Khởi Đầu Vòng Lặp
Buổi sáng đầu tiên bắt đầu bằng tiếng mở cửa sắc lạnh.
Moon Hyeon Jun đứng đó, dáng người dựa một phần vào khung cửa, ánh đèn chiếu từ sau lưng hắn khiến cả gương mặt phủ bóng.
“Đi theo tôi.”
Không giải thích.
Không cho thời gian chuẩn bị.
Không đủ chỗ để hỏi lại.
Choi Hyeon Joon bước ra, đóng cửa phía sau. Khoảng cách giữa hai người vừa đủ, không quá gần để bị coi là nịnh bợ, không quá xa để bị xem là lơ là.
Moon Hyeon Jun dẫn đường vào hành lang chính.
Nhịp chân hắn không đều: khi chậm đến mức gần như dừng lại, khi tăng tốc bất ngờ khiến người đi phía sau phải điều chỉnh nhịp thở. Tiếng bước chân vang lên từng nhịp sắc, phản hồi lại từ tường bê tông như một sự cảnh báo liên tục.
Hắn không nói một câu, chỉ thỉnh thoảng liếc vào mảng kính trên tường để quan sát bóng phản chiếu của Choi Hyeon Joon, xem anh có bị động theo nhịp thay đổi hay không.
Choi Hyeon Joon thì giữ tốc độ ổn định. Mỗi lần Moon Hyeon Jun đổi hướng đột ngột, anh chỉ nghiêng người một nhịp nhỏ rồi theo ngay, không tạo ra tiếng động thừa.
Cảm giác lúc này giống như đang bước vào một bài kiểm tra không lời.
Không khí đầy căng thẳng, kéo dài như một sợi dây đang bị kéo đến mức muốn rách.
Cuối hành lang, Moon Hyeon Jun dừng trước một cánh cửa thép xám. Hắn mở ra, đi vào trước. Choi Hyeon Joon theo sau và nhìn thấy cảnh đầu tiên của ngày:
Một người đàn ông bị trói, quỳ gục ở giữa phòng. Máu khô bám trên cổ áo, tóc rối bù, hơi thở đứt quãng.
Moon Hyeon Jun tháo găng tay khỏi túi áo, đeo vào từng ngón một cách chậm rãi.
Không nóng vội.
Không khó chịu.
Không tỏ ra muốn phô trương.
Chỉ là làm việc.
Hắn không nhìn Choi Hyeon Joon khi nói:
“Đứng đó. Và nhìn tôi.”
Giọng hắn nhẹ nhưng sắc, như vết cắt lạnh trượt qua da.
Moon Hyeon Jun bước tới người đàn ông bị trói và đưa ra vài câu hỏi. Giọng hắn vẫn giữ nguyên độ đều, không thay đổi dù đối phương bắt đầu run.
Một cú nắm tóc kéo thẳng đầu dậy.
Một cú đấm đủ mạnh làm bật máu ở khóe môi.
Không dùng dao.
Không tra tấn tàn bạo.
Nhưng áp lực tâm lý đập thẳng vào người trong phòng.
Choi Hyeon Joon đứng phía sau, vai thẳng, mắt không né, cơ mặt không đổi. Anh quan sát từng động tác: lực tay, cách Moon Hyeon Jun giữ tốc độ, cách hắn ngừng đúng lúc để người bị trói tự sụp xuống.
Và… quan sát cả việc Moon Hyeon Jun đang quan sát ngược lại.
Hắn liên tục liếc qua để xem anh phản ứng thế nào. Nhịp thở có lệch không, lông mày có nhíu lại không, tay có siết áo không.
Nhưng Choi Hyeon Joon giữ yên.
Không một dấu hiệu dư thừa.
Khi buổi 'xử lý' kết thúc, Moon Hyeon Jun tháo găng, ném vào thùng kim loại. Tiếng găng rơi xuống đáy thùng vang lên sắc đến khó chịu trong căn phòng im phăng phắc.
Không nói gì thêm, hắn bước ra cửa.
Choi Hyeon Joon theo sau.
Hai người đi ngang qua khu phòng của thuộc hạ. Ở đó có hàng chục ánh mắt nhìn về phía họ, tò mò có, cảnh giác có, thù địch cũng có. Một tên đứng dựa vào tường, cố tình chắn nửa lối đi. Hắn nheo mắt, nhếch môi:
“Đàn em mới hả?”
“Trông hiền dữ, 'mềm' vậy có làm nên trò trống gì không đấy?”
Giọng không lớn, nhưng đủ để cả dãy nghe thấy.
Choi Hyeon Joon dừng lại đúng một nhịp thở.
Không đáp.
Không nhìn lâu.
Không lùi lại.
Anh chỉ nghiêng người bước tới, bỏ qua thằng đang chặn đường như nó chỉ là cái bàn thừa.
Không chiếm khoảng trống của ai, nhưng cũng không nhường.
Tên kia khựng lại, mặt khó chịu rõ rệt.
Moon Hyeon Jun đi phía trước nhìn vào miếng kim loại trên tường phản chiếu cảnh vừa rồi. Hắn không quay lại, nhưng hơi nghiêng cằm một góc nhỏ, như ghi nhận chi tiết ấy.
Đoạn hành lang sau đó yên tĩnh hơn, vài bước sau hắn bất ngờ rẽ vào một lối phụ hẹp, gần như không người qua lại. Đèn trên đầu nhấp nháy nhẹ.
Hắn dừng lại, xoay người:
“Tôi cần một tập tài liệu ở phòng C-7.”
Khoảng lặng kéo dài nửa giây.
“Lấy. Đừng để ai thấy.”
Một câu rất bình thường.
Nhưng khu C-7 là khu hạn chế cấp cao lính mới không có quyền đi vào. Hai bảo vệ đứng canh cửa, thẻ từ đổi mã theo giờ
Một phép thử rõ ràng đến trần trụi.
Choi Hyeon Joon không hỏi thêm. Anh chỉ gật một lần, rời đi.
Anh đi theo đường lớn một đoạn rồi rẽ vào khu chuyển hàng. Không vội vàng. Không ẩn nấp như đang làm chuyện phạm pháp. Anh chọn một điểm đúng bóng, đứng một nhịp chờ: đúng lúc nhóm công nhân đẩy thùng hàng đi qua, anh hòa vào đám họ, mượn thân thùng lớn để che góc quan sát của camera.
Khi bảo vệ đổi ca, đúng nửa giây ngắt nhịp, anh lách vào cửa bên trong, nhẹ như luồng gió.
Và biến mất khỏi tầm nhìn.
Moon Hyeon Jun đứng ở một hành lang nối khác, dựa lưng vào tường, tay đút túi, nhìn qua camera phụ trong điện thoại.
Hắn thấy mọi động tác.
Không thừa.
Không ẩu.
Không khoe mẽ.
Ánh mắt của hắn chậm rãi thay đổi. Không phải thích thú. Không phải bất ngờ.
Mà là… quan tâm theo kiểu nguy hiểm.
Choi Hyeon Joon trở lại gần như không phát ra tiếng động, đưa tập hồ sơ lên.
Moon Hyeon Jun nhận lấy mà không nói gì, chỉ quay người bước ra bãi xe phía sau.
Hắn vào xe trước.
Choi Hyeon Joon ngồi vào ghế cạnh cửa, đóng lại nhẹ nhàng.
Trong khoang xe tối, ánh sáng chỉ còn từ đường phố lướt qua cửa kính.
Một lúc dài không ai nói gì.
Đến khi xe rẽ vào đường lớn, Moon Hyeon Jun mới cất giọng. Trầm, chậm, không cảm xúc:
“Nếu tôi ra lệnh giết một người vô tội… anh sẽ làm?”
Không nhìn anh.
Không đổi giọng.
Như hỏi một điều bình thường như 'mấy giờ rồi'.
Khoang xe im lặng, tiếng động cơ như bị bóp nghẹt lại.
Cuối cùng, Choi Hyeon Joon quay đầu, ánh mắt bình tĩnh đến mức khó đoán.
“Tôi sẽ làm những gì cần để hoàn thành vai trò được giao.”
Không vượt ranh giới.
Không để lộ thân phận.
Không cúi đầu.
Không chống đối.
Moon Hyeon Jun hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên nét mặt không dao động của Choi Hyeon Joon. Hắn nhìn rất lâu, lâu đến mức không gian dường như đặc lại thành một lớp sương dày.
Không nói thêm gì.
Nhưng trong mắt hắn đã có câu trả lời:
'Tên này không dễ gãy.
Không dễ đọc.
Không dễ khuất phục.'
Và chính điều đó khiến hắn muốn thử sâu hơn.
Ngày đầu chỉ mới bắt đầu.
Nhưng Moon Hyeon Jun đã nhìn thấy một thứ nguy hiểm trong Choi Hyeon Joon:
Một cái bóng đúng nghĩa, đứng sau lưng hắn, nhưng không chịu để hắn nhìn thấu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro