Peanut's POV
Peanut không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, và có lẽ vì vậy mà anh thường trở thành người đứng sau, lặng lẽ quan sát những gì đang xảy ra xung quanh. Nhưng chính trong sự im lặng ấy, những suy nghĩ và cảm xúc của anh lại tràn ngập. Đặc biệt là khi Doran đang đứng giữa hai lựa chọn khó khăn—Deft và Faker.
Mối quan hệ giữa Peanut và Doran không đơn giản chỉ là tình bạn hay đồng đội. Họ đã gắn bó với nhau qua từng trận đấu, từng thành công và thất bại. Peanut biết Doran, hiểu Doran đến mức đôi khi anh có thể đoán được cảm xúc của cậu ấy chỉ qua một ánh mắt hay một cử chỉ nhỏ. Nhưng lần này, sự im lặng của Doran lại khiến Peanut cảm thấy như có một khoảng cách vô hình đang dần nở ra giữa họ.
Anh không thể quyết định thay Doran. Đó là điều anh hiểu rõ nhất. Mỗi người đều có con đường riêng, và Doran, dù có chọn ai đi nữa, cũng phải tự quyết định. Nhưng cái cảm giác đứng giữa, không thể làm gì ngoài việc lặng lẽ quan sát, đã khiến Peanut cảm thấy nặng nề. Đặc biệt là khi anh không thể gạt bỏ những suy nghĩ về điều sẽ xảy ra nếu Doran chọn đi con đường khác, không phải là con đường mà Peanut đã từng hy vọng.
⸻
Một buổi chiều muộn
Peanut ngồi một mình trong phòng nghỉ, tay cầm ly cà phê nguội, nhưng chẳng hề cảm nhận được vị. Những tin nhắn trong nhóm chat không còn sức hút nữa. Anh chỉ cảm thấy lòng mình trống vắng, như thể có một điều gì đó đang thiếu hụt.
Doran và Deft đang trò chuyện với nhau, và Peanut không khỏi chú ý đến ánh mắt Doran. Cậu ấy nhìn Deft, nhưng những khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt ấy lướt qua Faker, Peanut cảm nhận được điều gì đó không rõ ràng. Có thể Doran đang suy nghĩ, có thể cậu ấy đang lưỡng lự. Nhưng dù thế nào, Peanut biết mình không thể nhúng tay vào. Anh chỉ có thể đứng ngoài, đợi cho Doran tự tìm ra đáp án.
Peanut thở dài. Anh biết rằng con đường Doran chọn không chỉ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu ấy và Deft, mà còn là mối quan hệ với cả Faker, và với anh nữa. Nhưng anh không thể ép buộc. Những quyết định phải đến từ chính Doran. Đó là điều Peanut luôn tin tưởng. Nhưng dù thế, trong lòng vẫn có một chút luyến tiếc.
⸻
Một buổi sáng trước trận đấu quan trọng
Peanut bước vào phòng thay đồ, ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng những khuôn mặt mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm. Doran đang đứng trước gương, khuôn mặt cậu ấy thoáng chút lo lắng. Peanut không vội lên tiếng, chỉ đứng im quan sát. Anh biết, Doran đang phải đối diện với một quyết định lớn lao, và cậu ấy có thể đang cảm thấy bất an. Cảm giác đó, Peanut đã từng trải qua.
Peanut đã bao giờ phải đứng giữa những lựa chọn như vậy chưa? Đứng giữa những mối quan hệ, giữa sự nghiệp và cảm xúc, giữa hai người mà cậu ấy không muốn làm tổn thương? Anh không chắc. Nhưng anh biết, cảm giác đó thật không dễ dàng.
⸻
Một buổi tối muộn trong phòng thay đồ
Peanut ngồi lại một mình, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ánh đèn sáng lấp lánh trong đêm tối, nhưng lòng anh lại mịt mù. Anh nghĩ về những ngày tháng trước, về sự gắn bó giữa anh và Doran, về những lần họ cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng bây giờ, mọi thứ lại khác. Doran đang đứng giữa hai ngã rẽ, và dù Peanut có muốn thế nào, anh cũng không thể kéo cậu ấy lại.
Anh đã từng mong rằng Doran sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ cùng anh trải qua những mùa giải, cùng nhau chiến đấu. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn. Doran có quyền được lựa chọn con đường của mình, và dù cho con đường đó có thể đưa cậu ấy rời xa Peanut, anh sẽ không bao giờ trách móc. Nhưng vẫn có một chút gì đó trong lòng Peanut không thể kìm nén được.
⸻
Sáng hôm sau, Doran tìm Peanut
Doran bước vào phòng tập, ánh mắt có chút lạ lẫm. Cậu ấy dừng lại trước mặt Peanut, không nói gì ngay lập tức. Peanut nhận ra sự lúng túng trong cậu ấy, và anh không cần hỏi cũng biết rằng Doran đang tìm kiếm lời khuyên.
"Peanut, anh nghĩ em nên làm gì?" Giọng Doran trầm, như thể cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không tìm được lời giải đáp.
Peanut im lặng một lúc, nhìn vào mắt Doran. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy sự mệt mỏi, sự căng thẳng dâng lên trong đôi mắt của cậu ấy. Anh đã từng ở trong tình huống đó, và anh hiểu cảm giác ấy hơn ai hết. Nhưng Peanut không thể đưa ra quyết định thay Doran.
"Em phải tự quyết định, Doran," Peanut nói nhẹ nhàng, đôi mắt anh không giấu được sự lo lắng, nhưng cũng chứa đựng sự kiên định. "Anh không thể nói cho em phải làm gì, nhưng dù em chọn ai, anh sẽ luôn ở đây."
Doran không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ gật đầu. Có một chút gì đó trong ánh mắt cậu ấy khiến Peanut cảm thấy tiếc nuối, tiếc vì những gì đang thay đổi, tiếc vì những điều đã không còn như trước. Nhưng dù vậy, anh vẫn sẽ luôn ở đó, vì đó là điều mà tình bạn đích thực yêu cầu.
"Anh sẽ luôn ở đây," Peanut nhắc lại lần nữa, và trong sâu thẳm, anh chỉ mong Doran sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, dù có là gì đi nữa.
Doran mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn anh, Peanut."
Và dù trong lòng vẫn còn một chút luyến tiếc, Peanut biết rằng đó là tất cả những gì anh có thể làm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro