp tục mơ tưởng. Tao từ bỏ rồi nhưng mày lại cho tao thấy những dấu hiệu nho nhỏ rằng mày cũng có tình cảm với tao. Người ta bảo quá ba lần sẽ không tốt nhưng tao muốn cho bản thân mình thêm một cơ hội nữa. Tao không muốn tự mình hù chính mình, tự phỏng đoán mọi thứ, nó quá đáng sợ. Mỗi phút mỗi giây yêu thầm là mỗi phút mỗi giây thất tình, mày biết mà. Vậy nên.... tao, tao.. xin ở cạnh mày có được không?
Nó liếc nhìn cảm xúc trên khuôn mặt tôi, cẩn thận từng câu chữ khiến tôi có chút không nói nên lời. Câu tỏ tình chân thật, ngọt ngào nhất mà tôi từng mong muốn. Nếu hỏi tôi có từng tưởng tượng khung cảnh này chưa, trả lời thật lòng là có nhé. Cảm xúc lúc này khác hẳn lúc tôi tự mình suy diễn. Tôi cứ nghĩ bản thân mình sẽ vui đến độ nhảy cẫng lên, sẽ hét to vì phấn khích nhưng không, tôi bình tĩnh đến lạ thường. Tôi thậm chí còn có thể vui vẻ trêu nó một chút.
- Bây giờ không phải tao đang ở cạnh mày sao?
- Nanon~~~! Ý tao là...ý tao là ở cạnh nhau như.. như...
- Như gì nào? Nói nhanh để tao biết đường đồng ý.
Tôi nhìn thấy cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt nó. Nhăn nhó, khó chịu, bất ngờ, vui vẻ... Ánh mắt nó lấp lánh nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ nhất tôi từng thấy. Nó nhào người qua bên ghế phụ, kéo tôi về phía nó, ôm tôi thật chặt
- Như người yêu. Để tao làm người yêu mày nhé
- Uhm, làm người yêu của mày. - Tôi cũng ôm lấy nó, vui vẻ gật đầu, cảm giác hạnh phúc tràn dâng
- Cảm ơn mày, Nanon!
- Tao cũng có điều muốn nói...- Tôi đẩy nó ra, nắm thật chặt hai tay nó can đảm thổ lộ tâm tình của chính mình - ... Không phải chỉ một mình mày sợ. Tao cũng sợ. Tao thích mày, 2 năm rồi. Ban đầu tao chưa chấp nhận được chuyện tao thích mày nên tìm cách trốn tránh. Sau này thì tao sợ, sợ nói ra thì tao với mày không làm bạn được nữa. Hai năm này, tao rất ngại mỗi khi nhìn mày, cũng không dám nhìn thẳng mặt mày, vì tao sợ mày phát hiện, sợ rằng mỗi cái nhìn của tao đều đang gào thét lên là tao thích mày. Cảm ơn mày, Ohm! Cảm ơn vì đã tiến về phía tao trước. Cảm ơn vì đã cho hai chúng ta một cơ hội. Tao yêu mày.
Một lần nữa tôi rơi vào vòng tay của nó, cảm giác ấm áp lan tỏa, giọt nước mắt lăn dài trên má. Lần này tôi rơi nước mắt, có người lau dùm rồi, không cần phải tự lau nữa. Mới phút trước còn độc thân mà giờ tôi đã có nó bên cạnh.
———————————////——————————-
- Bộ phim được nhiều người yêu thích nhất, giải thưởng này thuộc về Bad Buddy Series. Chúc mừng Ohm và Nanon.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường lễ trao giải, tôi cùng nó tay trong tay bước lên sân khấu. Thật tuyệt khi bộ phim thành công ngoài sự mong đợi. Thật tuyệt khi mọi cố gắng của mọi người và đoàn làm phim không bị uổng phí. Thật tuyệt khi tôi và nó cùng nhận giải cho bộ phim được yêu thích nhất.
Tôi với nó lần lượt phát biểu, cảm ơn và cúi chào khán giả. Sau khi lui vào hậu trường, bọn tôi ngay lập tức bị vây vào những cái ôm siết chúc mừng. Tôi rưng rưng, cố kìm nén những giọt nước mắt hạnh phúc. Bộ phim này mang lại cho tôi rất nhiều thứ, cho tôi trải nghiệm được rất nhiều cung bậc cảm xúc. Từng dòng kí ức lại lần nữa ùa về... từng khung cảnh, từng cảm xúc, từng nụ hôn, từng cái ôm siết. Là cảm xúc chân thật lúc thầm yêu, là cảm xúc khi yêu mãnh liệt, là cảm giác hụt hẫng, tổn thương, là sự cố chấp của tuổi trẻ. Một hành trình đầy cảm xúc tốt đẹp.
Sau buổi lễ trao giải và cuộc gặp gỡ ngắn với fan, Ohm đưa tôi đến cái sân thượng nơi quay phim một lần nữa. Tôi vô cùng tò mò, tại sao lại muốn quay lại đây.
- Tao thích chỗ này lắm!
- Nhưng tao không thích! - Tôi nói
- Tao biết. Là vì nơi này với Pran, với mày không có kí ức đẹp. Là nơi nụ hôn vội vã và tiếc nuối, là nơi cãi nhau của cả hai, nơi đau đớn khi phát hiện sự thật của gia đình. Đều ở đây cả!
- Biết còn mang người ta tới đây làm gì?
- Để tạo ra ít nhất một kí ức đẹp cho mày về nơi này. Trong mọi trường hợp, luôn có điều gì đó tốt đẹp. Nếu mày nhìn ra nó, mày sẽ cảm nhận được hạnh phúc. Như lần cảnh nụ hôn vội vã đó, điều tốt đẹp ở đây là Pran không phải đơn phương. Đó là tình cảm từ hai phía.
- Vậy thì cãi nhau thì sao?
- Lần đó chẳng phải Pran muốn chịu thua để được Pat giúp đỡ sao. Lần đó chỉ là Pat không muốn Pran mất đi sự kiêu ngạo vốn có của cậu ấy. Dù có hay không có vụ cá cược, Pat vẫn sẽ giúp cậu ấy thôi.
- Vậy còn ...
- Là chỗ dựa. Đau đớn nhưng bọn họ là chỗ dựa cho nhau, cùng nhau vượt qua nỗi đau ấy! Cũng giống như bọn mình ở hiện tại, chỉ cần có nhau thì mọi mệt mỏi cũng không là gì
- Dẻo miệng~~
Ohm cười, kéo tôi về phía nó. Bọn tôi đứng đối diện nhau, hai tay đan vào nhau.
- Chỉ dẻo miệng với mày thôi! Và ngày hôm nay, muốn đem lại riêng cho mày một kỉ niệm.
-...
- Không hỏi là gì sao?
- Không hỏi thì mày không nói sao?
- Chả có tí lãng mạn nào cả?- Nó phồng má, ra vẻ giận dỗi
- Ơ ơ ơ... thế bạn yêu muốn làm gì nào? Tạo kỉ niệm như nào nà? Hôn nhá
"Chụt"
- Cơ hội... lưu manh! - Tôi làm mặt ghét bỏ, chùi chùi môi, vừa dứt câu liền hôn người ta.
- Au, là mày bảo hôn cơ mà! - Nó cười rạng rỡ
- Nói chuyện chính đi. - Tôi nạt nó
- Được rồi. Nghe nhá. Đầu tiên, cảm ơn mày. Khoảng thời gian chúng ta ở cạnh nhau khiến tao nhìn nhận được rất nhiều vấn đề, có nhiều cảm xúc mà tao chưa từng có. Cũng nhờ mày mà tao từng bước từng bước chữa lành những vấp ngã, tổn thương khi xưa. Tao đang từng chút một trưởng thành thêm nhờ có mày. Điều thứ hai, xin lỗi. Tao biết bản thân tao không phải là một người yêu hoàn hảo. Tao biết mình có rất nhiều thiếu sót, cũng nhiều lần làm mày đau lòng. Tha lỗi cho tao nhé. Cuối cùng tao yêu mày nhé Nanon, tao mong chờ dự án tiếp theo của tao với mày. Dù series này kết thúc nhưng tình bạn, tình yêu giữa chúng ta sẽ không kết thúc! Mượn câu thoại của P'Off, vì mày không phải phim, mày là đời thực. Mày là tất cả của tao.
- Nói xong chưa?
- Uhm. Xong rồi! Yêu mày nhé, bạn!
- Tao tưởng mày lồng phim tụi mình vào chứ! Lồng phim của P'Off à? Nhưng mà P'Off có tặng quà nữa, mày chỉ nói thôi.
- Quà nè
Ohm móc từ túi quần ra một chiếc hộp vuông rồi mở ra trước mặt tôi. Một cái lắc tay bằng bạc. Nó lấy ra, cẩn thận đeo vào tay tôi. Đeo xong, nó chìa tay ra, khoe khoang một cái lắc tay y hệt đang nằm trên cổ tay trái. Tôi cười vui vẻ ôm chặt nó, đặt lên môi nó một nụ hôn thật sâu. Cuối cùng tại cái sân thượng này, cũng có một chút kỉ niệm đẹp của tôi và nó.
- Tao cũng yêu mày, bạn thân à!
—————————The end————————-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro