Chương 6: Lựa Chọn Không Dễ Dàng


Doran bước ra khỏi phòng tập, nơi anh vừa có một trận đấu căng thẳng, nhưng không phải là trận đấu thực sự làm anh mệt mỏi. Cuộc chiến trong lòng mới là điều khiến anh cảm thấy kiệt sức. Mỗi ngày, anh phải đối diện với những cảm xúc khó hiểu, với những lựa chọn không thể tránh khỏi. Doran muốn tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, nhưng làm sao có thể khi cả hai mối quan hệ quan trọng nhất trong đời anh đều đặt ra những câu hỏi không lời đáp?

Peanut nhìn thấy Doran, ánh mắt anh ấy đầy sự quan tâm. "Em ổn chứ?" Peanut hỏi, giọng anh vẫn nhẹ nhàng như thế, như một người bạn luôn quan tâm đến tâm trạng của Doran.

Doran gật đầu, cố gắng nở một nụ cười, nhưng nó không thể che giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt anh. "Em không biết nữa, Peanut. Em cảm thấy mình đang đứng giữa một ngã ba đường mà không thể chọn lối đi nào."

Peanut bước lại gần, im lặng trong giây lát rồi lên tiếng, giọng đầy an ủi. "Không cần phải vội. Đôi khi chúng ta phải để cảm xúc dẫn lối. Nhưng đừng quên, dù em chọn gì, anh sẽ luôn ở đây, cùng với em."

Doran nhìn Peanut, đôi mắt anh ấy ấm áp và đầy sự kiên nhẫn. Peanut luôn là người như vậy, người bạn sẽ không bao giờ rời xa dù cho Doran có lựa chọn gì. Nhưng liệu tình bạn có đủ mạnh mẽ để che lấp những cảm xúc mà Doran không thể giải thích được với chính mình?

Tối hôm đó.

Doran ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Anh vừa nhận được tin nhắn từ Faker: "Anh muốn gặp em. Gặp nhau lúc 9 giờ tại quán cà phê đối diện phòng tập."

Cảm giác lại dâng lên trong Doran. Không thể phủ nhận rằng mỗi lần nhận được tin từ Faker, trái tim anh lại đập nhanh hơn, một cảm giác kỳ lạ nhưng cũng đầy cuốn hút. Doran biết mình không thể tiếp tục chạy trốn, không thể mãi che giấu những cảm xúc ấy. Nhưng làm sao anh có thể đối diện với Deft, khi người anh yêu quý đang đứng ngay phía sau và chẳng hề biết gì?

Quán cà phê, 9 giờ tối.

Faker đã ngồi chờ sẵn. Doran bước vào, và như mọi lần, Faker không thay đổi. Lạnh lùng, điềm tĩnh, nhưng lại có một thứ gì đó khiến Doran cảm thấy như đang bị hút vào một thế giới mà anh không thể thoát ra.

"Em đến rồi à," Faker lên tiếng khi Doran ngồi xuống, ánh mắt không hề rời khỏi anh. "Anh đã nghĩ nhiều về những gì em nói hôm trước."

Doran không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Lòng anh vẫn còn đầy những suy nghĩ chưa thể sắp xếp. Faker nhìn anh, một nụ cười thoáng qua trên môi.

"Em không cần phải lo lắng về điều này," Faker nói, giọng trầm và đầy thấu hiểu. "Anh biết em đang cảm thấy rất khó khăn. Đừng ép mình phải đưa ra quyết định ngay lập tức."

Doran nhìn Faker, tim anh như thắt lại. "Em không thể yêu cả hai người được, Sanghyeok. Em có Hyuk-kyu, em đã có những năm tháng quý giá bên anh ấy."

Faker im lặng một chút, rồi nhìn Doran thẳng vào mắt. "Anh không yêu cầu em phải từ bỏ Deft. Nhưng em cần phải đối diện với cảm xúc của mình. Đừng để bản thân phải giằng xé mãi như vậy."

Doran cảm thấy như có một cánh cửa mở ra trước mắt, nhưng lại không thể bước qua. Anh không thể bỏ đi những năm tháng đã có với Deft. Nhưng Faker lại mang đến một cảm giác mới mẻ, một thử thách mà Doran không thể ngừng suy nghĩ về.

Ngày hôm sau.

Doran vẫn chưa có câu trả lời cho những gì mình phải đối diện. Anh đã nói chuyện với Faker, nhưng trái tim anh vẫn chưa thể quyết định. Anh biết rằng tình cảm dành cho Deft vẫn còn đó, mạnh mẽ và vững vàng. Nhưng Faker lại là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh hiện tại, và điều đó khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Peanut nhận ra sự thay đổi trong Doran. "Em không phải lo đâu, Hyeonjoon à. Em sẽ tìm ra con đường của mình thôi. Nhưng đừng để mình phải chịu đựng quá lâu, đừng để sự mơ hồ giết chết những gì tốt đẹp mà mình có."

Doran nhìn Peanut, cảm giác biết ơn dâng lên trong lòng. Peanut luôn là người bạn giúp anh nhìn nhận mọi thứ một cách rõ ràng. Nhưng có phải chính vì vậy mà Doran càng thêm dằn vặt? Anh không muốn mất đi Deft, nhưng cũng không thể chối bỏ những cảm xúc mình dành cho Faker.

Chương 7: Chọn Lựa Của Trái Tim

Doran chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình huống này giữa hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, giữa những ký ức không thể phai mờ và những cảm xúc mới mẻ đầy mơ hồ. Anh từng nghĩ tình cảm là thứ có thể kiểm soát, rằng chỉ cần lý trí đủ vững vàng, mọi thứ sẽ có câu trả lời rõ ràng. Nhưng không, càng cố gắng lý trí, anh càng chìm sâu vào vòng xoáy của sự bối rối.

Deft là một phần của thanh xuân, là những năm tháng đầu sự nghiệp khi anh còn chập chững bước vào thế giới chuyên nghiệp. Với Deft, Doran luôn cảm thấy an toàn. Giữa họ có sự thấu hiểu mà không cần đến lời nói, có những ký ức mà dù có cố gắng thế nào cũng không thể xóa nhòa. Nhưng rồi Faker xuất hiện, như một cơn gió lạ thổi vào cuộc sống vốn đã quá ổn định của Doran. Faker là một thử thách, là một bí ẩn khiến Doran không ngừng tìm kiếm câu trả lời.

Nhưng tình yêu có thực sự là một thử thách cần chinh phục không?

Doran không biết nữa.

Tiếng bàn phím lách cách vang lên, Doran ngồi bên cạnh Deft, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình nhưng tâm trí lại trôi dạt tận đâu.

"Em ổn chứ?" Deft hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ để kéo Doran về thực tại.

Doran giật mình, quay sang nhìn Deft. Người anh vẫn mang dáng vẻ điềm đạm như mọi khi, nhưng trong ánh mắt ấy, Doran thấy một sự lo lắng không giấu giếm.

"Em..." Doran muốn trả lời rằng anh ổn, nhưng lại không thể. "Em chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."

Deft gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Doran và không hỏi thêm gì. Anh luôn là như vậy không bao giờ ép Doran phải nói ra những điều cậu chưa sẵn sàng. Nhưng chính sự dịu dàng ấy mới khiến Doran càng thêm dằn vặt.

Doran nhìn xuống đôi tay mình. Anh đã từng nắm lấy bàn tay này của Deft trong những lần chiến thắng, đã từng dựa vào bờ vai này khi mọi thứ trở nên quá khó khăn. Deft đã luôn ở đó, từ những ngày đầu tiên, từ khi anh còn chẳng biết bản thân muốn gì.

Vậy mà bây giờ, chỉ vì những cảm xúc bất chợt, anh lại do dự.

Một buổi tối muộn, tại quán cà phê gần phòng tập

Faker nhìn Doran, đôi mắt anh ta sâu thẳm như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu Doran. "Em đã suy nghĩ về những gì anh nói chưa?"

Doran siết chặt tay quanh cốc cà phê đang dần nguội lạnh. "Em đã nghĩ rất nhiều," anh đáp, giọng nhỏ dần.

Faker không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.

"Anh là một người đặc biệt." Doran tiếp tục, ánh mắt anh dao động. "Khi ở bên anh, em cảm thấy bản thân bị cuốn đi, như thể em không thể kiểm soát được mọi thứ. Anh khiến em phải suy nghĩ, phải tự hỏi mình muốn gì. Và có lẽ, nếu là trước đây, em sẽ không ngần ngại mà bước về phía anh."

Doran hít một hơi sâu. "Nhưng em đã nhận ra rằng mình không thể đánh mất những gì quan trọng nhất với em chỉ vì một cơn sóng lòng."

Faker vẫn không nói gì, nhưng Doran thấy được sự thay đổi trong ánh mắt anh.

"Em không thể đặt cược mọi thứ chỉ vì một thứ cảm xúc chưa chắc chắn" Doran nói tiếp, giọng anh nhỏ lại nhưng chắc chắn. "Với Hyuk-kyu, em không cần phải suy nghĩ. Em không cần phải tự hỏi liệu mình có đang làm đúng không, bởi vì em biết anh ấy sẽ luôn ở đó. Không phải vì thói quen, mà vì em biết đó là nơi em thuộc về."

Một khoảnh khắc dài trôi qua trước khi Faker chậm rãi gật đầu. "Anh hiểu rồi."

Không có sự giận dữ, không có sự thất vọng chỉ là một sự chấp nhận nhẹ nhàng. Faker luôn là như vậy, chưa bao giờ níu kéo điều gì không thuộc về mình.

Doran cảm thấy ngực mình thắt lại, không hẳn là đau đớn, mà là một cảm giác khó tả. Faker không trách anh, không hỏi tại sao. Anh ta chỉ đơn giản là chấp nhận.

"Em vẫn muốn chúng ta là bạn," Doran nói, dù anh biết câu đó chẳng thể nào khiến mọi thứ trở lại như trước.

Faker khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thật. "Chúng ta vẫn là đồng đội mà."

Doran biết, mọi chuyện sẽ không còn như cũ nữa. Nhưng ít nhất, anh đã đưa ra quyết định của mình.

Vài ngày sau.

Doran đứng bên cạnh Deft trong phòng tập, lần này không còn sự lưỡng lự nào trong lòng anh nữa. Deft vẫn ở đó, vẫn là người anh luôn tin tưởng nhất. Và Doran biết rằng mình đã chọn đúng.

Peanut đi ngang qua, liếc nhìn Doran một chút rồi mỉm cười. "Trông cậu có vẻ nhẹ nhõm hơn rồi đấy."

Doran gật đầu, ánh mắt anh vô thức tìm đến Deft. Anh không cần phải nói ra, nhưng Deft đã hiểu.

Doran biết rằng tình cảm không phải lúc nào cũng cần phải mãnh liệt hay đầy thử thách để có ý nghĩa. Đôi khi, sự bình yên mà ai đó mang lại mới là điều quý giá nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro